Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún

Chương 22: Chương 22


Chu Tiếu thấy gần đây bà chủ nhà mình hơi lạ, tần suất xem điện thoại ngày càng cao.
Thậm chí còn cho điện thoại vào túi chống nước, tắm cho chó cũng không quên trả lời tin nhắn trên WeChat.
“Nói chuyện với ai mà hăng say thế.” Chu Tiếu nhướng người, giả giờ nhìn trộm: “Chị đang yêu đương à?”
“Em nghĩ sao?” Hứa Nặc vô cảm nói.
“Không yêu đương chẳng lẽ bàn công việc ạ? Chỉ có một trong hai khả năng này thôi.”
Hứa Nặc cảm thấy dù sao chuyện này cũng không giấu được, tốt hơn là nói cho Chu Tiếu rồi nhờ cô ấy tư vấn giúp.
“Mẹ chị có giới thiệu cho chị một người đàn ông làm việc trong ngân hàng, chủ nhật bọn chị sẽ gặp nhau.”
“Xem mắt sao?” Chu Tiếu kêu lên.
Hứa Nặc gật đầu: “Chị còn nghĩ thông tin mà mẹ chị nói cho chị biết bị sai.

Làm sao mà một người làm việc trong ngân hàng lại có thể tùy tiện nghịch điện thoại như vậy được? Mấy ngày nay anh ta có nhắn tin với chị, chị cũng lịch sự trả lời anh ta.”
“Có lẽ anh ta là giám đốc điều hành, không phải nhân viên.”
“Chị cũng không biết nữa, chị không hỏi anh ta.

Tiến độ nói chuyện của bọn chị chỉ mới dừng ở chỗ anh ta hỏi chị trả lời thôi.” Hứa Nặc thu dọn xong kệ hàng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
“Chu Tiếu à, buổi tối em có thời gian đi mua sắm không? Chị còn chưa biết mặc gì cho buổi xem mắt nữa.”
Về cơ bản tủ quần áo của Hứa Nặc chỉ toàn là áo phông và quần jean, váy thì là kiểu cũ từ năm trước
***
Bên kia, Du Dĩ Hằng nhờ quản gia dọn dẹp phòng của khách cho Spice Girls.

Vài ngày trước Du Dĩ Hằng về biệt thự với con chó, quản gia và người giúp việc đều tỏ vẻ không thể tin được, vì bất cứ ai quen biết cậu chủ đều biết anh sợ chó, mà là dạng cực kỳ sợ chó.

Nhưng bây giờ, anh không chỉ bình tĩnh dắt chó đi dạo, mà ngày còn chụp ảnh chó.
Ảnh chụp Spice Girls ngủ trên giường công chúa màu hồng dễ thương.
Khi Spice Girls ăn hai bát thức ăn cho bữa tối, thật tuyệt vời, thêm một ảnh nữa.
Spice Girls gặm chân ghế sofa, nghịch ngợm, chụp.
***
Bởi vì Spice Girls không sử dụng hố cát, nên mấy ngày nay quản gia – nạn nhân thứ nhất đã dẫm phải phân của nó 2 lần.
Nạn nhân thứ hai là Đan Dục Lâm.

Rất nhanh anh ta đã bị Du Dĩ Hằng chọc tức.

Sau khi Du Dĩ Hằng thích chụp ảnh cho Spice Girls mọi lúc, người đầu tiên anh gửi đều là Đan Dục Lâm, còn kêu anh ta chọn xem bức ảnh nào đẹp nhất.

【 Là Đơn Không Phải Đơn: Làm ơn đừng gửi nữa, đêm qua tôi đã mơ về con chó của cậu đó.



【 Hằng Tinh: Đáng yêu không? 】
【 Là Đơn Không Phải Đơn: Vẻ mặt ngu ngốc thì có, đáng yêu con khỉ này! Nếu nói về đáng yêu, thì con Kình Thiên Trụ nhà tôi mới đáng yêu.


【 Hằng Tinh: Hôm nào cậu rảnh thì dẫn chó nhà cậu đến, để chúng nó biết nhau.


【 Là Đơn Không Phải Đơn: Không cần! Tôi sợ Kình Thiên Trụ nhà tôi dính toàn nước miếng.


【 Hằng Tinh: Giúp tôi xem hôm nay tấm nào đẹp? 】
【 Hằng Tinh: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh].


【 Là Đơn Không Phải Đơn: ….


Đan Dục Lâm miễn cưỡng chọn một bức ảnh trong vô số bức ảnh xấu xí, rồi chuyển lại cho anh.

Du Dĩ Hằng nhắn lại chữ OK, rồi buông tha cho anh ta.

Cuối cùng cũng gom đủ 9 bức ảnh.

Du Dĩ Hằng tùy tiện viết một đoạn: [Spice Girls nhà tôi] và đăng nó lên dòng bạn bè.

Lượt like tăng vùn vụt, anh loading nhiều lần mà vẫn không đợi được avatar mà anh mong đợi.

Lướt xuống, lướt qua một số thông tin cộng tác viên, một bức ảnh thu hút sự chú ý của anh.
Đó là bài đăng khoảnh khắc của Chu Tiếu 10 phút trước.
Trong ảnh, Hứa Nặc mặc váy trắng, đứng trước gương thử đồ, cười nhạt.

Lời nhắn kèm theo là: Ngày mai cô sẽ là cô gái xinh nhnhấthố.
Lần đầu tiên, Du Dĩ Hằng cảm thấy những lời của Chu Tiếu rất chính xác không khoa trương tí nào.
Anh muốn lưu bức ảnh, nhưng lại nghĩ làm thế sẽ không lịch sự, do dự một lúc, anh mới bấm thích.


Dù sao thì ngày mai anh có thể đến cửa hàng để thấy trực tiếp.
***
Chủ nhật.
Số lượng khách đặt lịch hẹn hôm nay chỉ bằng một nửa so với thường ngày., bởi vì cô đã hứa sẽ gặp nhau vào buổi chiều.
Mặc váy và đi giày cao gót để tắm cho chó đúng là thách thức giới hạn của con người, khi Hứa Nặc làm xong thì cũng đã 10 giờ 30.

Cô hẹn đối phương vào lúc 11 giờ 30, Hứa Nặc nằm dài trên ghế sô pha muốn nghỉ ngơi trước khi đi tới chỗ hẹn.
“Bà chủ, chị không trang điểm sao?” Chu Tiếu hỏi.

Hứa Nặc lắc đầu, cô thà nằm trên ghế sofa thêm một giây nữa cũng không muốn ngồi dậy đi trang điểm: “Khi đi chị sẽ tô chút son.”
“Chậc chậc, người đẹp tự nhiên thật khiến người ta ghen tị.”
“Không nói với em nữa, chị đi đây.”
“Cố lên! Chúc bà chủ may mắn!”
Hứa Nặc gật đầu cười có lệ, cô không biết trong lòng mình nghĩ gì, có phải hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi không.

Hứa Nặc vừa rời đi, Du Dĩ Hằng đã đến cửa hàng.
“Tiểu Hằng, sao anh lại tới đây?” Chu Tiếu chớp chớp mắt hỏi anh: “Anh đang tìm bà chủ à? Chị ấy vừa mới rời đi rồi.”
“Em ấy định đi đưa chó cho khách à?”
Chu Tiếu lắc đầu, cười một cách thần bí: “Là đi giải quyết đại sự cả đời.”
“Cái gì?” Vẻ mặt của Du Dĩ Hằng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đừng làm vẻ mặt như vậy, không có chuyện gì xấu xảy ra đâu, là chuyện tốt, chuyện tốt.” Chu Tiếu giải thích: “Chị ấy chỉ là đi xem mắt thôi.”
Không giải thích thì tốt, giải thích xong hơn vẻ mặt của Du Dĩ Hằng còn nghiêm túc hơn: “Tại sao em ấy lại muốn đi xem mắt?”
“Mẹ của chị ấy giống với mẹ của tôi, ngày nào cũng càm ràm gì mà đã tới tuổi lấy chồng này kia, tôi nghĩ có lẽ người ở độ tuổi đó đều như vậy.

Được rồi, anh đừng lo lắng, công việc của người đàn ông đó rất tốt, với lại họ cũng đã trò chuyện trên WeChat được vài ngày, tôi thấy có lẽ họ cũng hợp ý nhau.”
“Hôm qua em ấy đi mua quần áo là để chuẩn bị cho buổi xem mắt hôm nay à?” Du Dĩ Hằng hỏi.
“Ừm, anh xem ảnh rồi đúng không? Tôi đã chọn váy cho bà chủ đấy, tôi đúng là có mắt nhìn hàng.”
Hóa ra em ấy thật sự đi xem mắt.

Trong ấn tượng của Du Dĩ Hằng, Hứa Nặc chỉ mới 25 tuổi, còn chưa đến tuổi kết hôn.
Anh rất tỉnh táo và chắc chắn, mình có hảo cảm với Hứa Nặc.

Tình cảm là sự hấp dẫn lẫn nhau, cho nên anh muốn tiến từng bước một, để Hứa Nặc có thể cảm nhận được sự chân thành của anh về mọi mặt, sau đó anh mới bày tỏ lòng mình.

Nhưng điều làm anh không ngờ là được nửa đường cô lại đi xem mắt.
Du Dĩ Hằng trầm tư một lúc, cuối cùng anh thở dài rồi hỏi: “Cô biết em ấy đi đâu không?”
***
Trong nhà hàng của thành phố S.

Hứa Nặc gọi món mì mà cô thích và ngồi trò chuyện người ngồi trước mặt.
Người đàn ông đi xem mắt với cô tên là Lâm Lỗi, đừng nhìn chữ Lỗi có mang theo 3 cục đá, bản thân anh ta không nhàm chán như những viên đá chút nào, ngược lại, tài ăn nói của anh ta rất tốt.

Có thể là anh ta đã nhận ra sự bối rối của Hứa Nặc do lần đầu đi xem mắt, nên bắt đầu tìm mọi chủ đề để nói chuyện, tránh cho sự im lặng làm cô bối rối thêm.
Lâm Lỗi có gương mặt quý ông, nhưng người đi xem mắt thường quan tâm tới công việc.

Anh ta tỏ vẻ mình đánh giá cao ngoại hình và trình độ học vấn của Hứa Nặc, anh ta cũng khéo léo bày tỏ thái độ: nếu hai người có thể kết hôn, anh ta hy vọng Hứa Nặc sẽ không tiếp xúc với chó nữa.
“Cố nhân có câu: Trai ngoan không nuôi mèo, gái ngoan không nuôi chó.

Luôn có lý.”
Tay đang cầm nĩa của Hứa Nặc dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh ta hỏi: “Có đạo lý gì?”
Giọng điệu của cô có chút không hài lòng, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi.

Nhưng Lâm Lỗ không nhận ra, anh ta vẫn đĩnh đạc nói: “Chó mèo có rất nhiều vi khuẩn, thường xuyên nuôi chó mèo sẽ không thể sinh con được.”
“Ha ha, hiện tại y học phát triển, nếu sinh con không được nên đến bệnh viện kiểm tra, không nên đẩy việc không sinh con được lên người động vật.” Hứa Nặc cười nhạt, nhưng lời nói của cô lại rất mạnh mẽ.

“Có thể ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng là Trùng Cong*, chó không phải con vật cuối cùng mà loại côn trùng này ký sinh.”
(*Bệnh Toxoplasmosis là một bệnh bị gây ra do nhiễm ký sinh trùng Toxoplasma gondii, một trong những loại ký sinh trùng phổ biến nhất trên thế giới.

Nhiễm trùng Toxoplasma thường xảy ra do ăn thịt bị nhiễm độc chưa nấu chín, tiếp xúc với phân mèo bị nhiễm bệnh hoặc lây truyền từ mẹ sang con trong thời kỳ mang thai.)
“Anh muốn bị Trùng Công cũng khó, đầu tiên anh phải để nó bị nhiễm bệnh, sau đó bảo vệ chó, chờ nó lôi con trùng trứng mũm mĩm ra, anh phải nuốt vào.

Nếu không qua 24 giờ, không mới mẻ cũng không được.”
Lâm Lỗi càng nghe sắc mặt càng kém, vừa rồi còn là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, sau đột nhiên lại nói những lời này.

“Chúng ta đang ăn cơm, nói những lời này không tốt đâu, nhỉ?”
“Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp, chỉ là đột nhiên tôi muốn phổ cập cho anh chút về khoa học thôi.” Hứa Nặc không có ý dừng lại: “Mặc dù mèo là vật ký sinh của Trùng Cong, nhưng chúng chỉ nhiễm Trùng Cong một lần trong đời, nếu muốn mang thai, chỉ cần không chạm vào phân của chúng, thì rất khó bị lây nhiễm.”
“Ít nhất còn khó hơn ăn thịt tươi, đúng rồi, thật ra theo thống kê, tỷ lệ ăn thịt chưa nấu chín càng dễ bị nhiễm Trùng Cong hơn đấy.”
Thấy Hứa Nặc chỉ vào miếng bít tết trên đĩa của mình, Lâm Lỗi đột nhiên không muốn ăn nữa.
“Tôi không có ý gì khác, em không cần phổ cập khoa học cho tôi nhiều vậy đây, mọi người đều muốn tìm một đối tượng có công việc ổn định mà.”
“Thế anh hu vọng nửa kia của mình làm công việc gì?” Hứa Nặc biết, câu trả lời của đối phương sẽ không có tiệm thú cưng.

“Giáo viên, công chức linh tinh đi, em có suy nghĩ ​​​​gì về việc phát triển ở những lĩnh vực này không?”
Hứa Nặc lắc đầu: “Hiện tại không muốn, tương lai cũng có thể không muốn.

Tôi rất rất hài lòng với công việc và cuộc sống hiện tại.”
Sau khi nghe được câu trả lời, Lin Lei không nói gì nữa.

Sau đó anh ta nghe điện thoại, rồi nói bên đơn vị công tác có việc gọi anh ta về gấp, nên anh ta đi trước, khi nào rảnh sẽ liên lạc.
Hứa Nặc đương nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh ta, ​​câu anh ta sẽ liên lạc với cô khi rảnh: Chính là như vầy, chúng ta không thích hợp.
Trước khi rời đi, Lâm Lỗi đã thanh toán hóa đơn bữa hôm nay, xem như mời Hứa Nặc.

Hứa Nặc cũng không khách sáo, lúc trước cô giả vờ dè dặt nên cũng không ăn được bao nhiêu, giờ bụng vẫn còn đói.

Cô dùng nĩa đâm miếng thịt, khi đang từ từ đưa vào miệng mình.
Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm, có người ngồi xuống trước mặt cô
Chẳng lẽ là Lâm Lỗi để quên đồ sao? Hứa Nặc thầm nghĩ, khi ngẩng đầu thấy là Du Dĩ Hằng.
“Sao anh lại tới đây?” Thịt đã ở trong miệng, không bỏ được, mặc dù bị Du Dĩ Hằng làm cho giật mình, nhưng Hứa Nặc vẫn không quên cắn miếng thịt xông khói.
“Anh tới đây để xem mắt.” Khoé miệng Du Dĩ Hằng hiện lên nụ cười.
“Khụ, khụ, khụ…..” Một giây sau Hứa Nặc liền hối hận với quyết định của mình, cô xém nữa đã bị miếng thịt làm sặc chết: “…..Anh nói gì? Xem mắt?”
Du Dĩ Hằng rót cho cô một ly nước chanh: “Đừng vội, ăn từ từ thôi.”
“Tại anh đột nhiên nói mấy lời kỳ quái nên làm tôi sợ đấy.

Sao anh lại biết tôi ở đây, Chu Tiếu nói cho anh biết à?”
“Chuyện này không quan trọng.”
“Vậy cái gì mới quan trọng?”
Du Dĩ Hằng nghiêm túc nói: “Anh hy vọng em sẽ cho anh một cơ hội để nghe phần tự giới thiệu của anh.”
“Được, anh nói đi.” Hiện tại nghe thấy, Hứa Nặc vẫn cảm thấy Du Dĩ Hằng đang trêu chọc cô.

Du Dĩ Hằng tỷ mỉ nói rõ tên, tuổi, chiều cao, bằng cấp, hoàn cảnh gia đình và sở thích của anh.

Dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến trái tim Hứa Nặc bắt đầu đập thình thịch, cuối cùng, Du Dĩ Hằng hỏi cô: “Em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em, được không?”
“……Anh nghiêm túc?” Hứa Nặc hỏi.

Gương mặt cô không tự chủ được mà ửng đỏ.

Du Dĩ Hằng vậy mà lại thích cô?
Câu hỏi này cô đã tự hỏi rất nhiều lần, Du Dĩ Hằng có rất nhiều biểu hiện vượt qua phạm vi bạn bè.

Nhưng cô không dám nghĩ nhiều, sợ bản thân tự mình đa tình, về sau rất khó ở chung với đối phương.

Nếu nói khoảng cách của tình yêu là 100 bước, Hứa Nặc là loại người chỉ bước một bước khi đối phương bước một bước.

Lần này, Du Dĩ Hằng trực tiếp đi 99 bước.

Đến trước mặt cô và hỏi cô có nguyện ý bước một bước này không.

“Nghiêm túc mà nói, Hứa Nặc, anh thích em.”.