Yêu Em Rồi Đấy

Chương 46: Cuộc hẹn cho xúc cảm



Dù rất giận anh nhưng Trúc Chi vẫn đến chỗ hẹn. Trời chập choạng tối nên khó khăn lắm cô mới đến nơi được. Rừng núi về đêm bỗng chốc trở nên đáng sợ vô cùng, những mảng tối bắt đầu lấn dần mọi thứ, chúng chầm chậm nuốt chững những lùm cây rồi đến những hàng cây cao sừng sững. Gió cũng rít mạnh hơn.

Trúc Chi khẽ rùng mình một cảm giác bất an nào đó dấy lên trong lòng, cô vội cầm điện thoại lên định gọi cho Thanh Phong nhưng lại không có sóng nên đành tìm chết độ đèn pin.

Đang loay hoay tìm ứng dụng đèn pin thì Trúc Chi nghe âm thanh xột xoạt ở phía sau, cô nghĩ đó là Phong nên vội quay người lại. Nụ cười bị tắt ngấm trên môi, sắc mặt dần tái đi.

- Là anh sao Phong? Có phải là anh không?

Đáp lại cô chỉ là tiếng nghiến răng kèn kẹt. Trúc Chi cố căng mắt ra để nhìn nhưng màn đêm đã che đi tất cả, trước mắt cô giờ đây chỉ là một bóng đen mờ ảo.

Trống ngực đập liên hồi khi bóng đen ấy tiến dần về phía cô, Trúc Chi sợ hãi lùi dần lùi dần từng bước. Mỏm đá bên sườn đồi đổ sụp xuống, một âm thanh khô khốc vang lên sau lưng. Trúc Chi chưa kịp hét lên thì bóng đen đã nhanh tay đẩy mạnh cô về phía sau.

Áááaaaa!


Một tay Trúc Chi bấu chặt bờ sườn, cú giật mạnh khiến toàn thân cô đập mạnh vào bờ sườn lỏm chỏm đá, đau điếng.

Bóng đen yên lặng đứng nhìn Trúc Chi khi cô hét lên "Phong ơi, cứu em."

Bóng đen vội lẩn vào bóng tối khi một bóng đen khác vụt xuất hiện. Thiên Vương nhoài người xuống sườn núi với tay nắm chặt lấy tay Trúc Chi.

- Đừng buông tay ra đấy, em nắm chặt vào.

Trời tối, Trúc Chi không nhìn rõ mặt người đang nắm tay mình nhưng khi tiếng nói cất lên thì mọi sợ hãi dường như cũng tan biến. Giờ đây, trong đầu óc mụ mị của cô chỉ biết mỗi việc là ra lệnh cho bàn tay mình nắm chặt lấy bàn tay ấm kia.

- Tôi kéo em lên nhưng sẽ hơi đau một chút đấy, cố chịu nhé!

- Ừm!

Thiên Vương dồn lực vào cánh tay kéo Trúc Chi lên. Khi anh vừa đưa cô lên khỏi sườn núi thì bóng đen ban nãy lại xuất hiện và bất ngờ tung cú đá mạnh vào lưng anh khiến cả hai ngã nhào xuống sườn núi. Màn đêm nuốt chững hai bóng người đang lăn vòng trên vách núi.

Một nụ cười thỏa mãn hiện diện trên làn môi nhưng một nỗi đau đã cắm phập vào tim, rỉ máu.

***

Mùi lá mục xộc vào mũi ngột ngạt Trúc Chi nhíu mày mở mắt ra và hốt hoảng khi nhận ra xung quanh mình chỉ là một màu đen u tối và lạnh lẽo. Khẽ cựa mình và thấy toàn thân đau nhức vô cùng như vừa trải qua một trận chiến kịch liệt.

Giữ lấy chút bình tĩnh còn sót lại Trúc Chi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Một bóng đen nào đó đã xô cô xuống bờ vực rồi Thiên Vương đột nhiên xuất hiện kéo cô lên sau đó bóng đen kia lại đá mạnh vào lưng anh khiến cả hai ngã nhào xuống.

Từng dòng kí ức được chắp ghép lại tỉ mỉ và đầy đủ. Trúc Chi run lên cô căng mắt ra để tìm kiếm Thiên Vương nhưng cô càng kiếm tìm thì càng sợ hãi. Bóng đêm, tất cả chỉ là bóng đêm.

"Bây giờ có tôi"

Trúc Chi chợt nhớ đến câu nói lúc trước ở nhà kho của Thiên Vương, không kìm chế được nữa cô bậc khóc thành tiếng, cô đang rất bấn loạn và rất sợ hãi. Làm sao để tìm được anh? Làm sao để thoát khỏi chỗ này? Làm sao để mọi người biết mà đến cứu? Không biết anh có bị thương không? Trong nước mắt và trong vô thức Trúc Chi đã gọi tên anh.


- Thiên Vương, anh ở đâu?

- Ở đây, bên cạnh em.

Giọng nói quen thuộc vang lên trong bóng tối, nhẹ nhàng và ấm áp. Trúc Chi dừng khóc hẳn. Bất chợt một ánh sáng nhạt lóe lên, theo phản xạ cô nghiêng đầu về phía ánh sáng. Đó là ánh sáng từ chiếc điện thoại di động có màn hình bị nứt nhưng thứ ánh sáng nhàn nhạt kia lại đủ để cô nhìn thấy rõ gương mặt anh. Thiên Vương đang nằm đấy cách cô chừng một mét, anh đặt chiếc điện thoại vào khoảng trống ở giữa cô và anh.

- Nín đi, em lúc nào cũng ồn ào.

Vẫn cái giọng điệu lạnh lùng đấy nhưng Trúc Chi lại thấy yên tâm vô cùng và đột nhiên cô không còn thấy sợ nữa. Hai người cứ nằm đấy giữa đêm đen, nghiêng đầu hướng mắt về nhau qua màn sáng nhàn nhạt.

- Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?

- Không. Còn em?

Nếu là lúc trước thì chắc cô sẽ nói mình không sao nhưng bây giờ thì khác. Cô muốn nói thật, cô muốn cho anh biết rằng cô đang rất đau.

- Đau, toàn thân đều đau nhức không cử động được.

Thiên Vương cũng rất muốn đến bên Trúc Chi nhưng anh không thể. Lúc ngã lăn trên sườn núi lưng anh bị va mạnh vào một tảng đá nên giờ đây anh cũng không thể cử động.

- Đừng lo sẽ có người đến cứu chúng ta thôi.

Viễn cảnh một năm trước lại hiện về trước mắt Trúc Chi. Đột nhiên cô thấy sợ, sợ cái mùi máu tanh nồng, sợ những câu an ủi những lời dặn dò, sợ cảm giác phải nắm lấy một bàn tay rất lạnh và hơn hết là cô sợ mất anh. Rất sợ! Nước mắt lại chực trào ra trên khóe mi, phải cố gắng lắm cô mới không nấc lên thành tiếng.

Điện thoại hết pin nên ánh sáng nhỏ nhoi ấy cũng tắt ngấm, màn đêm lại ụp xuống lạnh lẽo. Trúc Chi hốt hoảng liền gọi tên anh.

- Thiên Vương?


- Đừng sợ, tôi ở ngay đây mà.

Trong cơn hoảng loạn Trúc Chi quờ quạng bàn tay vào bóng tối để tìm anh, tìm điểm tựa cho tâm hồn. Lúc đó, một bàn tay ấm khác cũng vươn ra. Đôi bàn tay tìm thấy nhau trong bóng tối, chúng đan vào nhau ấm áp. Không còn cố kiếm tìm anh trong đêm Trúc Chi lặng người đi để nghe rõ nhịp thở của anh.

- Em ổn chứ/

- Ừm, không sao.

Sau một hồi im lặng Trúc Chi quyết định phá vỡ bầu không gian cô quạnh này.

- Anh...những lời hôm đó anh nói đều là thật sao?

- Hôm nào?

- Hôm ở cầu thang thư viện.

Thiên Vương im lặng lúc lâu rồi "Ừ!" một tiếng lạnh nhạt. Trúc Chi thôi không hỏi nữa, cô im lặng nhưng lòng lại đang dậy sóng. Một sự hụt hẫng nào đó len vào tim, hụt hẫng đến sụp đổ và một cảm xúc nào đó rất lạ cứ chiếm lấy con người cô. Bao nhiêu giả thuyết cô đưa ra đều tan biến trong phút chốc. Cảm giác như vừa rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.

Trúc Chi buông lõng bàn tay trong tay Thiên Vương, nửa muốn rút khỏi bàn tay ấy nhưng nửa lại muốn níu kéo ở lại. Khi Trúc Chi còn chưa quyết định được thì Thiên Vương đã siết chặt tay cô hơn. Ấm nồng!

Một cảm xúc không thể gọi tên và cũng không thể lí giải. Nó đan xen và phức tạp, có đau có nhớ, có ấm áp có lạnh lùng, có hi vọng có sụp đổ, có bất cần có níu kéo. Mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ tựa như một màn sương trắng, tưởng chừng như đã nắm bắt được trong tay nhưng hóa ra lại chẳng có gì và khi tưởng chừng như mình không có gì cả thì lại nhận ra mình có cả một màn sương bao quanh.

Vô định là thứ mà Trúc Chi cảm nhận được từ cái cảm xúc lạ thường này. Cái cảm xúc mà chỉ có thể gọi tên là cảm xúc.