Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 41: Định trụ Phó Thành

Edit: cầm thú

Hai người đứng trong khu vui chơi của trẻ em một hồi, không ít người là hàng xóm của Phó Thành tiến lên chào hỏi, hai ngày nay Phó Hinh ở tại nhà anh, cho nên anh thường dẫn cô bé xuống dưới chơi, vì vậy đã làm quen với cha mẹ mấy đứa nhỏ nơi này.

"Phó, hôm nay có bạn tới chơi sao?"

Người tiến lên là một ông bố trẻ mới hơn hai mươi tuổi, tò mò liếc mắt nhìn Tần Thất Bảo bên cạnh Phó Thành, hỏi.

Cô gái này tuổi tác không lớn, có lẽ vẫn chưa thành niên, anh cũng không biết cô ấy có phải bạn gái Phó Thành hay không, nếu như là em gái hay gì đó, thì khi anh hỏi trực tiếp sẽ có chút gượng gạo.

"Ừm, đây là bạn gái tôi." Phó Thành nhìn thấy ý tốt trong mắt đối phương, nên thoải mái thừa nhận.

"Thật vậy à, hai người rất xứng đôi."

Ông bố trẻ nghe vậy nhìn Tần Thất Bảo rồi khích lệ Phó Thành vài câu, vốn định trò chuyện thêm một lúc, kết quả con trai anh ta ở bên kia gọi qua.

"Bác sĩ Phó, nhân duyên của anh ở trong khu này thật tốt, còn có người tìm đến nói chuyện với anh."

Đợi người rời đi, Tần Thất Bảo mới cười quay đầu nhìn Phó Thành nói.

"Đều nhờ phúc của Hinh Hinh, chiều tối nào con bé cũng chạy tới đây chơi đùa, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ và cha mẹ chúng đến chơi cùng, nên đã sớm quen thuộc." Phó Thành giải thích nói.

Bình thường anh không hay đến nơi nào, tan ca liền về nhà nấu cơm, ở nhà tập thể dục sau đó nghỉ ngơi, thời tiết tốt thì đi xuống dưới lầu chạy bộ hoặc là đi dạo, ở đây lâu như vậy nhưng trước đó không quen biết nhiều người lắm.

"Anh nên đi ra ngoài nhiều một chút, ở trong nhà miết cũng không tốt." Tần Thất Bảo lo lắng nói.

"Thời gian ở nhà cũng không nhiều, chẳng phải đều ở trong bệnh viện hay sao?" Phó Thành buồn cười giơ tay nhéo nhéo mặt cô, "Hơn nữa lầu hai nhà anh là phòng tập thể dục, nếu không có gì bận rộn anh cũng đi tập luyện sức khỏe rồi."

"Sao em không nhìn ra là anh có tập thể dục nhỉ?" Tần Thất Bảo nghi ngờ hỏi.

"Hiệu quả như thế nào, đều bị quần áo che mất rồi, nếu em không tin sờ thử xem? Anh có cơ bụng đấy." Phó Thành vén áo khoác lên, chỉ vào bụng của chính mình nói.

Tần Thất Bảo nghe anh nói như vậy, không chút suy nghĩ liền giơ tay để lên bụng của anh, trước kia không phải cô chưa từng ôm Phó Thành, nhưng mấy lần đó đều do quá kinh hãi, căn bản không suy nghĩ gì khác, bây giờ cách một tầng áo mỏng, đầu ngón tay có thể cảm thấy đường nét ấm nóng, trái tim của cô không nhịn được nhảy liên hồi.

"Hình như là có..."

Ý thức được bản thân đang trước mặt công chúng sờ soạng "cơ bụng" của Phó Thành, mặc dù cách lớp quần áo, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ lên, bàn tay kịp phản ứng rụt về, trong lòng vẫn không nhịn được nhớ về cảm giác ban nãy.

"Hình như? Không xác nhận một phen sao?" Phó Thành mặc kệ bên cạnh có người hay không, lập tức kéo cổ tay Tần Thất Bảo, sau đó lấy bàn tay cô dán lên bụng của mình lần nữa.

"Phó Thành!"

Tần Thất Bảo theo bản năng tránh thoát, lại phát hiện sức lực của đối phương quá lớn không tránh được, lập tức ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh.

"Rốt cuộc chịu gọi tên anh rồi hả? Sau này anh sẽ thường xuyên cho em sờ sờ, như vậy em sẽ không quên."

Phó Thành tiến thêm một bước về phía trước, khoảng cách của hai người càng gần thêm một chước, cơ hồ dán sát vào nhau, tay Tần Thất Bảo chống lên bụng hắn, bộ dạng cực kì thân mật.

"Qúa đáng!" Thiếu nữ vừa xấu hổ vừa giận, cuối cùng rút từ tay áo ra một lá bùa, dán vào áo trong của Phó Thành, sau đó khóa áo khoác của hắn lại.

"Đây là cái gì?" Phó Thành sửng sốt, định giơ tay kéo áo ra coi, nhưng phát hiện bản thân không cử động được.

"Định thân phù, ai bảo anh ức hiếp em!"

Khuôn mặt của Tần Thất Bảo vẫn đỏ bừng, thấy Phó Thành bị định thân phù khóa lại không cử động, lui về phía sau hai bước, có chút buồn cười nhìn anh, sau đó cố ý chạy tới chỗ Phó Hinh đẩy xích đu cho cô bé.

"Thất Bảo!" Phó Thành bị định tại chỗ, động tác có chút không tự nhiên, khiến cho mọi người xung quanh đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, anh liền cất tiếng gọi cô gái.

Nhưng mà Tần Thất Bảo và Phó Hinh đang chơi vui vẻ, gần như không chú ý tới động tĩnh bên này, cũng may định thân phù có giới hạn thời gian ngắn, không tới một phút đồng hồ tự động giải trừ, Phó Thành được tự do liền chạy sang phía Tần Thất Bảo.

"Hinh Hinh, chúng ta chơi trò thuyền hải tặc được không?"

Nhìn thấy Phó Thành chạy qua, Tần Thất Bảo lập tức cảm thấy chột dạ, vội vàng kéo Phó Hinh chạy tới chỗ "thuyền hải tặc".

Phó Thành chuyển hướng đuổi theo, nhưng chỗ "thuyền hải tặc" có rất nhiều trẻ em, cơ bản là không chen lên được, mà sau khi Tần Thất Bảo và Phó Hinh đi lên cũng không còn chỗ trống, anh đành cam chịu đứng phía dưới.

Thời gian vẫn còn sớm, có lẽ Phó Hinh vẫn chưa chịu xuống, vì thế Phó Thành ngẩng đầu thâm sâu nhìn Tần Thất Bảo một cái, sau đó lúc quay người đi, giả bộ tức giận đi ra ngoài, không để ý tới cô.

...

"Bác sĩ Phó, anh giận sao?"

Quả nhiên, nhìn thấy Phó Thành đi ra khỏi khu vui chơi, Tần Thất Bảo nhịn không được, dặn Phó Hinh một câu sau đó nhảy xuống khỏi đài cao, chạy tới bên cạnh anh.

Thật ra lúc nãy bị Phó Thành "đùa giỡn" trước mặt công chúng, cô thẹn quá hóa giận mới cố ý dùng định thân phù đùa với anh, làm xong rồi liền hối hận, dù gì bác sĩ Phó cũng không làm gì quá phận, cô lại lấy định thân phù định trụ anh, cho nên thời điểm lên "thuyền hải tặc" cô thường lén quan sát sắc mặt của anh.

"Bác sĩ Phó?"

Thấy Phó Thành không nói chuyện, Tần Thất Bảo chủ động lôi kéo ống tay áo anh, mở miệng nói, giọng nói mềm mỏng, bộ dáng cẩn thận giống y như trước kia.

"Anh không giận, sao anh có thể giận em được chứ?" Phó Thành nghe được giọng nói mềm dịu của cô nhịn không nổi nữa, xoay người ôm cổ cô, cười nói.

"Vừa nãy em không cố ý sử dụng định thân phù." Tần Thất Bảo ở trong ngực anh, đỏ mặt nói.

"Vừa nãy anh cũng không cố ý đùa giỡn em." Phó Thành nói.

"Bác sĩ Phó..."

"Bảo Bảo, về sau đừng gọi anh là bác sĩ Phó nữa được không?" Tần Thất Bảo vừa mới mở miệng, đã bị Phó Thành ngắt lời.

"Vậy gọi là gì?" Cô gái biết rõ nhưng cố tình hỏi.

"Gọi tên thôi." Vẻ mặt người đàn ông chân thật nhìn thẳng vào mắt cô.

"Phó Thành..." Tần Thất Bảo nhìn anh một hồi lâu, lúc này mới thỏa hiệp gọi một tiếng, bởi vì giọng nói vốn êm ái, nghe thế nào cũng rất thu hút.

"Ngoan." Phó Thành nghe được một tiếng này, lỗ tai hơi ngưa ngứa, giơ tay xoa xoa lỗ tai, sau đó ôm chặt người trong lòng.

...

"Chú, dì, hai người đang làm gì vậy?!"

Hai người thừa dịp Phó Hinh đang chơi đùa vui vẻ với mấy đứa trẻ khác đi tới ghế ngồi thân thiết, kết quả đang ôm chưa kịp hôn gì hết thì thấy cô bé chạy tới, Tần Thất Bảo sợ đến mức vội vàng tránh thoát khỏi vòng tay của Phó Thành.

"Không làm gì cả, trời rất lạnh, chú đang sưởi ấm cho dì." Phó Thành mặt không đổi sắc nói.

"Hinh Hinh sao không chơi tiếp đi? Nãy giờ chơi thuyền hải tặc chưa đến 10 phút nữa." Tần Thất Bảo ở một bên nói lảng sang chuyện khác.

"Con khát nước, ba của Dương dẫn cậu ấy đi mua nước uống rồi, con cũng muốn mua nước ngọt!" Phó Hinh không quan tâm chuyện bọn họ bên này, chỉ tay vào cặp cha mẹ đang dắt tay đứa trẻ phía trước, nói.

Phó Hinh là con gái, tuổi nhỏ da mỏng, cô bé lại chơi đùa không kém gì con trai, chơi lâu như vậy đầu đã đầy mồ hôi, khát nước là chuyện bình thường.

"Nước ngọt không tốt, uống nhiều không cao được đâu." Phó Thành dạy dỗ nói.

"Bây giờ thôi ạ, ngày mai con không uống nữa!" Phó Hinh nghe vậy không đồng ý, náo loạn trước mặt hai người.

"Vậy cũng được." Hai người không dỗ được tiểu tổ tông này, cho nên Phó Thành đành đáp ứng.

Phó Hinh được anh tán thành, vui vẻ chạy lên trước, hai người Tần Thất Bảo thấy thế vội vàng đứng dậy mỗi người đi một bên dắt tay cô bé, sợ cô bé ngã.

Đi mua nước uống và đồ ăn vặt bên ngoài siêu thị, ăn uống no nê Phó Hinh lại quay về khu vui chơi chơi thêm nửa tiếng, sau đó đi theo hai người lên lầu rửa mặt đi ngủ.

Tần Thất Bảo giục Phó Thành đi ngủ sớm, ngày mai anh phải đi làm, ngủ sớm nghỉ ngơi mới tốt.

Tắm rửa xong về phòng của mình, cô nằm trong chăn ôm nệm ấm, lúc này Tần Thất Bảo không ngủ được lăn qua lăn lại, trong đầu đều nghĩ tới hình ảnh hai người bọn họ ở trong khách sạn, nhớ tới Phó Thành ôm cô từ phía sau...

"Chú, dì không dậy ăn sáng sao?"

Sáng hôm sau, lúc Phó Thành lên gọi Phó Hinh dậy, đi ngang qua phòng Tần Thất Bảo, thấy cô vẫn còn ngủ nên không quấy rầy, trái lại Phó Hinh có chút tò mò hỏi.

"Không có gì, dì mới xuất viện, mấy ngày nay không phải đến trường, chúng ta để lại bữa sáng cho dì, khi nào dì thức dậy có thể hâm nóng lên ăn."

Phó Thành đóng cửa phòng lại, sau đó quay đầu giải thích với cô bé.

"Hóa ra là vậy, vậy để dành cho dì nhiều thức ăn một chút bồi bổ cơ thể." Phó Hinh gật gật đầu.

...

Hai người ăn sáng xong thì ra ngoài, để lại một mình Tần Thất Bảo hôm qua bị mất ngủ đến nửa đêm ở nhà, ngủ thẳng tới giữa trưa.

"Trễ như vậy rồi ư!"

Nhìn đồng hồ, xong Tần Thất Bảo vội vàng rửa mặt thay đồ, sau đó cầm thẻ căn cước tới ngân hàng, thời điểm này ngân hàng hơi đông người, vì thế cô đi tới tiệm điện thoại kế bên mua thẻ điện thoại.

Cũng may cửa hàng này không đông người lắm, mặc dù dãy số cũ bị cắt đi nhưng chưa có ai mua dùng, nhanh chóng mua thẻ, lúc quay lại ngân hàng thì vừa kịp tới lượt của cô, thuận lợi lấy lại tài khoản, nhưng không may, tiền trong thẻ bị lấy sạch rồi.

Cầm điện thoại mới, Tần Thất Bảo nhắn tin cho hiệp hội đạo môn của Yên Kinh, sau đó truy cập vào trong danh bạ, vẫn còn lưu giữ số điện thoại mấy người bạn, lập tức gọi điện báo cho một sư tỷ Các Tạo Sơn đang ở Yên Kinh rằng bản thân đã quay lại.

...

"Thiếu chưởng môn không ngờ cô bị tà sư ám hại! Chẳng trách nửa năm nay chúng tôi không tìm thấy tung tích của cô, còn tưởng cô ra ngoài nhận nhiệm vụ rồi!"

Sư tỷ Tần Thất Bảo nhận được điện thoại, lập tức kích động không thôi, vội vàng nói, vừa nói vừa báo tin cho những người khác biết, Thiếu chưởng môn không biết, khoảng thời gian cô mất tích, bọn Liễu Ngọc sắp phát điên rồi!