Khác hẳn với Bar Lạc Hoa yên ắng, thì nơi đây thật ồn ào náo nhiệt, nhìn quanh thì loại người nào cũng có. Một đám công tử ăn chơi thì đứng tụ
lại dưới sân khấu xem các vũ công múa thoát y, những người trung niên
thì ngồi ịch một chỗ để mấy cô gái nhìn như mấy con bạch tuột quấn vào
người mình.
Không hiểu nổi, sao cô lại lạc phải vào đây. Cứ nghĩ mọi quán Bar đều sẽ giống với Lạc Hoa, nhưng không ngờ nơi đây lại hoàn toàn khác. Cô ngồi
tại quầy, tiếp lấy ly rượu trái cây của một thanh niên trẻ tuổi, hắn pha chế tại quầy nhưng thoạt nhìn chắc nhỏ tuổi hơn mình.
Điều làm cô bực mình, chưa kịp uống một ngụm thì đã có khoảng 3 con gián đến quấy rầy cô.
“Mỹ nhân, đến một mình sao?” – Một con gián mập lên tiếng.
“Nếu đi cùng bạn, thì hãy gọi họ lại đây, để chúng ta cùng vui vẻ chút” – Một con gián đen thui đầy mùi rượu.
“Cần gì gọi người? Một mình em bọn anh sẽ bao hết., hắc hắc.” – Lần này là con gián ốm teo.
Cô không để ý, đặt ly rượu xuống định rời đi thì bị con gián đen chụp tay lại – “Đi đâu? Mau theo bọn này haha”
“Buông ra” – Cô mạnh tay hất hắn ra, do không đề phòng nên làm hắn té ngồi xõm trên mặt đất.
“Con bé này láo thật, phản khán bọn ta càng thích, mau bắt nó lại đem
lên phòng” – Cái mông ê ẩm hắn rên rỉ, hắn ra lệnh cho hai con gián kia.
Con gián ốm teo và con gián mập tiến lên định bắt lấy, cô nhanh tay lẹ mắt chộp lấy chai bia.
BA một tiếng – Đập vào đầu con gián ốm teo
BA tiếng thứ hai – Cái chai tiếp tục dính vào đầu con gián mập, lần này thì cái chai cũng bể theo.
Đầu họ bị chảy máu, lúc này chủ quán bar và mấy tên bảo vệ lập tức xuất hiện.
Giữa những tên bảo vệ là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, dáng người
rất chuẩn, gương mặt lạnh băng ánh mắt toát lên chút vẻ hung tàn, đây
chính là chủ quán bar tên là Hứa Tư Hoàng. Nhược Thi nghĩ mình chắc sẽ
được lấy lại công bằng đây cho đến khi hắn thốt lên một câu – “Các ông
chủ lớn, nếu muốn vui vẻ chỉ cần nói với tôi, trực tiếp giúp các ngài
túm cô ta lên phòng, đâu đến nổi phải bị thương thế này.”
Nhược Thi xanh mặt, đây là cái loại người gì, là nơi ma quái nào mà những lời này những tình huống này vẫn có thể xảy ra.
Tư Hoàng nói tiếp – “Thương tổn của các ngài tôi đây sẽ chịu, còn nữa,
mấy cậu lôi cô ta lên phòng VIP để phục vụ 3 ông chủ lớn đây.” – Hắn
ngoắc tay với mấy tên bảo vệ.
Một đám người tiến đến, lúc này Nhược Thi thêm hoảng sợ, tay chân múa
loạn xạ - “Tránh ra, không được đến gần, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lời vừa nói ra khiến cả đám người cười nghiêng ngả.
“Báo cảnh sát? Chỉ sợ cảnh sát cũng không dám đến đây.” – Một tên lạ mặt lên tiếng.
“Nhanh lên, đừng làm phiền đến nhã hứng của những người khác.” – Tư Hoàng ra lệnh.
Một tên bảo vệ bước lên bẻ tay Nhược Thi ra phía sau để khống chế, cô
cảm giác như cánh tay mình sắp bị hắn xé rách ra, rất đau. Nhược Thi
nghĩ số mình thật khổ, không biết rồi khi được đưa lên cái phòng VIP kia mình sẽ thành cái dạng gì nữa, chỉ biết là giờ sẽ không ai cứu mình.
Đúng lúc này, một âm thanh từ trong đám đông vang lên – “Khoan đã!”
Từ trong đám đông bước ra, là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, hắn mặt
áo sơ mi đen để hở ngực, ung dung bước đến kéo Nhược Thi ra khỏi tên bảo vệ kia.
“Một đám người to béo thế này, mà ăn hiếp một cô gái sao? Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”
Hắn biết cô, nhưng hắn là ai? Hoảng sợ cùng ánh đèn mờ ảo làm cô không
nhìn rõ được mặt hắn. Cho đến khi hắn nhìn cô nói lại một lần nữa. – “Tô tiểu thư, không nhớ tôi?”.
A~ đúng rồi. Là hắn – Hoàn Nghiên. Là bác sĩ lần trước đã giúp cô. Cô
biết mình được cứu rồi, cả người mềm nhũn ngã vào lòng ngực hắn, miệng
không nói được gì.
Tư Hoàng bước ra nói chuyện – “Cậu là ai?”
Đúng rồi, hắn chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi, ai mà biết được danh của hắn.
Hoàn Nghiên là bác sĩ đầy tài năng, nhưng tính tình có hơi cổ quái,
ngoài công việc làm ở bệnh viện ra, hắn còn có cả một phòng thí nghiệm
nghiên cứu những thứ rùng rợn, kì quái. Hắn không thích vinh hoa phú
quí, chỉ muốn được làm và nghiên cứu những gì mình thích.
“Ông chủ Hứa, không biết tôi cũng không sao, nhưng chắc hẳn ông biết
Quan Hạo Thần của tập đoàn Quan thị chứ?” – Điều này hắn đã quen lắm
rồi, ngay cả hắn, lần nào đi chơi gặp chuyện cũng điều mượn danh người
bạn này ra oai.
Hoàn Nghiên nói tiếp – “Cô gái này là người của Quan Hạo Thần, tôi chỉ
là muốn giúp các người thôi, tốt nhất đừng đắc tội với cô gái này”
Con gián đen lên tiếng – “Tao khinh, nếu thật là người của hắn, mà lại
lưu lạc đến chổ này sao, chắc cũng là đã chán nên quăng vào đây thôi”
“Mày là ai bọn tao còn không biết, sao mà tin lời nói khoát của mày
được” – Con gián ốm teo bị bể đầu lúc này lên tiếng, máu trên đầu thì
cũng chảy chưa ngừng.
“Không tin, thì để tôi gọi cậu ấy đến, sao hả?”
Con gián mập tức chịu không nổi cũng đứng ra chỉ trích – “Ông chủ Hứa,
ba người bọn tôi ông cũng biết là không nên đắc tội, chẳng lẽ ông tin
lời thằng nhãi này”
Tư Hoàng băn khoăn, ba tên này là khách nước ngoài, họ cũng là dân làm
ăn có tiếng tăm trong kinh doanh kể cả trong hắc đạo đúng là không đắc
tội được. Nhưng mà Tư Hoàng tin rằng tên nhãi này cũng không dám bịa
chuyện gạt người. So với ba người này, thì Tư Hoàng càng không dám động
tới Quan Hạo Thần, đặc biệt là người phụ nữ của hắn, biết đâu hắn điên
lên cho người ủi sập cái bar này. Nghĩ nghĩ một hồi, Tư Hoàng lên tiếng.
“Tôi cho cậu 15 phút” – Nói xong Tư Hoàng ngồi xuống ghế sofa, rồi phân phó những người khác về chổ ngồi tiếp tục cuộc vui.
Hoàn Nghiên lấy điện thoại gọi cho Hạo Thần, chuông vừa vang lên một
tiếng là đã có người bắt máy. Hoàn Nghiên lập tức nói – “Hạo Thần, tôi
tình cờ gặp Tô tiểu thư ở bar Tư Hoàng, cậu có 15 phút để đến cứu cô
ấy.”
Nói xong Hoàn Nghiên tắt máy. Đầu dây bên kía, Hạo Thần như muốn phun
lửa, cô đúng là không biết sống chết, dám bước chân vào bar Tư Hoàng.
Được rồi, là cô may mắn gặp được Hoàn Nghiên, nếu không đã bị kẻ khác ăn tươi nuốt sống. Để xem lần này cô có biết sợ không, ngày nào cô chưa là của hắn thì quả thật hắn không yên lòng mà. Tô Nhược Thi, cô là con
ngốc mà.
Nhược Thi đang ngồi cùng Hoàn Nghiên trên ghế sofa đối diện chổ Tư
Hoàng, cô thấy Hoàn Nghiên sao không chút lo sợ, thật Hạo Thần sẽ đến
chứ? Mà đến hay không đến thì cô cũng chết chắc, lần này cô gây ra họa
lớn mà. Nhìn xéo qua thấy ba con gián đang ngồi miệng không ngừng chửi
rũa làm cô muốn điên cái đầu.
OANH – Tiếng động phát ra như tiếng bom oanh tạc, nhưng thật ra là tiếng đạp cửa thật mạnh của một người.
Hoàn Nghiên mắt sáng ngời đứng dậy dang hai tay ra – “Bạn tốt, rất đúng giờ, ôm cái nào.”
Hạo Thần làm lơ hắn đi đến chỗ Nhược Thi nhìn chằm chằm cô, mà cô thì giờ này thật chột dạ, chẳng dám ngẫng mặt lên nhìn hắn.
Hạo Thần nói – “Ông chủ Hứa, người phụ nữ của tôi có gây cho ông thiệt hại gì không?”
Lúc này Tư Hoàng mới rõ mọi chuyện Hoàn Nghiên nói là sự thật, ông ta
đứng dậy – “Không lớn lắm Quan tổng, nhưng tôi e ba người này sẽ không
bỏ qua, nếu cậu đã đến đây thì tôi cũng không cần quản nữa, cậu cứ tự
nhiên”.
Nói xong, hắn ra dấu cho mấy tên bảo vệ lui ra, còn mình thì cũng đi mất dạng, để lại ba con gián kia.
Hạo Thần ngồi xuống ôm cô vào lòng, hắn thấy được cô đang run, cũng biết sợ sao? Liếc nhìn qua ba con gián thối, nói – “Là các người?”
Ba con gián kia lúc này mới giật thót – “Chào … chào Quan tổng, là cậu thật sao?”
Thật ra, ba con gián này là đối tác mới của công ty, dự định vài ngày
sau sẽ kí hợp đồng làm một dự án lớn, cần phải có sự đầu tư của tập đoàn Quan thị thì mới thành công lớn được, chỉ không ngờ lần này cả ba người lại đắc tội ngay người phụ nữ của hắn.
Con gián đen – Jimmy
Con gián ốm teo – Jeft
Con gián mập – Phip
Jimmy lên tiếng trước – “Quan tổng, cậu xem, cô ấy cũng đã gây ra thương tổn cho chúng tôi, cậu xem như chuyện này là chưa xảy ra, chúng ta có
thể …”
Lời chưa nói xong lập tức bị Hạo Thần đánh gẩy – “Có gì thì trực tiếp
nói với trợ lý Thái, tôi rất bận” – Nói xong hắn đem cô đi, Hoàn Nghiên
cũng đi theo. Để lại ba con gián đang tức tới nổi vò đầu bức tóc.
Ra ngoài cửa, Hoàn Nghiên chào cả hai rồi lái xe mình về, Nhược Thi vươn ánh mắt cầu cứu với hắn nhưng vô hiệu.
Ngồi trong xe cùng Hạo Thần cô không dám nói lời nào, nhìn cũng không
dám, mắt cứ dán thẳng về phía trước. Hắn bị mình làm phiền khi đang ở
cùng chị Linh chắc giờ đang tức lắm, tốt nhất mình nên nhượng bộ thôi.
“Hạo Thần” – Cô gọi hắn.
Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, không biết cô muốn giở trò gì đây. – “Nói”
Oa, xem ra hắn giận thật rồi. Cô lấy hết can đảm nhận lỗi – “Em biết sai rồi”
Hắn lần này không nhìn nữa mà chuyên tâm lái xe, môi khẽ nhếch lên – “Sao nữa?”
“Em sẽ nghe lời anh, không đi lung tung nữa, cũng sẽ không gây phiền
phức cho anh” – Lúc này nếu muốn cô cắt máu ra thề cô cũng dám.
“Về nhà trừng phạt em sao đây?” – Hắn ranh mãnh nói
“Tùy anh” – Cô buột miệng nói đại, đến khi nói xong rồi lại nghĩ hôm nay ăn phải cái gì mà sao mình ngu vậy.
“Là em nói đó.” – Hắn đạt được mục đích, cảm thấy rất hài lòng, tức giận cũng bị lời nói ngây ngô của cô cuốn đi mất.
Về đến căn biệt thự, bước vào phòng khách, Nhược Thi thật sửng sốt khi
thấy tất cả người làm đều đứng cả ở đây, giờ đã là 1 giờ sáng rồi. Nhưng vẻ mặt Hạo Thần thì lại như muốn nói ‘Họ đáng bị như vậy’
Nhược Thi đến gần di Hân – “Mọi người sao đứng cả ở đây?”
“Tiểu thư, cô không sao thật may quá.”
“Cứ mặc họ, theo anh lên phòng” – Hạo Thần nói.
Cô kéo tay hắn lại – “Hạo Thần, không cần như vậy, trách em được rồi, anh bảo họ về nghĩ đi.”