Lương Tưởng Huân cứ nghĩ rằng, bản thân đã không còn nước mắt để khóc nữa, nhưng đến khi nghe được những lời Diệp Chi Sinh nói, nước mắt cô bỗng chốc chực trào như vỡ đê, không có cách ngăn lại, bàn tay nhỏ xiết chặt vai anh, khóc to.
Diệp Chi Sinh nghe thấy tiếng cô khóc đến thương tâm như thế, khiến cho cõi lòng anh cũng khẽ đau không kém, anh không có lên tiếng, chỉ là dùng cánh tay vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, động tác thật điều.
Có lẽ bởi vì khóc ra được, khiến cô trong lòng cô cũng phần nào nhẹ đi một chút, anh đợi cho đến khi tiếng khóc của cô dần dần biến mất, chỉ còn tiếng khịt mũi, thúc thích, mới nhẹ kéo cô trong lòng ra, ngữ điệu ôn nhu, nhỏ nhẹ.
“Khóc ra được thì tốt rồi, bây giờ không sao nữa, có anh ở đây, không sao nữa.” Nói rồi anh mới đưa hai tay lên áp vào gương mặt cô, dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má chưa khô, trán anh đụng vào trán cô, đặt mi tâm của anh thật gần mi tâm cô, nhỏ giọng thương lượng.
“Tưởng Huân à, em xem, bây giờ trời đã tối lắm rồi, chúng ta vào trong nhà trước đã có được không?”
Nhìn thấy Lương Tưởng Huân vẫn không lên tiếng, anh mới lại nói.
“Em cả ngày nay điều vẫn không chịu ăn gì, niếu cứ như thế, em sẽ liền ngã bệnh, ba mẹ em niếu nhìn thấy em vì họ mà ngã bệnh, chắc chắn sẽ rất đau lòng, sẽ rất buồn em.. Tưởng Huân ngoan, nghe lời anh vào trong nhà, ngoài này sương xuống rất lạnh, sáng ngày mai chúng ta sẽ lại ra đây thăm ba mẹ em, có được không.. Hửm?”
Lương Tưởng huân bây giờ mới có chút phản ứng, cô nhẹ gật gật đầu, anh liền đứng lên dìu cô đi vào trong nhà, đợi cô ngồi xuống bàn nhỏ, anh mới mở các túi, lấy ra hai tô cháo, mở nắp ra, rồi đặt tô cháo còn đang bốc khói tới trước mặt cô, nhỏ nhẹ nói.
Cô thật sự không có một tâm tình nào để ăn, nhưng nhìn thấy Diệp Chi Sinh đã rất nhẫn nại, dỗ cô lâu như thế, cô không muốn tạo thêm áp lực cho anh, khẽ thở dài, sau mới cầm lấy muỗng khuấy khuấy cháo, múc một muỗng ăn vào.
Nhìn thấy cô đã chịu ăn, Diệp Chi Sinh mới an tâm ngồi xuống bên cạnh cùng ăn với cô..!
Cả một đêm này, Diệp Chi Sinh dường như không hề chợp mắt qua, bởi vì người con gái nằm trong lòng anh, tuy là đã đi vào giấc ngủ, nhưng luôn ngủ rất không ổn định, cứ một lúc lâu, cô lại bất an, mi tâm nhăn chặt, bàn tay cũng điều run rẩy.
Cứ mỗi lần như thế, Diệp Chi Sinh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, thì thầm thật nhỏ như ma chú bên tai cô: “Có anh ở đây, Huân Huân đừng sợ.” rồi đợi cho hơi thở cô thở điều đặn lại, anh mới lại ngừng động tác ấy.
Hành động này không biết Diệp Chi Sinh cứ lập đi lặp lại bao nhiêu lần, mãi cho đến trời dần có ánh sáng, Lương Tưởng Huân mới như mơ được mộng đẹp, mi tâm cô dần dần giãn ra, khoé môi hơi giương lên một chút.
Diệp Chi Sinh những ngày này vừa chạy đôn chạy đáo, lo hậu sự tan lễ cho ba cô, việc ở công ty không màng tới, giao toàn bộ công việc cho thư ký của anh xử lý, luôn là một màn ôn nhu dỗ cô, cô không ăn, anh cũng không ăn.
Đêm nay lại còn vì sợ cô ngủ không an giấc mà thức cả đêm dài, lấy tay mình làm gối cho cô ngủ, trông chừng cô, khiến cho anh có chút mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Nhưng chỉ vừa chợp mắt được một chút di động của anh liền rung lên, lại còn rung lên rất nhiều lần, rất lâu, biết là chuyện ở công ty, anh mệt mỏi ngồi dậy, rồi bước nhẹ chân nhẹ tay kéo cửa đi ra ngoài mới bắt máy..!
Lương Tưởng Huân vì cứ nhớ đến thời khắc ba cô rời đi mà trở nên đau lòng, cứ luôn bất an, nhưng cứ một lần cô sắp chịu không nỗi nữa, thì lại cảm giác được có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, bên tai còn nghe được người vỗ về, khiến cô cảm thấy thật bình yên, ấm áp, mà an mộng.
Cho đến khi cảm giác hơi ấm sau lưng cô không còn nữa, cô mới lại giật mình tỉnh giấc, cô nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Diệp Chi Sinh đâu, cô lại trở nên lo sợ, liền kéo chăn mền sang một bên, bỏ hai chân xuống giường, chân cũng không mang dép, liền trực tiếp dẫm xuống đất đi tìm anh.
Lúc cô đi đến bên cửa mở ra được một nữa, loáng thoáng nghe được giọng nói của Diệp Chi Sinh nói với người trong điện thoại “Cô mau nói với Triết Cần ở thị trường giả làm thương nhân muốn mua cổ phiếu Khương Duệ với giá cao, rồi theo dõi xem những ai muốn bán ra số lượng nhiều, báo cáo cho tôi biết, tôi cũng muốn xem ai là đang dám giở trò này.”
Rồi có lẽ là người bên kia nói anh cần phải về công ty, nên cô lại nghe anh lại nói “Hiện tại tôi có chút công việc, chưa thể về công ty được..”
Diệp Chi sinh nghe tiếng Lương Tưởng Huân gọi anh từ sau lưng, cùng âm thanh cánh cửa được kéo ra, biết cô đã tỉnh dậy, ngữ điệu của anh vốn đang lớn tiếng có chút hạ giọng, nói vào trong điện thoại.
“Bằng cách nhanh nhất tìm ra mấu chốt của việc này, rồi báo cáo ngay cho tôi.” Sau đó bấm kết thúc cuộc gọi, cho điện thoại vào lại trong túi, vừa xoay người lại, bước tới chổ cô, ngữ điệu nhỏ nhẹ hỏi.
“Em tỉnh dậy khi nào vậy?” Sau mới nhìn thấy cô đi chân trần, mi tâm anh có chút nhăn lại, vẻ mặt khó coi, sau lại cởi đôi dép mình đang mang ra, ngồi xổm xuống, nhấc chân cô lên mang vào, vừa nhẹ giọng trách.
“Bên ngoài trời rất lạnh, em vì sao dép cũng không mang liền đã chạy ra đây làm gì?”