Diệp Chi Sinh vốn đã tới đây từ ba tiếng trước, nhưng là lúc anh vừa vào trong nhà, nghe bác Nhạn, người trông coi nơi này nói cô vẫn còn chưa dậy. Nghĩ tiệc trên du thuyền đến sáu giờ tối mới bắt đầu, vậy nên anh không vội đánh thức cô, mà ở bên dưới phòng khách mở máy tính ra làm việc.
Nghĩ cô buổi sáng đã không ăn gì, để bụng trống rỗng đi ngủ, hiện tại là giờ cơm trưa luôn rồi, mà vẫn không thấy cô đi ra bên ngoài, lẽ nào cô sinh bệnh? Thân thể có nơi nào không khoẻ sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, đáy mắt Diệp Chi Sinh liền hiện lên tia lo lắng, sau đó một giây cũng không dám chậm trễ, trực tiếp ném máy tính qua một bên, khẩn trương đi lên lầu kiểm tra một chuyến.
Nhưng là không ngờ tới, cửa phòng vừa mới đẩy ra, anh khẩn cấp ngẩng đầu, chân còn chưa kịp nâng lên, thì cảm giác lo lắng bất an ở bên dưới đáy lòng, liền bị hình ảnh kinh diễm trước mắt đập tan, thân thể chấn động một trận.
Lương Tưởng Huân khoát trên người duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng, size áo là dành cho anh, nên cô mặc vào có thể miễn cưỡng biến thành một cái váy cực ngắn, tinh tế khoe ra đôi chân thon dài trắng tuyết, mái tóc dài đen nhánh ở phía sau lưng chưa được chải cột gọn gàng, vài sợi tóc có chút hỗn loạn rơi ở bên má bên vai và bên cổ nhỏ.
Cô ở trong bộ dáng như vậy thật giống như là đang quyến rũ người ta, khiến cho anh chứng kiến hình ảnh này, thân nhiệt trong người lập tức tăng lên, cổ họng khô khan, hô hấp cũng rất không ổn định.
May mà cô kịp thời quay đi nơi khác, bằng không người lúng túng quay mặt, che giấu thất thố khẳng định là anh rồi!
Thừa lúc Lương Tưởng Huân quay đi, anh vội vàng hít sâu vào một ngụm khí lớn, từ từ thở ra, điều chỉnh tốt cổ cảm xúc đang nhấp nhô hỗn loạn, sau liền làm bộ dáng điềm tĩnh như nước, đạp bước chân ổn định đi vào trong phòng.
Lương Tưởng Huân nghe tiếng bước chân của Diệp Chi Sinh lướt qua người cô, hướng đến tủ quần áo, kế đến là âm thanh mở cửa tủ, cô tò mò liền ngẩng lên nhìn.
Diệp Chi Sinh đứng trước tủ quần áo, giống như do dự cái gì, động tác tìm đồ bên trong ngăn tủ có chút ngưng trệ, qua nữa phút mới dứt khoát cầm đồ vật đó mang ra ngoài.
Anh đi đến trước mặt cách Lương Tưởng Huân một mét thì dừng lại, không có động môi lên tiếng, cầm túi giấy đưa về phía cô.
Lương Tưởng Huân nhất thời không hiểu anh đưa cái túi cho cô làm gì, trước nhận lấy túi giấy, sau mới ngơ ngẩn đưa mắt nhìn anh, thuận tiện hỏi.
“Gì vậy?”
Diệp Chi Sinh cắm hai tay vào trong túi quần tây, anh không vội lên tiếng, ánh mắt chậm rãi rơi ở trên mặt Lương Tưởng Huân, đợi đến khi cô mở túi, lấy ra ngoài chiếc váy màu hồng thạch anh, mới cất giọng lãnh đạm.
“Vào trong thay áo đi, rồi theo tôi ra ngoài.”
Lương Tưởng Huân đang nhìn chăm chú chiếc váy trên tay, vừa nghe Diệp Chi Sinh nói theo anh ra ngoài, bất giác ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, hỏi.
“Ra ngoài sao? Nhưng là đi nơi nào vậy?”
Diệp Chi Sinh không nóng không lạnh buông ra bảy chữ.
“Hồ Tây Hải, tiệc trên du thuyền.”
Lương Tưởng Huân lúc nhỏ có một lần bất cẩn sẩy chân rơi xuống hồ nước, suýt chút mất mạng, sau lần đó thì rất sợ đến những nơi có hồ lớn, cho nên lúc cô vừa nghe Diệp Chi Sinh nói xong bảy chữ này, đôi mắt liền mở to hết cở, nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp từ chối.
“Tôi không muốn đi nơi đó!”
“Không đi?” Diệp Chi Sinh nhíu mày, cơ hồ không tin tưởng hỏi lại một câu.
Lương Tưởng Huân tiếp xúc với ánh mắt rét lạnh của Diệp Chi Sinh, cơ thể không nhịn được khẽ run rẩy, mi mắt liền vội vàng rũ xuống, năm giây sau mới thấp giọng nói.
“Thật xin lỗi, tôi đột nhiên cảm thấy trong người không khoẻ, không thể cùng anh đến buổi tiệc được… Cái đó, quần áo của tôi giặt vào tối đêm qua, có lẽ cũng đã khô rồi, tôi bây giờ liền đi lấy, thay áo này trả lại cho anh. ”
Lương Tưởng Huân nói rồi liền đặt chiếc váy vào lại trong túi để ở trên giường, sau đó bước bước chân thật nhanh đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Lương Tưởng Huân dứt khoát nói không đi rồi rời đi vội vã giống như muốn chạy trốn, trong đầu Diệp Chi Sinh liền thoáng hiện lên hình ảnh cô vui cười với Hà Nghinh Phong, đáy mắt anh trong phút chốc liền tăng thêm vài phần sắc lạnh.