Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất

Chương 18: Chương 18


Từ sau hôm đi trả áo cùng món nợ khổng lồ rớt xuống, Tiểu Phàm vinh hạnh trở thành người hầu của Tiểu Phong vào buổi chiều.

Cô vẫn phải lên lớp học nên chỉ còn xếp được chút thời gian khoảng 3 tiếng từ lúc về học đến lúc ba mẹ cô về nhà.
Dắt xe đạp vào gara, Tiểu Phàm chạy như bay vào trong biệt thự bắt đầu công việc hôm nay của mình.

Theo như tính toán trong đầu của cô khi đến đâu thì đầu tiên cô sẽ lau chùi, dọn dẹp cả căm biệt thự bề thế này, rồi tiếp đó là nấu bữa tối.

Công việc nghe đơn giản như vậy nhưng phải bắt tay vào làm cô mới biết mọi thứ không như cô nghĩ.
Biệt thự Tiểu Phong có hai lầu nhưng để dọn được hết tất cả cũng mất gần hai tiếng của cô.

Tiểu Phàm đứng lau giọt mồ hôi còn vương trên gương mặt ửng đỏ, thở hồng hộc đi vào trong bếp chuẩn bị nấu bữa tối:
“Nấu gì đây ta? Mình không biết khẩu vị của tên kia.”
Vừa kiểm tra nguyên liệu cô vừa lẩm bẩm trong miệng.

Mẹ của cô nấu ăn rất ngon.

Tay nghề ấy được di truyền từ bà ngoại bởi lúc trước bà có mở quán ăn nhỏ và đông khách.

Nhưng đến phiên cô thì lại không có được một chút xíu nào năng khiếu đó.

Bảo cô nấu ăn thà bảo cô vào phá bếp còn hơn:
“Hôm nay mình sẽ trổ tài nấu ăn cho anh ta phải lóa mắt.” Bày một đống rau củ quả, đủ thứ loại thịt và dụng cụ nấu ăn trên bàn cô đứng chống nạnh cười thán phục bản thân.
Xoảng… Keng… Xoảng… Choang.

Từng tiếng, từng tiếng đổ vỡ cứ nối tiếp nhau từ phòng bếp phát ra tiếp đó thêm chút giai điệu cho khung cảnh có chút hỗn loạn này là tiếng hét toáng lên thất thanh của Tiểu Phàm:
“Dập lửa, dập lửa a.

Nước đâu rồi?” Cô luống cuống lấy nước từ vòi đổ vào cái chảo đang cháy nghi ngút: “Oái đau, đau.”

Cái chảo còn chưa kịp dập lửa thì bị lọ muối rơi trúng.

Cô ngồi xổm xuống, xuýt xoa ngón chân đáng thương với đầy những bất mãn viết trên mặt, đưa ánh mắt căm thù nhìn lọ muối như muốn trách tội: "Tại sao lại rơi trúng chân ta.

Nhà mi xin lỗi ta đi, ta không tha cho mi đâu."
Nhà bếp từ một nơi sạch sẽ, sang trọng như một nhà hàng năm sao tiêu chuẩn nhanh chóng biến thành bãi chiến trường với ngổn ngang là đồ dưới mặt đất.

Cô phá thì thôi đi nhưng phá đến tan hoang, không tha cho một món đồ nào thì cũng thật giỏi.

Mọi hành động ngớ ngẩn của Tiểu Phàm đều thu vào tầm mắt của Tiểu Phong.
Trong cuộc họp tổng bộ tại môt chi nhánh nhỏ của Huỳnh Đức, từng nhân viên cấp cao trong phòng họp đang thay nhau lau mồ hôi, cầu nguyện.

Tiểu Phong dù tuổi còn rất trẻ nhưng năng lực của anh khiến mọi người phải há hốc, thán phục.

Mỗi một lần họp thì không khí u ám lại bao trùm lên đại bộ phận công ty khi phải trực tiếp đối diện với khuôn mặt lạnh băng của anh.

Nhưng hôm nay anh dường như không chú tâm lắm đến cuộc họp mà chỉ một mực nhìn vào màn hình điện thoại.
Mọi người trong phòng đều không dám ho he lời nào chỉ lẳng lặng nhìn tâm trạng thay đổi chóng mặt của anh.

Vừa mới lúc nãy mặt đen như cái đít nồi, áp suất giảm mạnh vậy mà mới đó đã trở lại một bộ dạng lười biếng thường ngày.

Kinh khủng hơn nữa là mọi người thấy anh cười.

Cười thật đó.

Anh đã cười.

Việc quan trọng phải nói lại ba lần, dù là chỉ mời nhạt lướt qua nhưng cũng đáng nhắc tới.

Có phải hay không mắt họ bị mù.

Quay trở lại biệt thự.
Lăn lộn dưới bếp một hồi thì Tiểu Phàm cũng đưa ra thành quả là 5 món ăn trông có vẻ là ăn được nhất.

Nhìn từng đ ĩa đồ ăn cũng đủ làm Tiểu Phàm nở mũi tự hào.

Từ ngoài tiếng quản gia Âu lễ phép vang lên:
“Mừng thiếu gia trở về.”
Tiểu Phong không trả lời mà cời chiếc áo khoác ngoài đưa cho quản gia rồi lên lầu thay đồ.

Lúc anh xuống dưới thì đồ ăn đã được bày biện hết trên bàn.

Đẹp đẽ và gọn gàng nếu không tính đến những thứ đen đen, xanh xanh ở trên đ ĩa kia:
“Mời thiếu gia ăn tối.”
Từ "thiếu gia" cô nói còn chút không được tự nhiên.

Trước khi vào làm ở đây Tiểu Phàm đã được nhồi nhét vào đầu một đống quy tắc ứng xử và cách xưng hô sao cho đúng.

Vất vả lắm cô mới coi như là nhớ đôi chút trong đó có cách xưng hô “thiếu gia” này.

Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi ngồi xuống bàn ăn, cũng đã nhìn qua kiệt tác của cô cùng công trình tạo ra nó nhưng trực tiếp thấy nó ngay trước mắt thì lại là chuyện khác.

Anh động đũa thử qua từng món một.

Cảm xúc trong miệng Tiểu Phong lúc này rất khó diễn tả mà cũng chẳng thể diễn tả nổi.

Anh lần nữa đặt đũa xuống cạnh dao dĩa, tao nhã lau miệng rồi đưa mắt về phía người đang háo hức đằng kia:
“Thiếu gia anh thấy sao.

Có hợp khẩu vị không? Rất ngon phải không?” Thấy ánh mắt anh bắn tới cô luyến thắng hỏi.
“Nếu cô có thể ăn hết bàn này thì cô không cần tới làm việc nữa.”
Tiểu Phong không trả lời câu hỏi của Tiểu Phàm mà đưa ra đề nghị như vậy.

Tất nhiên cô đồng ý.

Tiểu Phàm hề hề cười ngồi xuống với suy nghĩ lóe lên trong đầu: “Vừa có thể ăn vừa trả hết số nợ như vậy có ngu mà không chấp nhận.” Tay cô phối hợp đưa đũa gắp một miếng thịt bò thong thả bỏ vào miệng nhai:
“Phụt.”
Cô phun ngay miếng thịt đó ra ngoài trong tích tắc:
“Mặn chết mất.” Lên tiếng chê bai đồng thời cô nhăn mày ghét bỏ.
Cứ tiếp tục như vậy cô thử mỗi món một chút nhưng khác Tiểu Phong ở chỗ, cô ăn món nào cũng đều tống ra hết ngoài ngay khi vừa bỏ nó vào trong miệng.

Năm phút sau Tiểu Phàm vinh quang giơ cờ trắng rút lui.

Cô cần mạng.

Có mạng mới có thể trả nợ, mà chết bây giờ thì nguy:
“Tôi rút lui.” Tiểu Phàm khổ sở từ bỏ.
“Xấu.”
Tiểu Phong bỏ lại một câu không đầu, không cuối rồi đi mất để lại Tiểu Phàm ngơ ngác ở đó không hiểu gì.

Đây là chê món ăn cô xấu hay là chê tướng ăn của cô xấu.

Hết nhìn món ăn rồi lại suy nghĩ về bản thân, cô đau đớn chấp nhận sự thật rằng anh đang chê tướng ăn của cô xấu.
Không nói thì thôi mà nói ra thì sức sát thương của nó rất lớn.


Tiểu Phàm tức đến muốn mắng người vậy mà vừa mở miệng bảng quy tắc dài lê thê, cùng cái hình phạt chết tiệt kia lại phóng đại trong đầu cô.

Một điều nhịn chín điều lành, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Cô chẳng cần làm trang tuấn kiệt nhưng cô nhận mình là người biết thức thời.
Tự động viên mình xong Tiểu Phàm dọn phòng bếp.

Cả biệt thự chìm trong im lặng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, tiếng kêu leng keng trong phòng bếp phát ra.

Cái vắng vẻ, ảm đạm bao trùm lấy từng ngóc ngách có chút quỷ dị.

Tiếng chuông điện thoại trở thành âm thanh đủ lớn trong khoảng không mà kim rơi còn nghe thấy âm vang này.

Cô không nhìn đến tên người gọi mà nghe máy luôn:
“Alo! Tiểu Phàm xin nghe.” Cô mở đầu cuộc gọi.
“Tiểu Phàm con muốn chết hả? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Con gái con đứa có ai như con không hả? Học hành thì chểnh mảng bây giờ còn học thói đi khuya về muộn.

Con có giỏi thì đi luôn đi...!”
Một tràng tiếng quát tháo không thương tiếc từ đầu dây bên kia hét sang xuyên qua màng nhĩ đâm thẳng vào đại não Tiểu Phàm:
“Mẹ...!mẹ đại nhân yêu quý của con.

Mẹ bình tĩnh lại đã.”
Kẻ thức thời Tiểu Phàm kẹp điện thoại bên tai, lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc kết thúc công việc của mình.

Mọi cách thương nghị, van nài, năn nỉ đều được cô lấy ra để hạ hỏa của người vừa gọi tới kia nhưng bất thành.

Cô sống sao qua những ngày tháng gian nan này đây hả trời.