Ở sân bay có một cô gái bước ra làm cho mọi người đi ngang nhìb đến thẩn thờ. Cô gái có mái tóc màu bạc kim, mắt do đeo kính râm nên ko thấy được, mặc một áo thung đen, quần ôm bó sát làm tôn lên đôi chân dài, thân hình chuẩn hơn cả người mẫu, tay trái cầm hộ chiếu,tay còn lại thì cầm 1 cái vali cỡ nhỏ. Cô gái đó ko ai khác là Cô- Hàn Tuyết Băng. Mái tóc màu nâu cô đã nhuộm lại thành màu bạc kim, màu tóc cô kiếp trước. Hôm nay cô về nước ko báo cho ai nên ko ai ra đón nên cô phải bắt taxi về biệt thự của ba mẹ Hàn
Biệt thự Hàn gia
Sau khi trả tiền cho tài xế thì cô bấm chuông
Reng reng
"Cạch"
cánh cửa mở ra thì thấy một cô hầu khoảng 40 tuổi. Theo phép lịch sự bà ấy hỏi
"Cho hỏi tiểu thư tìm ai" sau khi mở cửa bà thấy một cô gái rất xinh đẹp. Đẹp hơn ngàn lần cô tiểu thư của nhà này nữa(do bà này ko biết cô là tiểu thư Hàn gia)
"Có ông,bà Hàn ở nhà k?" Cô ko lạnh nhạt hỏi
"Có mời cô vào trong"
Cô đi theo bà ấy vào nhà. Ngôi biệt thự vẫn ko có gì thay đổi. Rất đẹp và yên tĩnh.
Sau khi vào tới cửa thì cô nghe tiếng vỡ ly và tiếng la của người nào đó
"Đồ vô dụng, có một cái ly mà cũng cầm ko xong, Hàn gia ko có nuôi người vô dụng như cô,từ bây giờ cô bị đuổi việc" cái giọng đó ko ai khác ngoài nữ chủ bạch liên hoa Ngô Tuyết Mai
"Tiểu thư..tôi xin lỗi...mong cô bỏ qua.. nhà tôi còn mẹ già chưa ai phụng dưỡng... nếu tôi nghĩ rồi thì ai sẽ lo cho bà ấy" cô người hầu vừa rung vừa khóc lóc vang xin