“Em muốn ăn không?” Một giọng nói êm
như ru đến mức có thể khiến người khác tan chảy được thốt ra từ cặp môi mỏng
của Hạ Thiên Lưu. Cô gái ngồi trước mắt anh hơi thẹn thùng, cúi đầu xuống, Hạ
Thiên Lưu lúc lúc lại chìa tờ menu trước mắt cô hỏi, kiên trì chờ đợi cô chọn
món.
“Em rất ít khi ăn đồ ở trong tiệm bánh
ngọt nên thấy rất khó chọn.” Cô gái đan các ngón tay vào nhau, ngẩng đầu lên,
áy náy nhìn người đàn ông trước mặt.
“Sinh tố xoài nhé.” Hạ Thiên Lưu tự
mình quyết định, để tránh cô gái này lại nũng nịu thay đổi ý kiến, anh lập tức
đứng dậy, toan đi về phía quầy bán hàng gọi đồ, thì bị cô ta kéo áo giữ lại.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang run run trên áo mình. “Sao vậy? Đừng nói
dối anh rằng em không thích ăn nhé.”
“…” Cô bé kia bị nói trúng
tim thì càng đỏ mặt, chỉ nhìn anh không nói tiếng nào.
“Ngoan ngoãn ở đây đợi anh nhé?” Anh
âu yến gõ nhẹ tờ menu lên mái tóc mềm của cô t
“Vâng!” Cô nhỏ nhẹ đáp lại, ngoan
ngoãn vừa ngồi đợi vừa tự cười với chiếc bàn trang trí đầy sao trời.
Trong tiệm bánh ngọt vốn sẵn hương vị ngọt ngào này,
những lời âu yến, nựng nịu của một anh chàng đẹp trai dành cho bạn gái của mình
khiến nhiều cặp đôi ở đó phải trầm trồ ngưỡng mộ. Hai con nai tơ thuần khiết,
non nớt kết hợp với nhau luôn tạo thiện cảm với người xung quanh. Trái ngược
hoàn toàn với cặp đôi bên đó, cặp đôi bên này dường như sợ căn bệnh đái tháo
đường, nên từ lời nói đến cử chỉ đều giảm lượng ngọt tối đa có thể.
“Này! Cô muốn ăn cái gì?” Trác Duy Mặc
sốt ruột giơ tờ menu lên hỏi Hồ Bất Động vẫn đang tỉ mỉ nghiên cứu tờ menu. Lựa
chọn quán bánh ngọt chăng đầy gấu và đăng ten này chính là cách tốt nhất để thử
lòng nhẫn nại của anh ta.
“…” Hồ Bất Động nhìn cô gái
vẫn đang chờ đợi Hạ Thiên Lưu cũng học theo người ta vắt chân thạo dáng thục
nữ, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Ồ! Mỗi loại có một hương vị khác nhau,
người ta vẫn chưa quyết định xong mà”.
“Tốt nhất là cô quyết định nhanh một
chút nếu không tôi sẽ vứt cô lại đây đấy.” Trác Duy Mặc trừng mắt cảnh cáo cô,
mau bỏ cái vẻ ẻo lả, nhõng nhẽo đó đi nếu không hậu quả cô tự gánh chịu.
“…” Cô đang giúp anh ta mà!
Tại sao hai người con gái nũng nịu, thỏ thẻ như nhau vậy mà chỉ vì thái độ hoàn
toàn đối lập của hai người con trai mà ánh mắt mọi người xung quanh nhìn họ
cũng hoàn toàn thay đổi? Cùng là một câu hỏi “muốn ăn không” vậy mà một người
nghe xong thì lâng lâng như vừa uống ly rượu ngọt trong khi cô lại có cảm giác
anh đang khó chịu vì cô phiền phức. Chẳng lẽ đây chính là sự phân biệt chủng
tộc sao? Lẽ nào anh không nhận ra mọi người đang nhìn họ khinh bỉ sao? Người ta
thì âu yến, tình tứ thế kia, còn cô với anh… nhìn như thể cô đang thiếu nợ anh
“Sinh tố xoài!Cô cũng uống sinh tố
xoài đi.” Trác Duy Mặc rút luôn tờ menu trong tay cô ra, đưa mắt nhìn Hạ Thiên
Lưu, thấy anh đã bê đồ uống quay lại bàn mình, trong khi anh bây giờ mới đứng
dậy, đi đến quầy phục vụ.
“Nhưng … nhưng mà!” Hồ Bất Động còn
chưa kịp phản ứng vội tóm lấy áo anh ta. “Tôi… tôi…”
“Nếu cô còn muốn học theo cô nàng ngốc
đó, tôi sẽ đá cô bay ra ngoài đấy!”
“…” Tại sao cùng là một hành
động nhưng những thứ cô nhận được lại chỉ là sự phũ phàng, tàn nhẫn. Hu hu… Cô
buông tay, ngồi xuống, hứng chịu ánh mắt của mọi người… Cùng là đi ăn với bạn
trai trong tiệm đồ ngọt, thế mà kết cục của cô lại bi thảm như vậy.
Cô ghen tị lườm sang bàn Hạ Thiên Lưu. Cô gái kia đang
cầm chiếc thìa khoắng khoắng cốc nước màu vàng tươi, chợt múc một thìa lên vẻ
đắn đo, xem xét. Hạ Thiên Lưu liền nở ngay nụ cười rẻ tiền của mình rồi nói:
“Muốn đút cho anh sao?”.
Trời ơi! Anh ta là ai vậy? Kẻ vừa nói câu gai người
“muốn đút cho anh sao” đó là ai vậy? Chẳng lẽ anh ta chính là khúc gỗ mà hằng
ngày bất kể cô làm món gì cũng chỉ lạnh lùng nói đúng hai tiếng “không ăn” sao?
“Như vậy được không?” Cô gái đưa tay
bịt miệng, cố gắng kiềm chế niềm hạnh phúc, đưa chiếc thìa vào giữa cặp môi
mỏng đang mở ra chờ đợi kia. “A…”
Đồ giả nai! Nũng nịu gì chứ? Cứ đẩy qua đẩy lại như
thế mà không biết xấu hổ. Xem ra Trác Duy Mặc nói đúng, loại con gái ẻo lả kia
cần bị đá bay khỏi hệ mặt trời, hất văng khỏi dải ngân hà
“Ngọt quá!” Hạ Thiên Lưu chép miệng,
hơi chau mày nhưng vẫn mỉm cười. “Ngọt quá rồi.”
“Anh không thích à?”, cô gái ngạc
nhiên hỏi, hai má càng lúc càng đỏ ửng liền bẽn lẽn múc thìa khác đưa lên miệng
mình, liếm môi. Ngọt, ngọt! “Ồ, đúng là rất ngọt!”
Hạ Thiên Lưu cười thật tươi, không nói thêm gì, chỉ
trìu mến nhìn cô ta ăn hết thìa này đến thìa khác. Cốc cà phê cầm trong tay,
anh chỉ nâng lên nhấp một ngụm tượng trưng.
“Lạnh quá. Đúng là sang mùa thu thì
không nên ăn đồ lạnh. Bên ngoài lạnh như vậy, lát nữa em thực sự không muốn ra
đó.” Cô gái đó uống được nửa cốc sinh tố thì ngẩng đầu lên nhìn tấm biển quảng
cáo ngoài cửa sổ bị gió thổi bay phấp phới.
“Lát nữa em chỉ cần đút tay vào túi áo
anh là sẽ không thấy lạnh đâu.” Anh thuận miệng đáp lại, tiện tay rút một tờ
giấy ăn, với qua bàn nhẹ nhàng lau những giọt nước đọng trên đôi môi đang đỏ
ửng lên vì lạnh kia.
“Vâng. Vậy cũng được.” Tiếng trả lời
lí nhí, vo ve tựa như muỗi kêu, cộng thêm gò má đỏ nựng của cô gái kia khi lọt
vào mắt Hồ Bất Động thì biến thành một loài động vật.
“Đồ nhặng đầu đỏ! Vo ve gì chứ? Cô làu
bàu một mình, đột nhiên cảm thấy một bóng đen to lớn phủ lên người mình, ngẩng
đầu lên thì ra là Trác Duy Mặc đang cầm khay đồ uống nhìn mình chằm chằm.
“Cô làm gì mà phẫn nộ gặm khăn trải
bàn vậy? Đói đến mức đó rồi sao?” Trác Duy Mặc nhìn chiếc khăn trải bàn sắp bị
cô vò nát rồi nhét vào trong miệng kia, lòng phân vân không biết có nên bỏ ngay
ý định vĩ đại, tìm hiểu tâm lý phụ nữ của mình.
“Tôi muốn cắn chết con nhặng đầu đỏ
kia. Dám có chung sở thích với tôi!” Cô hít thật sâu cô gắng kiềm chế không
nhìn đôi nam nữ mặn nồng, ân ái kia nữa mà quay sang Trác Duy Mặc cũng đang bê
một cốc sinh tố xoài giống hệt cốc bên kia.
“Uống!” Anh ra lệnh.
Cô nuốt nước bọt, cầm chiếc thìa bạc giống hệt bàn bên
kia, khoắng khoắng cốc sinh tố. Cô mắm môi khoắng thật mạnh, nhưng không ăn.
Anh chẳng thèm để ý cô, trở về chỗ của mình uống cà phê. Đến khi cốc cà phê đã
chui hết vào bụng anh ta thì cốc sinh tố bên kia vẫn nguyên si chưa động đến tí
nào.
Anh chau mày, rồi quay lại nhìn đôi nam nữ cũng uống
cà phê và sinh tố xoài giống mình bên kia, thấy họ đang cười nói ngọt ngào với
nhau, cô gái đó mặt đỏ đến mức khiến người khác hiểu lầm rằng máu của cô ta đều
dồn cả lên má. Còn kẻ tạm gọi là bạn gái đang ngồi trước mặt anh đây lại trừng
ánh mắt uất hận mà nhìn mình. Chẳng phải anh hoàn toàn bắt chước Hạ Thiên Lưu
sao? Không lẽ anh làm kém đến thế?
“Này!” Anh xua bàn tay trước mặt cô,
dò hỏi: “Cô động lòng chưa?”.
“Động rồi, động đến mức muốn giết chết
anh luôn đây.” Cô đẩy cốc sinh tố xoài lạnh buốt trước mắt mình ra rồi hét lên,
toan đứng dậy bỏ đi. Đây hoàn toàn không phải nhiệm vụ dành cho con người.
Chẳng cô gái nào có thể chịu đựng một gã thô lỗ như thế này!
“Được lắm! Cô có phải là phụ nữ không
vậy? Cô không thấy cô gái ngốc kia cười đến mức sắp bò hẳm lên người hắn ta rồi
sao? Cô không có cảm giác gì thì thôi lại còn dám hét lên với bản thiếu gia
nữa.” Từ trước đến nay, anh chưa từng đích thân đi mua sinh tố cho bạn gái, lần
này anh đã có thành ý như vậy mà cô còn dám nổi đóa lên
“Anh đã thấy cô gái nào “đến tháng” mà
ăn sinh tố xoài chưa hả? Rốt cuộc anh có hiểu thế nào là con gái không vậy?” Cô
đập bàn, đứng phắt dậy. “Hơn nữa, xoài khó ăn như vậy, anh bảo tôi ăn thế nào
đây? Khốn kiếp, ai động lòng nổi với loại con trai như anh cơ chứ!” Anh ta làm
kẻ thù chung của phái nữ thì hợp hơn, không hiểu tâm lý con gái đã đành, đến cả
những kiến thức sinh lý cơ bản cũng không biết! Đâu phải cứ tùy tiện gọi một
cốc sinh tố xoài mà đòi lấy lòng con gái!
Kết quả cuối cùng của cuộc chiến kịch liệt này là…
“Thưa anh, thưa cô! Tiệm của chúng tôi
chỉ hoan nghênh những khách hàng dịu dàng, đáng yêu, nói năng lịch sự nhã nhặn,
không gây náo loạn làm ảnh hưởng bữa ăn ngon miệng của người khác. Hi hi, nếu
không phiền, xin hai vị từ nay về sau không ghé qua cửa hàng chúng tôi nữa. Cảm
ơn vì sự hợp tác. “Cô nhân viên phục vụ hòa nhã, thân thiện khom lưng “tiễn
khách” rồi lịch sự đóng cửa lại.
Từng cơn gió lạnh táp thẳng đến.
Buổi học đầu tiên thất bại ê chề. Hồ Bất Động tự thề
với lòng mình, kiên quyết không rung động trước gã đàn ông chẳng hiểu thế nào
là dịu dàng, chiều chuộng kia. Một chút, một chút rung động cũng không.
Buổi hẹn hò lãng mạn của Hạ Thiên Lưu hoàn toàn không
bị ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố bên ngoài nào. Thấy thìa sinh tố cuối cùng kia
sắp được đưa lên miệng cô gái, anh giơ tay muốn giúp cô gái lau giọt nước dính
trên khóe miệng thì đột nhiên một hồi “tít tít” vang lên. Tay anh cứng đờ tại
chỗ trong giây lát rồi khẽ thả tờ giấy ăn xuống, môi mín chặt, thu hồi nụ cười
ngọt ngào khi nãy. Không cần biết mới một phút trước thôi anh còn ngọt ngào, ân
cần với người ta thế nào, càng không quan tâm ánh mắt của tất cả mọi người đang
cho rằng mình bị trúng tà, anh đứng dậy vứt bỏ cốc cà phê đã nguội ngắt cùng
gương mặt sững sờ của cô gái, sải những bước dài ra khỏi quán cà phê.
Anh dừng trước cửa quán, vừa cài lại khuy áo khoác vừa
nheo mắt, chăm chú nhìn ngồi xổm trước cửa tiệm tạp hóa. Cô đưa lòng bàn tay
lên miệng hà hơi sưởi ấm, rồi lại ôm lấy đầu gối, ngồi nhăm mặt. Lát sau, thêm
một ai đó từ tiệm tạp hóa đi ra, đứng chắn ngay trước mặt anh. Anh loáng thoáng
thấy hắn ta nhét một gói gì đó vào tay cô. Rõ ràng vừa rồi anh còn nghe cô lớn
tiếng nói sẽ không đời nào động lòng trước anh chàng kia thế mà bây giờ mặt lại
đang hồng ửng lên, chìa tay nhận lấy gói đồ thậm chí còn nở một nụ cười cực kì
chướng mắt. Hừ, cô ta đã thề rồi mà lại vô trách nhiệm như vậy. Mặc kệ cho cô
ta hối hận. Phụ nữ đúng là hết thuốc chữa!
“Tôi cảnh cáo cô, không được phép nói
với người khác tôi giúp con gái mua thứ này, nghe rõ chưa?”
Trác Duy Mặc không thể giấu được sự lúng túng trong
lời nói. Hồ Bất Động chợt cảm thấy cái vẻ thô lỗ pha thêm chút lúng túng đó của
anh ta đáng yêu hơn nhiều so với điệu bộ khô khan, cứng nhắc lúc trong quán cà
phê. Cô đón lấy hộp thuốc, lại thấy anh khom người xuống, nhét thêm một hộp
chocolate nóng có đường vào tay cô, rồi ngồi phệt xuống thềm tiệm tạp hóa, nói:
“ Con gái thật phiền phức. Nhìn cái gì mà nhìn, uống thuốc đi! Chẳng lẽ còn
muốn bản thiếu gia bóc ra rồi đưa đến tận miệng cô?”.
Cô lườn anh, đặt hộp thuốc lên đầu gối, bóc lấy một
viên thuốc, rồi uống một ngụm chocolate nóng còn bốc khói nghi ngút. Anh ngồi
trêm bậc thềm, định rút thuốc ra hút, nhưng nghe tiếng cô hắng giọng, lại nhét
bao thuốc vào túi, cầm chiếc bật lửa nghịch chơi. “Khốn kiếp, cô không mệt sao?
Cứ ngồi xổm như vậy làm gì? Ngồi cạnh tôi này.”
“Tôi ngồi xổm… ngồi xổm là được rồi.”
Thà chết cô cũng không thể ngồi cạnh anh ta, bởi nếu để anh ấy phát hiện ra thì
chết chắc.
“Cô bị bệnh gì vậy?” Anh nghi ngờ lườm
cô một cái. Chỉ gọi cô lại đây ngồi cho đỡ gió lạnh thôi mà, đâu phải có ý đồ
gì với cô, làm gì mà cảnh giác cao độ vậy?
Cô không nói gì, chỉ nhìn chiếc bật lửa trong tay anh
cứ lóe lên rồi lại tắt, tắt rồi lại lóe. Ngụm chocolate nóng khiến cô bỏng rát
cả đầu lưỡi, cô siết chặt đầu gối, cố gắng điều hòa lại trái tim đập loạn xạ
không theo quy luật của mình.
“Thịch thịch… thịch thịch… thịch
thịch…” Lẽ nào lời thề của cô lại chẳng đáng giá chút nào sao? Tại sao lần nào
cũng vậy, lời thề còn chưa kịp trôi khỏi miệng đã bị cô nuốt lại.
“Thịch thịch… thịch thịch… thịch
thịch…” May mà lần này anh không hỏi cô: “Động lòng chưa?”.
“Thịch thịch… thịch thịch… thịch
thịch…” Âm thanh không đến nỗi quá lớn. Chắc sẽ không bị anh ta phát hiện ra
đâu. Tốt hơn hết vẫn nên tránh xa anh ta một chút.
Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Anh buồn bực vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay ánh mắt của cô, đột nhiên ngẩn
ra một chút, rồi đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, động tác vừa vụng
về vừa lúng túng. Thì ra cô không chỉ say mê nụ cười dịu dàng, trìu mến mà còn
rung rinh trước kẻ khẩu xà tâm phật, ngang ngược, vụng về này. Thật là! Tim cô
mắc bệnh thật rồi!
“Cô cúi đầu xuống cho tôi, đừng có
nhìn bản thiếu gia bằng ánh mắt đó!” Phát hiện cô vừa chằm chằm nhìn mình khó
hiểu vừa mỗi lúc một ngồi xa anh hơn, anh bỗng khó chịu gắt lên, rồi nghiêng
đầu, nhìn đi chỗ khác, chợt thấy Hạ Thiên Lưu đã tan làm và chuẩn bị rời khỏi
quán cà phê. “Này, cô uống hết chưa vậy? Anh ta muốn chạy rồi. Khốn kiếp, nếu
cô khiến bản thiếu gia thua bà già đó xem bản thiếu gia sẽ xử lý cô thế nào.”
“Thịch thịch… loảng xoảng!”
Rất tốt…
Quá tốt…
Cảm ơn anh ta đã kịp thời ra tay giúp đỡ. Nhờ sự xuất
hiện đúng lúc của anh mà cô chưa kịp động lòng. he thấy câu nói cuối cùng của
Trác Duy Mặc, cô vội chặn lấy ngực mình.
Tốt lắm! Chút xíu rung động của cô bị vỡ tan rồi biến
mất hoàn toàn trong phút chốc. Sự trong sáng của cô lại trở lại. Cô đã nói rồi
mà, cô tuyệt đối không có chút hứng thú với một kẻ không biết quan tâm. Trác
Duy Mặc, anh thua chắc rồi