“Sao lại chỉ có một mình cô? Tiểu tử
chết tiệt kia đâu?”
Bà chủ ngáp ngắn ngáp dài, đây chắc chắn là hậu quả
của cuộc sống về đêm quá phong phú. Bà ta đang bới tung đống giấy tờ bừa bộn
trên bàn, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Hồ Bất Động mới sáng sớm đã phải lật đật
chạy đến báo cáo tình hình.
“Rối loạn nội tiết nên xin nghỉ làm!”
Hồ Bất Động trả lời một cách khó chịu. Quả nhiên bà ta vẫn nghĩ chút tình mẹ
con mà dừng tay.
“Rối loạn nội tiết?” Bà ta chớp mắt
nhìn cô. “Tôi ép nó làm trai bao chứ đâu ép nó phải giữ gìn trinh tiết. Nó làm
gì mà rối loạn nội tiết?”
“Có lẽ khách hàng tối qua của anh ta
quá vô nhân đạo nên anh ta cần vài ngày nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.” Cô kéo một
chiếc ghế, ngồi xuống, nhớ lại bộ mặt đáng ghét của anh ta lúc ở dưới lầu. Tiếp
khách thì tiếp khách chứ sao. Đó là mục đích cuối cùng của anh ta còn gì. Cô
vốn có lòng tốt định an ủi anh ta mấy câu, thế mà anh ta đẩy cô suýt ngã xuống
bậc thềm.
“Tiếp khách? Tại sao tôi không biết
tối qua nó có khách nhỉ?” Bà chủ rút tờ thời gian biểu hôm qua của Trác Duy
Mặc, lướt qua một lượt. Con trai bà cho dù không còn trong trắng, thuần khiết
nhưng cũng không thể tùy tiện để người khác chà đạp. Vậy mới hiểu câu “một giọt
máu đào hơn ao nước lã”, dẫu sao cũng là mẹ con, bà ta không đến mức bất chấp
thủ đoạn, “mong con thành trai bao” đến như vậy đâu.
“Anh ta không có khách sao? Chính mắt
tôi thấy anh ta được một chiếc xe hơi sang trọng đưa đến đây mà, anh ta rầu rĩ
bước xuống, đẩy cửa xe đánh “rầm” một cái, sau đó đứng trước cửa hút một lúc
mấy điếu thuốc liền, lại còn đá đổ chiếc xe máy của tôi, cuối cùng thọc tay vào
túi quần, ảo não bỏ đi. Từ đầu đến cuối anh ta chỉ nói đúng bốn chữ.”
“Bốn chữ gì?”
“Đừng chạm vào tôi.” Đó, một câu tiết
liệt như vậy thoát ra từ miệng của Trác Duy Mặc, đủ thấy anh ta đã chịu cú sốc
lớn đến thế nào. “Gì mà đừng chạm vào anh ta chứ? Anh ta tưởng tôi định ăn thịt
anh ta chắc? Tôi không thèm.”
“Cô không thèm thật chứ?” Bà chủ bỗng
nhiên chạy sang cùng một chiến tuyến với con trai mình, bà ta nheo mắt, thốt ra
một câu đầy uy hiếp: “Hay là nó đã biết chuyện cô động lòng với nó?”
“Yên tâm, bà chủ, tôi quyết định đứng
về phía bà và trung thành với bà đến cùng. Tôi sẽ làm chủ trái tim bé nhỏ của
mình, nếu nó dám đập loạn lên với Trác Duy Mặc, tôi sẽ lôi nó ra và bóp chết
ngay tại chỗ, sau đó vứt xuống đất giẫm nát hoặc đặt lên thớt băm nhừ, rồi ném
vào chảo dầu nóng.” Cứ nhớ đến vẻ hờ hững của anh ta lúc ở dưới lầu là cô lại giận
sôi lên. Vốn dĩ, cô ngồi đây đợi anh là để nhờ anh tư vấn một chút về tâm lý
của nam giới. Tuy cô tự tin mình hiểu tâm lý phụ nữ như lòng bàn tay nhưng tâm
lý của động vật giống đực thì cô lại hoàn toàn mù mịt. Ví dụ như, cô chẳng hiểu
nổi tâm lý tên chủ nhà của cô, Hạ Thiên Lưu…
Con trai anh ta xuống núi để tìm mẹ, vậy mà anh ta làm
như không phải chuyện của mình. Thậm chí tối qua còn… muốn lấp liếm sự thật. Bị
sắc đẹp mê hoặc, cô nhất thời cũng biến thành đồng phạm, hại cô hôm nay không
dám nhìn thẳng vào Phạn Đoàn.
Đôi bên cùng thảo luận về vấn đề tâm sinh lý, trao đổi
những k thắc mắc về tâm lý của người khác phái, như vậy không phải rất tốt, rất
công bằng sao? Ấy thế mà cô còn chưa kịp đưa ra câu hỏi đã bị bộ mặt đáng ghét
kia làm cho mất hứng. Ngay màn chào hỏi đầu tiên, anh ta đã chẳng chút lịch sự,
nhã nhặn, rồi thì trừng mắt, chau mày, mắm môi, tiếp nữa là hút thuốc rồi bỏ
đi. Cô muốn kéo anh lại, kết quả bị anh hất tay ra, sau đó sượng sùng… À không,
phải nói là hầm hầm ném lại bốn chữ “đừng chạm vào tôi”, cô loạng choạng, suýt
ngã. Mới hôm qua thôi anh còn nắm tay cô đứng trước cửa hàng nội y, thế mà hôm
nay, anh dường như đã quên hết mọi chuyện, bỏ đi không lưu luyến, lúc thấy
chiếc xe máy đã được cô lau rửa sạch sẽ, chuẩn bị đem đi thanh lý, anh ngây ra
một lát, rồi…
Co chân…
Đạp đổ…
Bỏ đi…
Được lắm! Cô gặp anh là để tìm hiểu tâm lý nam giới,
anh không giúp thì thôi lại còn ra cho cô một câu hỏi khó hơn. Chẳng lẽ muốn cô
tốt nghiệp sớm rồi trở thành chuyên gia tâm lý hay sao? Bắt cô trong một lần lý
giải được tất cả những diễn biến tâm lý phức tạp của cánh đàn ông, hệ tiêu hóa
của cô chịu không nổi đâu!
“Mới sáng sớm, bữa sáng của tôi còn
chưa tiêu hóa hết, cô đã nói những gì mà moi tim, băm tim rồi quẳng tim vào
chảo dầu nóng. Muốn tôi ói hết ra đây, cô mới thấy hài lòng sao?” Bà chủ chẳng
mảy may cảm động trước tấm lòng “sắt son trung thành” của cô, ánh mắt gian xảo
của bà lướt qua cửa sổ nhìn chiếc xe đổ chỏng chơ bên đường của cô.
“Thật không hiểu trong đầu bọn đàn ông
nghĩ gì nữa.” Cô chống cằm, ngoẹo đầu một bên, ngẫm nghĩ.
Bà chủ quay đầu lại nhìn cô, chợt mỉm cười, từ động
tác cho đến câu này của cô, sao mà giống hệt tên tiểu tử chết tiệt kia. Nếu tâm
lý con người mà dễ dàng đoán trúng như vậy thì bà ta chỉ còn nước dẹp tiệm rồi
lên núi trồng khoai, ở
“Hôm qua khi cô thấy Thiên Lưu tiếp
khách…”
“Tôi không ghen! Bà đừng hòng lại nghĩ
cách phạt tiền tôi!” Định thừa lúc cô mải nghiền ngẫm chuyện đời mà dùng cái
trò ngu ngốc đó lừa cô sao? Đừng hòng!
“Ồ! Cô không ghen sao?” Bà chủ kéo
chiếc ghế, ngồi xuống, vắt chéo hai chân, ngả lưng ra phía sau, bộ dạng đắc
thắng. “Một chút xíu cũng không có sao?”
“…”
“Khi cậu ấy tiếp người khách đầu tiên
chẳng phải cô đã tức đến thổ huyết sao?” Bà ta nhướn mày, bóc mẽ cô chẳng chút
nể nang.
“Nhưng đến người khách sau, tôi đã
bình tĩnh trở lại, tâm tĩnh như nước, vô cùng…”
“Cô lại đây!” Bà chủ đột nhiên tóm lấy
gáy cô, kéo lại bàn làm việc rồi ấn đầu cô vào màn hình máy tính. “Cho cô xem
thứ này.”
Cô nghi ngờ nhìn vào màn hình, thì ra bà ta dùng chiếc
máy tính này để giám sát công việc của nhân viên. Trên màn hình là một khoang
tiếp khách sang trọng với những chiếc ghế sô pha đắt tiền, một cô gái ngồi đó
im lặng, còn chưa kịp đánh giá nhan sắc của cô gái này thì toàn bộ sự chú ý của
cô đã đổ dồn về phía Hạ Thiên Lưu đang ngồi đối diện. Anh ta đang tiếp khách!
Nhưng có gì đó là lạ…
“Anh ta… đang làm gì vậy?”
“Tiếp khách.”
“Nhưng anh ta…” Anh chẳng làm gì hết,
không dịu dàng giúp cô ta lau miệng, cũng chẳng thong dong nắm tay cô ta dạo
phá, chỉ ngồi như khúc gỗ trên ghế và đọc sách… mà cuốn sách đó cũng kỳ dị như
thể vừa được đào lên từ dưới hầm mộ vậy, còn cô gái kia chỉ cắm cúi nhìn cuốn
sách đặt trên đùi. “Cô ta đến tìm trai bao để học bài sao?”
“Cô tự mình xem đi.” Bà chủ trừng mắt,
lẽ nào bà ta đã chỉ đến bước này mà cô còn không hiểu sao?
“…” Cô nghi hoặc chớp chớp
mắt, thực sự không cảm thấy buổi tiếp khách tẻ nhạt, nhàm chán này có gì đáng
để nghiên cứu. “Anh ta đang lừa tiền chắc? Thái độ phục vụ kiểu gì không biết?”
Rốt cuộc bà ta cho cô xem thứ này là có ý gì? Anh ta từ đầu đến cuối không nói
với cô gái kia một lời nào, chỉ dán mắt vào cuốn sách, vẻ mặt uể oải, chán
chường, đờ đẫn, ngu ngốc, chẳng có chút nào tinh thần trách nhiệm đối với công
việc.
“Đây là thông tin cá nhân của cô nữ
sinh kia.” Một tờ giấy được nhét vào tay cô.
Cô nhận lấy tờ giấy, cũng tò mò một chút về cô gái bất
hạnh kia. Cô tưởng rằng mình đã đáng thương lắm khi phải chịu đừng tính khí
thất thường của Hạ Thiên Lưu, ai ngờ, trên đời còn có người đau khổ hơn cả cô,
vì ít ra lúc ở bên cô, anh ta còn nở một nụ cười… Thật may, danh hiệu “thiên hạ
đệ nhất xui xẻo” này cô không được nhận.
Cô nhìn tờ thông tin cá nhân trong tay, lẩm bẩm đọc:
“Thẩm… Thẩm gì Sa vậy?”
“Thẩm Ni Sa!” Bà chủ không giấu nổi
nỗi khinh bỉ trước sự dốt nát, kém cỏi của cô. “Bỏ qua đi! Tên không quan
trọng, cô xem cột đầu tiên này đi!”>
Những móng tay đỏ chót của bà ta chỉ vào cột “Mẫu đàn
ông bạn thích”, cô hướng theo ngón tay bà ta nhìn xuống.
Trong cái cột này, trước đây cô từng viết cả đoạn dài
lê thê, linh tinh, thiếu logic, vậy mà cô Thẩm Ni Sa này chỉ điền đúng ba chữ…
Hạ Thiên Lưu.
Miệng cô hết mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, phát ra
mấy tiếng “chẹp chẹp” não nề. Cô ngẩng nhìn Thẩm Ni Sa, thấy nét mặt cô ta đầy
mãn nguyện, lúc lúc lại liếc trộm Hạ Thiên Lưu đang ngồi thản nhiên đọc sách
như thể bên cạnh không có người. Cô càu nhàu: “Như vậy thì có gì thú vị?”.
“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Bà
chủ nhún vai. “Được rồi, hôm nay tên tiểu tử chết tiệt kia không đến, thì cũng
cho cô nghỉ một ngày. Cô biến đi, lão nương không thích tiếp xúc lâu với bọn
con gái giả nai như cô, chẳng may lây nhiễm thì nguy.”
“…”
Nửa giờ sau khi Hồ Bất Động rời khỏi Câu lạc bộ Bạch
Mã, Hạ Thiên Lưu đẩy cánh cửa kính phòng làm việc của bà chủ, tiến thẳng đến
chiếc sô pha quen thuộc để nằm ngủ. Bà chủ không để ý đến anh, có lẽ đã quá
quen với việc anh tự do ra vào phòng mình, mười ngón tay gõ trên bàn phím không
hề dừng lại, nói: “Thiên Lưu, cậu đừng tiếp tục chơi nữa?”
“…” Anh ngước nhìn người phụ
nữ ngồi bên bàn làm việc, không trả lời rồi lại cụp mắt xuống.
“Tôi đã nói rồi, cô ta không thực sự
thích cậu đâu.”
“…”
“Cô ta chỉ đang bỡn cợt cậu thôi.”
“…”
“Nhìn tôi như vậy làm gì? Thật ra
trong lòng cậu hiểu rõ hơn tôi, đúng không?” Bà ta cười đắc ý.
“…”
“Tôi chỉ sợ cậu không hiểu rõ bản thân
mình. Khi nào cậu không chơi nữa, cứ nói với tôi, tôi sẽ đá con ranh đó ra
ngoài cửa, tuyệt đối không để cô ta ức hiếp cậu nữa.”
“…”
“Cậu vẫn muốn ngủ nữa sao? Tôi đi lấy
đệm giúp cậu.” Bà chủ toan đứng dậy.
“Đừng chạm vào tôi.” Một câu nói lạnh
băng vang lên, bốn chữ sắc nhọn như đao kiếm.
Hả! Chết rồi, bà ta đã đùa hơi quá với một con người
không biết đùa như Hạ Thiên Lưu. “Đừng chạm vào tôi”, bốn chữ này khi thốt ra
từ miệng một người đàn ông chứng tỏ anh ta đang có chuyện không vừa ý, lại
không có chỗ nào để phát tiết. Tâm lý đơn giản này đến kẻ ngốc cũng biết!