Yêu Em! Tomboy Lạnh Lùng!

Chương 1: Là con gái

Một ngày đẹp trời, cô và nhỏ bước xuống chiếc xe Lamborghini đen đến, nhỏ trong bộ váy nữ sinh kẻ caro đỏ viền trắng trông đáng yêu,cô trong bộ đồng phục... nam...cá tính trường Shining-1 ngôi trường dành cho quý tộc hạng sang, tất nhiên học phí cũng rất đắt.Cô đội cả tóc giả nam,khuôn mặt anh tú, là soái ca nha... cô vào đây với tư cách là học sinh mới cùng nhỏ.

Vào phòng hiệu trưởng, 

-Chào Nguyễn tiểu thư! Bạc tiểu thư! -ông thầy hiệu trưởng nhìn thấy 2 người,lập tức đứng lên cúi đầu chào

-Chào! Lớp của chúng tôi ở đâu vậy? -nhỏ vẫy vẫy tay chào

-Lớp của 2 vị tiểu thư ở lầu cao nhất, lớp Gold Star ạ!-Gold Star là lớp chỉ dành cho những cậu ấm, cô chiêu,học phí gấp 3 lần những lớp dưới. 

-Điều kiện của chúng tôi thì sao?-cô đứng chống nạnh, nói bằng giọng lạnh băng

-Vâng! Nguyễn tiểu thư và Bạc tiểu thư cứ nói!

-Thứ nhất:khi tôi ngủ không được dùng tiếng người hay bất kì động tĩnh gì làm tôi thức giấc. 

Thứ hai:trong giờ học không được gọi tôi trả bài, phát biểu...hay bất kì lí do nào khác.

Chỉ hai điều đó thôi! Ông làm được phải không? -cô nói rồi khoanh 2 tay

-Vâng! -ông thầy hiệu trưởng cung kính.

-Chúng tôi phải lên lớp rồi! Tạm biệt! -nhỏ kéo cô đi thật nhanh. 

Vào lớp Gold Star, 

Những âm thanh ồn ào, náo nhiệt vang lên:

-Này, biết gì chưa? Hôm nay sẽ có hai tiểu thư Nguyễn gia và Bạc gia vào học đó! -người thứ nhất

-Vậy sao?Vậy thì chúng ta không nên làm gì đắc tội với họ! -người thứ hai

Bla bla bla và hàng ngàn tiếng xì xào bàn tán khác

Bỗng cô chủ nhiệm bước vào:

-Các em trật tự! Hôm nay sẽ có hai bạn học sinh mới vào lớp chúng ta.Mời 2 em vào! 

Hai người vừa bước vào, bao nhiêu tiếng bàn tán:

-Nhìn kìa! Là một nam một nữ mà! Soái caaa!

-Đúng đó! Đẹp trai quá! Thật muốn có con với anh ấy! 

-Bạn nữ kế bên soái ca dễ thương quá! Hai người thật xứng đôi!

-Từ nay mình sẽ chính thức theo đuổi soái caaa! 

Và bla bla bla rất nhiều lời xì xào khen cô và nhỏ

-IM LẶNG! -tiếng nói của bà cô chủ nhiệm làm cả lớp im bặt-hai em giới thiệu tên của mình đi!

Nhỏ vẫy tay chào, cười híp mắt:

-Chào mọi người! Tớ là Bạc Thiên Ái! Rất hòa đồng và dễ mến a~.Mong mọi người giúp đỡ! 

Nhỏ nói xong làm bao nhiêu nam sinh trong lớp ngã ngửa vì độ đáng yêu rồi. 

Mọi người chăm chú nhìn cô, khó chịu, cô trả lời ngắn gọn:

-Nguyễn Ngọc Băng... 

*Rầm*

Nhiêu đó thôi cũng đủ làm bọn con gái chết lên chết xuống vì độ soái ca của cô rồi

-Em yêu anh!Ngọc Băng! 

-Băng ơi! Làm chồng em đi!

Bla bla bla và rất nhiều câu sến súa khác. 

Cô nghiến răng, nói tiếp:

-...là con gái!

*Rầm*

Cả bầu trời như sụp đổ, con trai lẫn con gái:

-Không... Không thể nào... Rõ ràng mặc đồ nam sinh cơ mà... Tại sao?...

-Tại sao?Tại sao Băng lại là con gái?Tại sao vậy ông trời?? 

-Không thể nào... Mình là con trai lại còn thua cả 1 đứa con gái sao?...KHÔNGGG...

-Là... Là tomboy...không phải hotboy sao?...

Vậy là cả lớp hôm đó bất tỉnh nhân sự tại chỗ. 

Cô và nhỏ ngồi ở bàn cuối cùng, cô cắm tai nghe vào, rồi mặc kệ lời của cô giáo mà lẳng lặng ngủ thiếp đi.

Ra chơi, cô và nhỏ ngồi ở một góc khuất trong canteen

-Băng Băng! Xem nè! Ngày mai chồng tao-anh Thành sẽ nhập học vào đây đó! -nhỏ cầm điện thoại bấm bấm rồi khều khều cô. 

-Ờ! -cô đeo tai nghe,nhấp nháp cốc capuchino

-Chưa hết a~anh ấy còn dẫn bạn thân về nữa! Hình như tên anh ta là... Trương Minh Phong...là chủ tịch trẻ của tập đoàn lớn nhất Châu Á đó!-nhỏ hăng hái

-Ờ! -cô rất kiệm lời và kiệm cười,thật hiếm để thấy cô cười

-Nè nè! Mày chỉ "ờ"cho có thôi à? -cô phồng má

-Lục Duy Thành chẳng phải hơn chúng ta 1t sao?Sao lại học cùng chúng ta? -cô hỏi,giọng nói lạnh lùng

-Là qua Pháp không lo học hành, cả hai bị bắt về đây học lại lớp 11!

-Khi nào? -cô rút hai dây nghe ra

-Ngày mai a~vậy là tao sắp được gặp chồng rồi!-nhỏ phấn khởi

-Vui quá nhỉ? Thật không biết tình yêu là gì mà khiến cho người ta phấn khởi như thế? -vì mặc đồ nam sinh, cô bỏ tay vào túi quần đi lên lớp, trong khi đi còn ngoảnh mặt lại hỏi nhỏ

-Rồi mày cũng sẽ yêu thôi mà! Tao chắc chắn vào một ngày không xa tao sẽ được làm phù dâu cho mày đó! -nhỏ chắc như bắp

-Sẽ không có ngày đó! -cô vừa đi vừa nói,làm sao có thể biết được tương lai chứ?