Yêu Đương Tự Nguyện

Chương 1: Trở về

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba giờ chiều chính là thời gian nóng bức nhất vào mùa hè. Mặt trời như thiêu đốt mặt đất, trong không khí tràn ngập từng đợt hơi nóng, ngay cả hồ Phỉ Thúy được bao quanh bởi sắc xanh cũng không ngăn được sự hanh khô nóng bức ngày hôm nay.

“Không phải nói cuối tuần sau mới bay về sao, sao chưa gì đã trở lại rồi?”

“Cô ấy làm gì chẳng lẽ còn cần phải báo trước cho chúng ta.”

“Tránh ra nhanh nào, đừng ngáng đường tôi!”

Bên trong khu biệt thự số sáu cạnh hồ, một nhóm người vội vã tới tui trong đại sảnh. Trong sự rối ren ấy, có một người đàn ông trung niên hơi béo đứng ở giữa phòng khách, không khó để nhìn ra có vài phần lo lắng trên gương mặt nghiêm túc của ông ta.

“Cẩn thận cho tôi!”

“Điều hòa không được cao cũng không được thấp, phải đúng 22 độ.”

“Tay vịn cầu thang phải lau lại thêm lần nữa.”

“Hoa đặt đúng vị trí chưa?”

Khi đang nói chuyện, người đàn ông chuyển tầm mắt vào bể cá cảnh ở trước mặt. Ông ta cúi người lại gần, hơi dừng vài giây rồi đột nhiên lớn tiếng: “Không phải tôi đã nói số lượng cá ở đây nhất định phải là bội số của 6 sao? Sao lại chỉ có 13 con!”

Người giúp việc sôi nổi tiến lên vây xem, có người bạo dạn hỏi: “Vì sao nhất định phải là bội số của 6?”

Người đàn ông trung niên tức giận vỗ đầu anh ta: “Chủ yêu cầu thì đến lượt cậu hỏi tại sao à? Chạy đi mua thêm 5 con bổ sung nhanh lên!”

“Nhưng giống cá này đều ở đây rồi ——”

“Tôi không quan tâm, có phải ra hồ câu cũng phải câu đủ 5 con về cho đủ số lượng!”

Bị mắng một trận, mấy người giúp việc đều xấu hổ bước ra ngoài. Nhưng mới vừa ra đến cửa, một chiếc ô tô màu đen đã chậm rãi chạy tới.

Cả nhóm há hốc miệng, lập tức chạy về lắp bắp thông báo: “Xe… Xe! Hình như tới rồi!”

Người đàn ông trung niên hít một hơi lạnh, ngó trái ngó phải ——

Quan tâm nhiều như vậy làm gì.

Một mặt ông ta chỉ huy mọi người: “Đứng nghiêm chỉnh cho tôi!” Một mặt nhanh chóng vớt một con cá trong bể ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mọi người xếp thẳng tắp thành hai hàng, người đàn ông trung niên chính là quản gia, cung kính đứng ở phía trước họ sẵn sàng đón tiếp.

Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng ve râm ran ở xa.

Có người nào đó trong nhóm không ngừng hít sâu, nhỏ giọng nói: “Thật lo lắng, nghe nói cô Bùi rất khó phục vụ.”

“Bình thường thôi, kẻ có tiền mấy ai không khó tính.”

“Sao còn chưa vào nhỉ, tôi muốn gặp Bùi đại tiểu thư trong lời đồn một chút.”

Mười mấy giây trầm mặc qua đi, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên cười: “Không phải là vì thấy chúng ta nên ở lại trên xe trang điểm chứ.”

Vừa dứt lời, liền có tiếng giày cao gót “lộc cộc” từ xa đi tới.

Mọi người sửng sốt, theo tiếng động mà quay đầu lại ——

Bốn năm người mặc tây trang ở hướng ngược lại với cửa lớn đẩy rương hành lý đi vào.

Mà đi ở phía sau họ là một cô gái trẻ tuổi dáng người cao ráo thon thả, đeo một cái kính râm pha lê màu xám.

Quản gia nhìn thoáng qua liền nhận ra là Bùi Vũ Ninh, vội bước lên: “Cô Bùi, sao cô lại vào từ cửa sau?”

“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết vì sao mình lại muốn vào từ cửa sau.”

Bùi Vũ Ninh nói chuyện nhẹ nhàng, tháo kính râm trên mặt xuống, tiện tay đưa qua, người đàn ông mặc tây trang bên cạnh liền lập tức cầm lấy.

“Trước khi về nước ông nội nói có chuẩn bị cho tôi một đội quản gia tinh nhuệ cấp cao, hóa ra cái gọi là tinh nhuệ chính là làm giày cao gót số lượng có hạn của tôi phải giẫm đầy bùn đất về nhà, thuận tiện còn trêu chọc một câu có phải tôi xấu hổ với các người nên phải ở bên ngoài trang điểm cho tự tin mới vào nhà hay không ——”

Bùi Vũ Ninh nói liền một hơi xong, ánh mắt dừng ở trên người người đàn ông vừa mới nói linh tinh kia.

Cô chỉ khoanh tay nhìn, người đàn ông trẻ tuổi liền cảm nhận được khí thế bức người, đầu cúi thấp đến không thấy rõ mặt mũi: “Xin lỗi cô Bùi, tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi……”

“Anh là ai?”

Người đàn ông sửng sốt, đang muốn giới thiệu bản thân, Bùi Vũ Ninh lại cười nhạt một tiếng cắt ngang lời anh ta —— “Cũng xứng nói đùa với Bùi Vũ Ninh tôi.”

“……”

Trở về chưa tới năm phút, toàn bộ không khí ở đại sảnh đã gần như hít thở không thông, tất cả người giúp việc đều rũ mắt, không dám phát ra một tiếng.

Là người đứng đầu, người đàn ông trung niên ý thức được chính mình thất trách. Buổi trưa tưới cỏ, hiện tại mặt cỏ vẫn còn ướt, là ông ta không suy xét chu đáo trải vài tấm lót lên bãi cỏ.

Ông ta xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi cô Bùi, là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Lâm Uý đứng bên cạnh Bùi Vũ Ninh ho khan một tiếng, làm dịu bầu không khí hỏi cô: “Em muốn tắm rồi nghỉ ngơi trước không?”

Bùi Vũ Ninh không trả lời, mắt quét một vòng tầng một.

Cũng xem như sạch sẽ.

Đặc biệt là cái bể cá cảnh kia bố trí không tồi, có thể thấy là có lòng, dường như tái hiện lại bể cá cảnh của cô trong căn hộ ở Luân Đôn.

Cô xoay người nhìn người quản gia đang đầy lo lắng nói: “Cái này cũng được.”

Được khen ngợi, quản gia theo bản năng lau mồ hôi trên trán: “Cô chủ thích là được.”

Vừa dứt lời, ông ta thoáng nhìn thấy giữa khe hở ngón tay lộ ra một cái đuôi cá màu xanh lam, động tác liền khựng lại, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng.

Nhưng đã muộn.

Bùi Vũ Ninh nhíu mày: “Gì vậy?”

Quản gia lắc đầu: “Không, không có ——”

Nhìn nhau một lát, dưới ánh mắt đầy áp lực của Bùi Vũ Ninh, quản gia không thể không giao con cá trong tay ra, vẻ mặt chua chát giải thích: “Chủ tịch nói nhất định phải là bội số của 6, cũng không biết ai mắc lỗi chỉ đặt hàng 13 con, nhất thời không kịp đi mua ——”

“Cho nên ông quyết định bóp ch3t một con?”

“……”

Sau vài giây im lặng, Bùi Vũ Ninh hừ nhẹ một tiếng, không ai hiểu cô có ý gì, cũng không ai dám suy đoán.

Cô xoay người đi lên lầu hai: “Tắm rửa trước đã.”

“Vâng.”

Mọi người cúi đầu nhường đường, cô đi vài bước, lúc đến tầng hai bỗng nhiên kêu tên Lâm Úy.

Lâm Úy sững sờ: “Chị đây.”

Giọng nói tuỳ ý không nóng không lạnh vang ra: “Hai người họ có thể đi rồi.”

“……”

“Họ” trong miệng Bùi Vũ Ninh là ai, trong lòng mọi người ở đây đều rất rõ ràng. Có lẽ là không nghĩ tới vị tiểu thư này lại hà khắc như vậy, những người còn lại như đi trên băng mỏng, âm thầm hít vào.



Bùi Vũ Ninh không về phòng ngủ mà đi thẳng tới phòng để quần áo ở tầng ba.

Sắp xếp ở dưới nhà xong, Lâm Úy cũng đi theo, gõ cửa hỏi cô: “Em muốn spa thư giãn trước không, chuyên viên spa đã chuẩn bị xong rồi.”

Bùi Vũ Ninh đứng trước tủ kính chứa đầy lễ phục cao cấp, cô tùy ý mở ra một cánh, đầu ngón tay lướt qua giá treo, đếm thầm ở trong lòng đến số sáu thì dừng lại.

Lễ phục được lựa chọn ngẫu nhiên chính là một chiếc váy bằng vải tuyn màu vàng champagne, bên hông được thêu uốn lượn, đơn giản mà sang trọng.

“Chị giúp em tìm thêm 6 con cá cùng chủng loại bổ sung vào đi.” Bùi Vũ Ninh cầm chiếc váy trong tay ướm thử trước gương. Sau khi thấy cũng không tệ lắm thì tới tủ trang sức ở chính giữa lựa chọn: “Chị tìm một quản gia đáng tin cậy khác, em sẽ tự phỏng vấn.”

Nói xong, cô cầm chiếc bông tai kim cương ngẩng đầu lên hỏi: “Cái này thế nào?”

Lâm Úy gật đầu: “Rất hợp với em.”

Bùi Vũ Ninh nhìn thoáng qua, lại chọn một đôi bông tai ngọc màu đen: “Em mới trở về hay là khiêm tốn một chút?”

Lâm Úy dựa vào cạnh cửa cười: “Ba chữ Bùi Vũ Ninh này không thể khiêm tốn được.”

Bùi Vũ Ninh cúi đầu nhưng khóe môi rõ ràng đang cong lên. Cô đặt đôi bông tai ngọc lại: “Em nên hiểu là chị đang khen em hay là muốn hại em đây?”

Đường nét trên gương mặt Bùi Vũ Ninh rất tinh xảo, khi không cười thì toát ra vẻ xa cách, nhưng khi cười như bây giờ lại có chút gần gũi đáng yêu.

“Chị nào dám hại em.” Lâm Úy nói: “Tin em về nước đã lan truyền từ mấy ngày trước rồi. Chị nhận được hơn hai mươi thiệp mời của các sự kiện, nào là khai trương cửa hàng đồng hồ, thời trang cao cấp, triển lãm trang sức……”

Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bùi, thiên kim số một Bắc Kinh, các loại hoạt động xã giao đều không thể tránh né.

Trong phòng spa, nhân viên đã chuẩn bị xong.

“Những cái đó cứ để từ từ.” Bùi Vũ Ninh thay áo choàng tắm nằm ở trên giường, nhắm mắt lại: “Xong chuyện tối nay lại tính.”

Lâm Úy cũng không lo lắng: “Chỉ là một viên kim cương thôi, em đã ra mặt còn có ai giành với em.”

Bùi Vũ Ninh cũng tưởng là vậy.

Trung tâ m hội nghị và triển lãm quốc tế Bắc Kinh sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật vào tối nay, mà viên kim cương màu cam Bùi Vũ Ninh vẫn luôn xem trọng cũng được đem ra đấu giá.

Đến cả tiệc tốt nghiệp cô cũng không tham gia, lập tức đổi vé máy bay về nước chỉ để lấy được viên kim cương mà mình thích.



Buổi đấu giá cử hành tại Trung tâ m hội nghị và triển lãm quốc tế Bắc Kinh.

Bảy giờ tối, bầu trời trong thành phố rực rỡ lung linh, náo nhiệt về đêm.

Bùi Vũ Ninh ngồi ở trong xe nhìn những toà nhà chọc trời mới xây cách đó không xa cảm khái: “Mới hai năm không về, Bắc Kinh càng ngày càng đẹp.”

“Đã thay đổi rất nhiều.” Lời của Lâm Úy có ẩn ý: “Hội tỷ muội của em cũng có đối thủ.”

Bùi Vũ Ninh quay người lại: “Đối thủ?”

“Hội tỷ muội” là tổ chức nhỏ Bùi Vũ Ninh thành lập hồi cấp ba.

Lúc ấy cô đang học ở trường quốc tế đắt đỏ nhất Bắc Kinh, trong trường có rất nhiều học sinh nước ngoài, một số nữ sinh nước ngoài thường xuyên chèn ép nữ sinh trong nước. Sau vài lần tranh chấp, Bùi Vũ Ninh liền thành lập cái Hội tỷ muội này. Mới đầu là muốn các nữ sinh trong trường giúp đỡ lẫn nhau, không ngờ nhóm nhỏ này lại cứ thế thăng cấp. Hiện giờ đã trở thành tổ chức từ thiện vì nữ giới nổi tiếng ở Bắc Kinh, đồng thời cũng là danh thiếp cho thân phận ở trong giới.

Ở Bắc Kinh, tất cả thiên kim tiểu thư giàu có đều tự hào vì có thể tham gia Hội tỷ muội.

Lâm Úy nói: “Cách đây không lâu có một người nào đó đã thành lập một hội tên là Zstar. Tham gia hội sẽ nhận một chiếc Himalaya, có vẻ như muốn ganh đua với Hội tỷ muội. Bên chúng ta đúng là có vài người chịu không được cám dỗ rời đi.”

Bùi Vũ Ninh nghe xong chỉ nhẹ nhàng khảy lọn tóc cười nói: “Vậy thì em phải cảm ơn cô ta giúp em thanh lọc hội rồi.”

Lâm Úy biết Bùi Vũ Ninh căn bản không để ý mấy chuyện này. Cô từ nhỏ đến lớn luôn được mọi người vây quanh. Ở Bắc Kinh to lớn này, không có tiểu thư nhà nào có thể so với địa vị của nhà họ Bùi ở trong giới.

Nếu có, vậy cũng chỉ có thể là nhà họ Chu, chẳng qua người ngang hàng kia lại là một thiếu gia.

Còn là người xung khắc với Bùi Vũ Ninh, một núi không thể có hai hổ.

Mười lăm phút sau, xe chạy đến Trung tâ m hội nghị và triển lãm quốc tế Bắc Kinh.

Có lẽ là bởi vì buổi đấu giá long trọng tối nay, con đường gần hội quán trải đầy siêu xe, đôi lúc còn có thể nhìn thấy một vài minh tinh.

Chiếc Bentley màu đen của nhà họ Bùi chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, mới vừa rẽ vào cổng, mấy chiếc xe ở phía trước và phía sau dường như phát hiện ra, tự động dừng lại hoặc nhường đường.

Người đậu xe cũng sắc bén phát hiện biển số xe của nhà họ Bùi, vừa nói vào bộ đàm vừa chạy nhanh tới phía Bùi Vũ Ninh.

Anh ta dừng cách xe khoảng chục mét, bắt đầu sơ tán mở đường cho Bùi Vũ Ninh.

Bentley thuận lợi dừng trước cửa hội quán. Các nhân viên bảo vệ, nhân viên hội nghị và phóng viên nghe tin ùa ra lấp kín cửa vào.

Cửa xe vẫn còn đóng chặt, đèn flash cũng đã gấp không chờ được mà sáng lên.

Dưới ánh đèn chói mắt, người đậu xe cung kính mở cửa xe. Bùi Vũ Ninh cúi đầu đi ra, đặt đôi giày cao gót giá trị xa xỉ trên mặt đất——

Cô đứng thẳng dậy, lễ phục cao cấp màu vàng champagne phản chiếu làm làn da cô sáng lờ mờ trong đêm, đôi bông tai kim cương rũ xuống lấp lánh lắc lư.

Cô tiện tay vén một bên tóc dài ra sau tai, trong không khí liền phảng phất hương thơm dễ chịu.

Mỗi một động tác của cô đều thể hiện sự tinh tế và vẻ đẹp tự nhiên. Khi mí mắt cô hơi nhấc lên lướt qua máy ảnh sẽ khiến người ta cảm thấy xa xôi không thể với tới.

Đèn flash tách tách hết đợt này đến đợt khác. Lâm Úy cùng Bùi Vũ Ninh đi vào hội trường, trên đường đối mặt với đủ các loại ngạc nhiên, tò mò, thảo luận xôn xao.

“Đó là ai vậy, người chủ trì cũng đích thân cười đón.”

“Bùi Vũ Ninh, có lẽ tốt nghiệp rồi.”

“Tên thật quen, à tôi nhớ ra rồi, có phải Bùi Vũ Ninh người lần trước được tổng biên tập của Thiên Kiều tặng một chiếc váy trong tiệc tối ở TATLER Ball không?”

“Đúng là cô ấy.”

“Chiếc váy trên người cô ấy cũng phù hợp với tôi đúng không?”

Bùi Vũ Ninh sau khi thấy tin tức về viên kim cương thì nhất thời muốn về nước, hiện giờ đột ngột xuất hiện như vậy, thực sự gây ra chấn động không nhỏ.

Đương nhiên cô cũng trở thành khách quý tối nay. Ban tổ chức vô cùng mừng rỡ, nhiệt tình mời cô ngồi ở trung tâm của hàng ghế đầu.

Tất nhiên, các phóng viên cũng sẽ không bỏ lỡ người nổi tiếng nhất Bắc Kinh này, sôi nổi đến gần chụp ảnh Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh đã quen với ống kính từ lâu, cô bình tĩnh ngồi xem phần giới thiệu của viên kim cương màu cam, không cảm thấy việc bỏ nó vào túi sẽ gặp phải việc gì ngoài ý muốn.

Còn mười phút trước khi buổi đấu giá bắt đầu.

Lúc mắt Bùi Vũ Ninh rời khỏi tư liệu không cẩn thận nhìn qua mặt đất.

Tấm thảm hoa màu vàng đỏ đan xen vừa kéo giao nhau ở dưới chân cô.

Không may là, họa tiết của hai tấm thảm không kết nối hoàn hảo, cành hoa của tấm trước với tấm sau bị tách rời, một cành hoa đang mọc thẳng tắp đột nhiên bị lệch thành hai đường.

Bùi Vũ Ninh nhìn vài lần, bỗng nhiên cả người khó chịu không thể tả.

Bùi Vũ Ninh bị ám ảnh cưỡng chế, chẳng hạn như những chi tiết nhỏ thế này người khác sẽ không quan tâm chút nào, nhưng cô lại có cảm giác như bị kiến cắn, bứt rứt cả người.

Bùi Vũ Ninh nhìn chằm chằm một lát, các khớp ngón tay bắt đầu thấy ngứa, nảy sinh xúc động muốn ngồi xuống chỉnh hai tấm thảm lại cho ngay ngắn.

Nhưng tất nhiên là không được.

Trước nhiều ống kính và người như vậy, nếu cô đột nhiên ngồi xuống nghiên cứu tấm thảm thì ngày mai toàn bộ tiêu đề trang nhất ở Bắc Kinh đều sẽ biến thành “Hành vi kỳ lạ của đại tiểu thư nhà họ Bùi ở hội trường buổi đấu giá”.

Hít một hơi thật sâu, Bùi Vũ Ninh cưỡng ép bản thân phải nhìn sang chỗ khác, nhưng cái cành hoa cong vẹo kia vẫn lởn vởn trong đầu không sao gạt bỏ được. Cô chịu đừng trong vài phút, đang muốn tìm chuyện gì đó để dời sự chú ý đi, lối vào lại đột nhiên ồn ào.

Tiếng đèn flash truyền đến mãnh liệt, chẳng khác mấy lúc Bùi Vũ Ninh bước vào, thậm chí có thể nói là còn dữ dội hơn.

Những tiếng bàn tán xôn xao vang lên, những cô gái trong hội trường cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn, trong mắt đều lộ ra vẻ hào hứng.

Bùi Vũ Ninh bình tĩnh ngồi bất động ở hàng đầu.

Là người có danh tiếng hàng đầu, cô lúc nào cũng phải chú ý hình tượng của bản thân, nhưng điều đó không có nghĩa là——

Cô không tò mò người đang tiến vào lúc này là ai.

Dù gì cũng đã hai năm không về, Bắc Kinh xuất hiện một nhân vật nổi bật mới cũng không có gì lạ.

Bùi Vũ Ninh bình tĩnh lấy hộp phấn từ trong túi xách ra giả vờ dặm phấn đồng thời để gương hơi chếch đi vài phần.

Lúc này cô mới thấy, người chủ trì buổi đấu giá đang cung kính nói gì đó ở lối vào hội trường, các phóng viên cũng vây quanh người kia.

Không thể nhìn thấy mặt, Bùi Vũ Ninh đang định đặt gương xuống thì người chủ trì lại đưa tay mời khách quý vào.

Bóng dáng người trẻ tuổi cao ráo kia cuối cùng cũng phản chiếu rõ ràng trong gương.

Anh ta mặc một bộ vest đen cài một cúc được may tinh tế, trên mặt không có biểu cảm gì, được người chủ trì dẫn vào hội trường.

Bùi Vũ Ninh sững sờ, thậm chí quên cất hộp phấn. Cho đến khi người nọ dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt xa xăm của anh ta nhìn về phía này, đối diện với cô ở trong gương ——

Ánh mắt anh ta thật hờ hững, cũng có thể nói là lạnh lùng.

Chạm đến ánh mắt quen thuộc từ nhỏ đến lớn, Bùi Vũ Ninh mới hoàn hồn, cạnh một tiếng, nhanh chóng đóng nắp lại.

Cô bắt chéo chân, ngồi thẳng lưng, hờ hững nhìn về sân khấu phía trước.

Không ngờ tới người phụ trách lại dẫn người nọ đi thẳng về phía cô ngồi, cuối cùng dừng ở ghế trống bên cạnh cô.

Bóng người màu đen ngồi xuống, hương gỗ mát lạnh quen thuộc cũng ập tới.

Bùi Vũ Ninh không hề nhúc nhích, người bên cạnh cũng vô cùng trầm tĩnh. Từ đầu đến cuối hai người đều không giao tiếp với nhau.

Buổi đấu giá vừa tuyên bố bắt đầu, hàng ghế phía sau cũng truyền đến tiếng cười khẽ ——

“Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh đồng thời xuất hiện, tối nay có trò hay để xem rồi.”



Himalaya Birkin của Hermes