Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể

Chương 11: 11 Lời Nguyền


Khẽ nhấc mi mắt nặng nề, Dương Khánh Đình vô hồn nhìn lên trần nhà, đôi mắt vẩn đục mãi đỡ sương hơn được một chút, từ từ lấy lại ý thức.
Cô đang ở trong bệnh viện, trong một căn phòng với chiếc cửa sổ đã bị đóng kín rèm.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài không chiếu tới được tạo cảm giác không gian bên trong căn phòng trắng này vô cùng lạnh lẽo.
Cô bị những dây của các thiết bị đo nhịp tim, ống máy thở, dây nước truyền dịch trói quanh người, những mảnh rèm ngăn cách bên cạnh càng khiến cho diện tích căn phòng vốn hẹp nay lại càng hẹp hơn.
Bức bối và khó thở, cô không thích ở đây chút nào.
Cô chỉ muốn về nhà mà thôi.
Nhưng nhà cô ở đâu?
Cô không còn nhà nữa rồi.

Chắc hẳn căn hộ ấy đã trở thành tổ ấm riêng của Trần Bình Vân và Hoàng Tiểu Nghê.
Không, có khi hắn ta đã bán quách cái nơi nhỏ tí ấy, cho xây hẳn một căn biệt thự riêng cho Hoàng Tiểu Nghê luôn rồi.
Vừa mới tỉnh dậy đã lại nghĩ đến hắn, Dương Khánh Đình mệt mỏi, rũ người nằm im lìm trong chăn.
Trái tim cô thực sự đã chịu quá nhiều đau thương, khổ tâm nhiều quá cũng trở nên chai lì.
Khi nghĩ về người ấy, cô không còn có những xao động trong trái tim như trước nữa, nó bình lặng, và nguội lạnh.

Cô đã không còn bất cứ tình cảm gì với Trần Bình Vân nữa rồi.
Dương Khánh Đình nhắm mắt, dù lớp đệm dưới lưng rất mỏng và cứng, vải đệm còn sần lên rất khó chịu, nhưng cô không còn sức đâu mà để tâm tới nó.
Bỗng từ bên ngoài hàng lang vọng đến những tiếng bước chân lộp cộp, kèm theo đó là tiếng cãi vã của một người phụ nữ và một người đàn ông.
"Này...!Nó trông thảm như vây, liệu có tổ chức đám cưới được không?..."
"Không thể chần chừ thêm được nữa! Đám cưới này chắc chắn phải diễn ra dù cho bầu trời có sập xuống!" Giọng của người phụ nữ gằn lại đe dọa: "Lẽ nào ông không muốn phục dựng lại công ty sao?"
Rõ ràng người đàn ông đó đã im lặng, như là đang do dự suy nghĩ lời mà người phụ nữ ấy nói ra.
Bà ta không đợi cho ông ta nghĩ xong đã vội tiếp lời.
"Bên kia họ đã chờ lâu đến mất kiên nhẫn rồi.

Mới dạo trước còn cho người sang nhà ta hỏi về chuyện hôn sự.

Nếu cứ để thế này, sớm muộn gì cuộc liên hôn cũng sẽ bị hủy thôi."
"Nhanh đưa nó đi! Dù nó có sắp chết cũng phải hoàn thành cho xong đám cưới này!"
Người phụ nữ mở cửa phòng cô, hừ một tiếng với người chồng rồi quay đầu ra đằng trước, vô tình chạm phải ánh mắt của Dương Khánh Đình.
Người phụ nữ ấy là mẹ cô, Nhậm Tẩu Giao, còn người đàn ông trung niên đi sau có vầng trán bóng lọng ấy là cha cô, Dương Văn Bác.
"Ơ...!Đình Đình?!...!Con, con tỉnh rồi sao? Con tỉnh khi nào vậy? Sao không thấy bệnh viện báo tin gì nhỉ?" Nhậm Tẩu Giao sửng sốt.
Thấy Dương Khánh Đình đưa ánh mắt nhìn họ, Nhậm Tẩu Giao chột dạ, khóe môi giật giật cười lên miễn cưỡng, thái độ cáu gắt vừa cách đó chỉ mấy giây đã biến mất, cố để diễn vai của một người mẹ hiền đau lòng khi con mình gặp phải chuyện chẳng may.
"Đình Đình, con có biết những ngày qua mẹ lo lắng cho con lắm không? Gia đình ta lâu ngày không gặp, lại hội ngộ trong hoàn cảnh này, thật hận cho nghịch cảnh trớ trêu."
Từ mi mắt bà rơi xuống một giọt lệ, vội chạy đến bên giường ôm lấy một cánh tay cô đặt kề lên má.
"Nhưng giờ thì không sao nữa rồi.

Con tỉnh lại là tốt rồi.

Tại sao lại hôn mê lâu đến thế? Trong khi con còn chưa thức, mẹ đã đè nén tin vui này chờ ngày con tỉnh lại, sẽ nói cho con nghe."
Dương Khánh Đình nhàn nhạt nhìn bà, nhưng ánh mắt ấy không hề bao chứa một cảm xúc gì, rất vô hồn.
Chỉ thấy nụ cười của Nhậm Tẩu Giao càng thêm mở rộng.

"Mẹ đã giúp con li hôn với Trần Bình Vân rồi!"
"!!!"
Đây là phản ứng cảm xúc đầu tiên trên khuôn mặt của Dương Khánh Đình kể từ khi tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Cô kinh ngạc nhìn Nhậm Tẩu Giao vui mừng lấy tay gạt đi nước mắt.
"Mẹ đã giúp con thoát khỏi tên đàn ông thấp hèn đó rồi, con xem, đến cả viện phí cũngchẳng chi trả nổi cho vợ mình.

Tên đàn ông nghèo hèn ấy không xứng đáng với một cô gái tốt như con!"
Bỗng bà liếc mắt nhìn xuống phần bụng phẳng của cô, cố tạo ra một nét mặt bi thương nói.
"Đến cả cháu của mẹ cậu ta cũng không thể chịu trách nhiệm được.

Thử nói xem nhà ta có đúng thật là gia môn bất hạnh không cơ chứ?!"
Nghe Nhậm Tẩu Giao than vãn, Dương Khánh Đình cứ thế mà lơ bà, đôi mắt trống rỗng không tiêu cự, thân người mềm oặt như dính hẳn xuống lớp đệm.
Li hôn rồi? Nhanh vây?
Ra là hắn ta đồng ý luôn sao?
Dương Khánh Đình lặng lẽ chìm vào trong suy tư.
Tình duyên của cô và Trần Bình Vân hóa ra mỏng manh đến thế à?
Li hôn là li hôn rồi?
Dương Khánh Đình thừa nhận là mình không còn tình cảm với Trần Bình Vân, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi bị khơi lên những cảm xúc chua xót.

Sáu năm bên nhau, những kỉ niệm, kí ức cứ thế tan vào trong bọt nước.
Cuộc tình ngắn ngủi đến khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Đột nhiên Nhậm Tẩu Giao bên cạnh cô cao hứng lên giọng, như tự dưng được trời ban phước lớn.
"Nhưng từ nay về sau, con sẽ không cần phải lo lắng về những vấn đề này nữa! Vốn mẹ đã định sẵn cho con gả vào trong một gia đình tốt hơn, nhưng giữa chừng, lại có một đại thiếu gia của một gia tộc khác còn tốt hơn cả thế ngỏ ý muốn lấy con! Đình Đình của mẹ, con quả là một cô gái may mắn!"
May mắn sao?
Lúc ấy Dương Khánh Đình thật muốn cười lớn, cười cho cái thu họ gọi là may mắn ấy.
Cô còn sống với họ là may mắn, cưới đươc một người chồng mới giàu có là may mắn.
Nhưng không.

Đây là một lời nguyền!
Lời nguyền bắt ép cô sống lại để tiếp tục hứng chịu những nghiệt ngã, đau khổ của thế giới này.
Với họ, cô chỉ là một món hàng từ tay người trao sang cho kẻ khác, để họ kiếm thêm được một chút lợi nhuận bỏ trong túi quần.
Việc kết thúc một cuộc hôn nhân để bắt đầu một cuộc hôn nhân mới đối với họ chỉ là một chuyện dễ dàng như vậy sao?.