Giữa trưa cô ra vườn tìm Khánh Hào vào dùng bữa, phát hiện nhóc đang trèo cây, bên cạnh lại không có một ai.
Tuy rằng cái cây nhóc đang leo tương đối thấp nhưng ngã xuống cũng có thể bị trầy xước hoặc bông gân chân.
" Áaaaa"
Trợt nhóc trượt chân, hoảng sợ hét lên. Cả người nhóc tự do rơi xuống. Cô chạy lại làm đệm đỡ cho nhóc.
" Phịch "
Khánh Hào nhóc nằm đè trên người cô. Hoảng sợ mà khóc. Cô đau đến nghiến răng, thể chất vốn yếu ớt mà như thế này tránh không khỏi lưng cô bị đau. Có khi còn nghe thanh âm răng rắc như tiếng xương vỡ vụn.
Nhóc vẫn chưa hề trèo xuống, cứ khóc rống lên. Mẹ anh chạy từ trong nhà ra, thấy cảnh này, tức giận bừng bừng.
Bước đến ôm nhóc Khánh Hào vào lòng. Mẹ anh dùng chân đạp vào người cô mà mắng.
" Cô làm gì cháu tôi mà nó khóc như vậy? "
Cô yếu ớt không chút sức lực phản kháng, chỉ mấp máy môi nói vài từ.
" Khánh Hào té, con chạy lại đỡ "
" Đừng biện minh, cháu tôi mà bị gì, tôi đánh chết cô "
Dứt lời, mẹ anh đá mạnh một cái vào eo cô.
Cô đau đến nhíu chặt mày, gắng gượng ngồi dậy. Khắp người đều đau âm ỉ, gắng gượng lê lếch từng bước chân vào nhà.
~~~~~~~~
" Tiểu thiếu gia không sao. Chỉ là hoảng sợ mà khóc "
Một vị bác sĩ trẻ đẹp đang kiểm tra cơ thể cho Khánh Hào. Nhóc thấy cô vào, cầm chiếc xe đồ chơi trên tay ném vào đầu cô.
Tránh không kịp, đầu cô bị sưng lên.
" Dì cút đi, dì đừng lại gần tôi. Dì rất xui xẻ, cút đi "
Nhóc giãy nãy oang oang cái miệng. Còn nước mắt ngắn nước mắt dài, nhào vào lòng ba anh mà khóc lớn.
" Cô còn không mau cút vào trong "
Ba anh phẫn nộ trừng mắt quát. Cô im lặng khom lưng cúi đầu bỏ lên phòng.
Lên đến phòng, cô ngồi bó gối dưới sàn nhà. Cả người tiều tuỵ ốm yếu, đôi vai run rẩy liên hồi. Nhìn cô thật mỏng manh, gió có thể thổi bay cô đi bất cứ lúc nào.
Cô lại nghĩ đến ba mẹ mình. Họ gần đây có sống tốt không, từ khi quyết định lấy anh, cô chưa một lần về thăm họ.
Cô nhớ họ lắm.
Nước mắt lại rơi ra. Thật không thể kìm nén cảm xúc của bản thân ngay lúc này.
Rất uất ức, rất đau lòng.
~~~~~~~~
Ngày ngày trôi qua đều là cảnh hành hạ, đánh đập của ba mẹ anh đối với cô.
Khắp người cô không chỗ nào mà không có vết thương, vết cũ vết mới chồng chéo lên nhau trông rất ghê sợ.
Dáng người tiều tuỵ ngày một trông thấy. Gương mặt hốc hác có thể thấy mắt cô rất sâu, đôi môi khô khốc, tóc tai thì rũ rượi.
Quần áo cô mặc đều cũ kĩ, nhàu nát. Cô chẳng khác nào là một người ăn xin ngoài chợ.
" Khụ....khụ...khụ "
Cô vừa lau chùi nhà cửa vừa ho không ngừng. Đưa tay che miệng, cô không muốn họ phát hiện.
Vì cô có ho hay sốt, bọn họ đều cho là cô tìm cớ trốn việc. Nhất định đem cô ra dạy dỗ một trận.
Mà hôm nay chính là ngày anh về. Cô không muốn để anh trách mình điều gì.
" Kít "
Tiếng xe vang lên, cô bỏ việc đang làm dở chạy ra mở cửa.
Anh lái xe vào, sau đó xách vali đưa cho cô. Đưa tay cầm lấy nhưng nó quá nặng.
Hơi nhăn mày, cô rặn ra một nụ cười nhã nhặn như mừng anh trở về.
Quan sát cô một lúc, anh cũng chẳng nói gì, đi thẳng vào nhà.
Ba mẹ anh cùng Khánh Hào ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi.
Nhóc thấy anh về liền chạy lại ôm lấy chân anh. Anh cúi người đem nhóc bồng lên tay, hôn một cái ngay má nhóc làm nhóc cười tít mắt.
" Baba về có quà cho con không? "
" Có "
Anh ôn nhu nói với nhóc rồi thả nhóc xuống đất nói.
" Con ở đây chơi với ông bà nội. Baba lên phòng tắm rửa rồi chơi cùng con "
" Vâng "
Khánh Hào bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời liền quay lại ngồi trên sofa.
" Khánh Huy, ngày mai ba mẹ phải sang nước ngoài. Con đã về thì lo chăm sóc cho Khánh Hào đừng lo làm việc mà bỏ bê nó "
Ba anh ôn tồn lên tiếng. Anh chỉ gật đầu rồi hướng đến bậc thang bước lên. Cô khệ nệ xách vali theo sau anh.
Lên đến phòng, anh lấy một bộ quần áo mới đi vào phòng tắm. Cô giúp anh thu xếp quần áo móc vào tủ.
" Khụ...khụ...khụ "
Cô lại ho, lục trong hộc tủ một vỉ thuốc ho, ngắt một viên cho vào miệng, nuốt xuống.
" Cạch "
Cánh cửa phòng tắm mở ra, anh trên người quần áo chỉnh tề, tóc còn vương vài giọt nước.
Cô vội vàng dẹp vỉ thuốc vào. Nhẹ nhàng hỏi anh.
" Anh có muốn ăn chút gì không? Em xuống bếp nấu cho anh "
" Không cần "
Anh lạnh nhạt nói, lướt qua cô. Lấy ba hộp quà được cô đặt trên giường, anh mở cửa bỏ ra khỏi phòng.
Theo thói quen cô lại nhìn theo bóng lưng anh.
Đi vào phòng tắm, đem bộ quần áo anh vừa thay ra, bỏ vào máy giặt, giặt sạch.
Trong lúc chờ đợi, cô quay đầu nhìn mình trong gương, chợt cười khổ. Lúc trước tràn đầy sức sống bao nhiêu thì bây giờ lại hốc hác mất sức sống bấy nhiêu.
Hất nước vỗ vào mặt cho tươi tỉnh lên. Cô nở nụ cười nhẹ, lấy quần áo vừa giặt xong bỏ vào thau, bước ra khỏi phòng phòng tắm.