*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công hội là nơi ngư long hỗn tạp, nơi đông người luôn dễ dàng xảy ra tranh chấp, nơi đóng quân của đội tuần tra cách đây cũng không xa.
Dùng hết sức chạy, thiếu niên đã quay lại, tốc độ còn nhanh hơn thành viên của đội tuần tra đang theo sau, cũng có lẽ bởi vì trên người của hắn đang mang áo giáp dày.
“Người đâu?” Đội viên nắm chuôi kiếm hỏi.
“A, vừa nãy hắn còn ở đây.” Thiếu niên đứng cạnh đầu gỗ, có chút ủ rũ nhìn xung quanh trống rỗng.
“Ngoài việc bảo ngươi truyền tin thì hắn còn nói gì?” Đội viên nhìn lướt qua vết chai trên ngón tay thiếu niên, viết chữ không phải là kỹ năng mà đứa bé trước mắt có thể học, nếu không nó đã không đi làm thợ mộc.
“Hắn nói nếu tôi chạy nhanh thì có thể cho thêm mười đồng.” Cậu bé buồn bực nói, cậu đã chạy hết sức bình sinh, nhưng lúc trở về vẫn là không thấy người đâu.
“Xem ra là một người khá hào phóng.” Đội viên cầm tờ giấy, suy nghĩ, “Vậy ngươi có nhớ hắn trông như thế nào không?”
“Trên đầu hắn đội mũ hành hương, che khuất đôi mắt.” Thiếu niên nghĩ đến mười đồng mình không lấy được, cố gắng nhớ lại, “Lớn lên rất cao, nhìn có vẻ giống một quý tộc.”
Sắc mặt đội viên thay đổi, vẻ không kiên nhẫn trên mặt cũng biến mất: “Ồ, ngươi nên nói chuyện này cho ta sớm hơn, ngươi xác định hắn là một vị quý tộc sao?”
“Đúng vậy, y phục trên người hắn rất đắt tiền.” Thiếu niên nhìn đối phương trở nên nghiêm túc thì hơi sợ.
“Xem ra là một vị quý tộc thiện lương đã phát hiện chuyện này, để chúng ta ngăn cản bi kịch xảy ra.” Đội viên cầm tờ giấy nhìn qua nhìn lại, xác định suy đoán của mình, trực tiếp xoay người rời đi, “Có lẽ phải sắp xếp một chút.”
Hắn trực tiếp rời đi làm thiếu niên thợ mộc thở phào nhẹ nhõm, cậu bé ngồi về chỗ cũ, hơi thất thần đùa nghịch những đầu gỗ dưới đất, vị quý tộc kia lừa hắn sao, chẳng lẽ là do chân hắn không đủ nhanh?
Đầu gỗ chuyển hướng rớt xuống nền đất, một tiếng leng keng thanh thúy vang lên, tiền đồng bên trong đó rơi tứ tán trên đất, hình ảnh này làm thiếu niên sợ ngây người, như mèo bị dẫm đuôi nhảy cẫng lên, mau chóng nhặt những đồng tiền lăn tứ tung, bỏ vào vạt áo lau khô bụi đất rồi tỉ mỉ đếm, đúng mười đồng.
“Ôi, hắn thật sự là một người đáng tin.” Thiếu niên nắm những tiền đồng khó cười vui sướng, cũng hối hận vì đã nghĩ hắn là kẻ lừa gạt, “So với hắn, mình mới là kẻ mang tội lỗi, cầu thượng đế phù hộ người thiện lương như hắn.”
Lời cầu nguyện của thiếu niên không người nghe thấy, sắc trời dần tối, Hứa Nguyện xuyên qua đại sảnh đang cuồng hoan của lữ quán, bước lên lầu.
“Brande tiên sinh, ngài dùng bữa tối như thế nào, tôi có thể đưa lên cho ngài.” Daisy nhiệt tình chào đón.
“Một phần bánh mì và đậu là được.” Hứa Nguyện nói.
“Vâng, ngài chờ một lát.” Daisy mang theo ý cười rời đi.
Hứa Nguyện đóng cửa lại, đặt hũ pho mát đã xách trên tay rất lâu lên bàn rồi mở ra.
[Pho mát, pho mát!] Meo meo lập tức xuất hiện bên cạnh hũ pho mát, không đợi Hứa Nguyện múc ra đ ĩa đã chui đầu vào, âm thanh lộc cộc từ cổ họng vang lên.
Hứa Nguyện dừng bàn tay định ngăn cản lại, đối với nhân loại thì ăn không pho mát có hơi tanh mặn.
Nhưng đối với mèo thì có lẽ đúng khẩu vị, cho dù nó chỉ là một chuỗi số liệu.
Ưu điểm lớn nhất chính là không bị dơ lông.
Hứa Nguyện cởi áo choàng móc lên giá, sau đó đi tới chỗ vại nước để rửa tay, căn phòng cũng không tính quá rộng, bởi vì đồ vật quá nhiều mà có cảm giác chật chội, nhưng so với gác mái phủ kín rơm rạ thì thật sự thoải mái hơn nhiều, thậm chí đệm chăn trên giường đều được đổi mới, có mùi hương thoang thoảng, lại không có dấu vết hương liệu nào.
“Brande tiên sinh, bữa tối của ngài.”
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là âm thanh dịu dàng của Daisy, Hứa Nguyện xoay người mở cửa, nhìn nữ lang bê khay đứng trước cửa, cười nói: “Cảm ơn, đưa cho tôi là được.”
“Vâng.” Daisy thấy cửa mở thì ngẩng đầu, không kịp đề phòng chìm đắm trong cặp mắt dịu dàng màu hổ phách, mặt mặt nàng bỗng nóng lên, vội đưa khay qua, sau khi nhìn đối phương dùng một tay cầm lấy thì trái tim đang gợn sóng của nàng cũng bình tĩnh lại, “Đây là rượu mạch nha tặng cho ngài, ngài ăn xong thì kéo chuông trong phòng, tôi sẽ đến thu dọn mâm đồ ăn.”
“Được, cảm ơn.” Hứa Nguyện đỡ cạnh cửa bê mâm vào.
“Ngài khách khí.” Daisy nhìn cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, thở ra một hơi, đè nén cảm xúc dâng lên trong ngực, nhấc làn váy lên rời đi.
Hứa Nguyện đặt khay lên bàn, meo meo mới rút đầu ra, li3m láp móng vuốt, xử lý sạch sẽ sau bữa ăn.
[Thích pho mát sao?] Hứa Nguyện ngồi xuống bàn cầm bánh mì hỏi.
[Vâng, thích!] Meo meo thả chân xuống đi tới, nhìn bữa tối đơn giản của ký chủ, lại nhìn vại pho mát, phát hiện hình như mình…… [Ký chủ, tui đã quên chia cho ngài một nửa!]
A, ký chủ ăn bánh mì cũng sẽ chia phần cho nó, vậy mà nó lại quên để lại pho mát cho ký chủ!
[Không sao, chúng ta sẽ ở lại tòa thành này một khoảng thời gian, luôn có cơ hội ăn được.] Hứa Nguyện cầm bầu rượu cười nói, [Muốn nếm thử rượu mạch nha không?[
[Có!] Hệ thống nóng lòng muốn thử, li3m vài ngụm rượu vừa đổ ra ly, phát hiện rất ngon miệng, [Rượu ngon! Ký chủ không uống sao?]
[Ừm, uống rượu nhiều không tốt cho cơ thể.] Hứa Nguyện nhìn meo meo li3m một ngụm rượu gặm một miếng cánh ngỗng, mở túi nước của mình ra.
[A?] Meo meo cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
[Thật hâm mộ mi, có thể tùy ý ăn uống.] Hứa Nguyện cười nhìn đã meo meo đã có chút choáng váng.
[Không cần hâm mộ, ký chủ trở lại chủ thế giới cũng có thể tùy ý ăn uống.] Meo meo từ li3m từng ngụm biến thành ôm chén rượu, nhìn ký chủ phân thành ba người, [Chỉ cần ký chủ…..]
Chỉ cần ký chủ muốn…… Nhưng ký chủ cũng không quá ham thích ăn uống ở chủ thế giới mà.
Meo meo đúng là không hiểu nổi nhân loại.
[Hô…...] Meo meo cảm thấy mình say mèm, ôm chén rượu chìm vào giấc ngủ.
Hứa Nguyện đang rót rượu cho nó thấy vậy thì ngừng lại, ăn xong bánh mì và đ ĩa đậu, sau đó rửa tay rửa mặt rồi ôm nách meo meo lên, đặt cục bông mềm mại kia lên gối ôm, cười nói: [Ngủ ngon.]
Meo meo thở đều đều đáp lại, Hứa Nguyện rời khỏi ghế mềm, mặc áo choàng đội mũ lên rồi mở cửa rời khỏi phòng.
Lầu một đèn đuốc sáng trưng, ồn ào ầm ĩ, lầu hai lại khá yên tĩnh, ánh nến bị gió đêm thổi đong đưa, ánh sáng chớp loé, tiếng giày bó bước đi trên lối nhỏ cũng bị thảm mềm cắn nuốt.
Lầu một rất đông, không ai chú ý một vị khách lặng yên rời đi, khi Hứa Nguyện ra cửa, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, hắn xác định phương hướng, trong ánh sáng lập loè từ những cửa tiệm bên đường, hắn nhìn về phía con đường mà Steven đã đi lúc trưa.
……
Ban đêm luôn là thời điểm để mọi người thỏa sức giải phóng sầu não trong lòng, quán rượu lão Bert đốt cây đuốc, cũng châm rất nhiều ngọn nến, ánh lửa nhảy múa bập bùng làm những giọt rượu vẩy ra cũng lập loè ánh sáng, càng soi rõ ràng cái sừng được gác trên đài cao, ngay cả vân tay cũng có thể thấy rõ.
Nghe nói đó là sừng của thú độc giác (thú một sừng).
“Nghe nói sừng của nó có thể xuyên thấu da voi, đây là vũ khí lợi hại nhất thế giới này.”
“Ôi bạn yêu, đồ vật trân quý như vậy sẽ không có ai nỡ dùng nó làm vũ khí.”
“Chỉ có nhân tài vĩ đại và cao thượng mới có tư cách sở hữu sừng của thú độc giác.”
“Người như Hante sao có thể chỉ có một cái được.”
Quán rượu reo hò âm ĩ, mọi người nâng chén vây quanh Hante đang mặc quần áo đắt tiền, lớn tiếng ca tụng, hết lời khen ngợi, bọn họ ca ngợi cơ bắp của hắn, ca ngợi tửu lượng của hắn, ca ngợi một vĩ nhân như hắn có được sừng của thú độc giác, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mà người đàn ông được ca ngợi cũng rất hào khí mở thêm một thùng rượu, vô số đồ ăn được đưa lên, cũng đẩy trận cuồng hoan này lên đ ỉnh điểm.
Trong tình cảnh cơm no rượu say, rất nhiều người chen vào, cũng có rất nhiều người bị kéo ra, mặt Hante đỏ ửng, vẫn không ngừng rót rượu.
Steven ngồi một góc quán rượu ăn bánh mì mới ra lò, nhìn về phía rượu bay tán loạn mà đánh mất ý định qua đó nói chuyện, thậm chí còn suy nghĩ có nên ăn xong thì đi luôn hay không.
Tuy cậu muốn bán thương phẩm hôm nay mang về, nhưng kỳ thật hôm nay cậu chỉ tới tìm lão Bert, gặp được Hante là ngoài ý muốn, hơn nữa nói chuyện với một con ma men cũng không bớt việc, tuy rằng dưới men say thì có khả năng đối phương sẽ trả càng nhiều tiền hơn.
Nhưng Steven không đi, vẫn có không ít người uống đến mềm người bưng chén rượu ngồi xuống gần cậu.
“Ồ, nhìn hắn ta vui vẻ chưa kìa.”
“Một tên ngu ngốc lắm tiền, chỉ cần ca ngợi hắn, hắn có thể lấy ra rất nhiều tiền.”
“Vì sai người có được tài phú lại là hắn, nếu là tôi thì tốt rồi.”
Bọn họ dựa vào cơn say ghé vào nhau nói chuyện, âm thanh hoàn toàn bị tiếng ồn ào trong quán rượu che giấu.
Steven bắt chéo hai chân cắn bánh mì, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, có những lời cậu cũng đồng ý, tỷ như “Nếu là tôi thì tốt rồi”.
Tài phú kếch xù tùy ý phung phí, đúng là làm người đỏ mắt, nếu cậu có nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ giấu đi, một đồng bé thành hai để tiêu xài.
Còn những chuyện khác, ít nhất cậu không thể một bên ăn bánh mì đối phương mời, một bên chửi bới hắn, cậu luôn thích những người hào phóng, không thể ai cũng là một tên bủn xỉn keo kiệt như cậu được.
“Steven, cậu không đi uống rượu sao?” Người bên cạnh quay đầu phát hiện cậu, lại không hề sợ những lời vừa nãy bị nghe được, “Chỉ ngồi đây ăn bánh mì thì có gì thú vị?”
“Buổi tối còn có chuyện phải làm.” Steven nói.
“Cậu luôn luôn bận rộn.” Người nọ sa ngã gục xuống bàn, cứ như vậy ngủ mất, có khi cả đêm cũng không đổi chỗ.
Steven đổi chân, cũng thay hướng dựa lưng vào tường, cậu nhìn người trong quán rượu đã vào say chuếnh choáng, biết trận cuồng hoan này sắp tới hồi kết.
Cậu nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, đứng dậy đi tới phòng bếp chào hỏi đầu bếp đang bận rộn: “Hẹn gặp lại, tôi đi trước đây.”
“Ô kìa, có vẻ hôm nay cậu không có hứng ăn uống lắm.” Đầu bếp dựa vào cửa sổ trêu ghẹo, “Giữa trưa có người mời rồi sao?”
“Ngài đúng là hiểu biết tôi.” Steven cười, đỡ chuôi kiếm bước qua một kẻ say mèm ngã trên mặt đất, đi ra cửa.
Mà khi cậu sắp ra khỏi cửa, lại nghe được tiếng rút kiếm sắc bén, tay nắm chuôi kiếm của cậu bỗng siết chặt, ngoái đầu nhìn lại thì thấy được lưỡi dao loé sáng trong ánh lửa đang xuyên qua đám người: “Cẩn thận!!!”
Một tiếng hét cảnh báo, cho dù là người không hay mạo hiểm cũng phải giật mình tránh né.
“Sao vậy?!” Có người nghi vấn, mà Hante dùng hết kinh nghiệm khi trải qua vài lần chiến đấu của mình tránh lưỡi kiếm, làm nó đâm sâu vào khe bàn.
Người cầm kiếm nhất thời không rút ra được, dứt khoát hất cái bàn đi, mâm vại đều rơi xuống đất, đồ ăn bay ra, rượu đổ tứ tung, làm cho cả đại sảnh đều ầm ĩ.
“Thượng đế, Freund ngươi muốn làm gì?!”
“Tránh ra hết cho ta!” Người đến rút kiếm vê, lại nhằm phía Hante, “Giao tiền hết ra đây.”
“Đừng có mơ!” Cho dù uống rất nhiều, nhưng lúc này Hante đã tỉnh rượu, hắn theo bản năng chặn bàn ra trước để ngăn cản, nhưng cho dù ý thức tỉnh, cơ thể lại không linh hoạt như lúc tỉnh.
Bàn ghế bị đá văng khắp nơi, đám người chạy tán loạn, cũng không định tham gia trận chém giết này, cho dù trong đây không chỉ có một người cầm kiếm đuổi giết, nhưng khó tránh khỏi vấp trúng một con ma men nằm liệt trên đất, làm Hante có cơ hội chạy trốn, sờ đến sừng nhọn có thể đâm thủng da voi trong truyền thuyết.
Gã nhìn thấy đồ vật trong tay, trên mặt hiện lên sung sướng, dùng nó đỡ lấy thanh kiếm đang chém lại đây, nhưng vẻ mặt tự tin đó sau khi hai cánh tay tê rần, sừng thú bị kiếm chém đứt cũng biến mất, đôi mắt gã trừng lớn, nhìn thanh kiếm sắc bén đang trực diện chém về phía mình.
Sẽ chết! Đây là lời mách bảo của bản năng được bồi dưỡng ra trên chiến trường, bởi vì không có khả năng né tránh!
Nhưng lưỡi kiếm vẫn không bổ gã thành hai nửa, trong tầm mắt mờ mịt sợ hãi của gã, một cây kiếm còn nguyên trong vỏ đã chặn lại đường kiếm kia, đẩy lùi người hành hung ra sau một bước.
Cùng lúc đó, mái tóc đỏ lóa mắt không bị áo choàng che lấp lọt vào mắt Hante.
“Steven! Không phải ngươi luôn không lo chuyện bao đồng sao?” Kẻ hành hung nhìn thanh niên vẫn chưa rút kiếm, trong mắt xẹt qua một tia kiêng kị.
Steven không nói gì, chỉ nắm vỏ kiếm nhìn bọn họ.
Trên thực tế cậu cũng không định xem vào, nhưng cho dù cậu cẩn thận từng lời nói, nơi này vẫn sẽ lây dính máu tươi không biết từ đâu ra.
“Steven, bảo vệ tôi, tôi sẽ cho cậu rất nhiều đồng vàng!” Hante theo bản năng cầu xin giúp đỡ.
“Một lời đã định.” Steven kéo khóe môi, nắm lấy chuôi kiếm, “Giờ thì không phải chuyện bao đồng.”
“Cùng nhau lên!” Mấy người hành hung liếc nhìn nhau, biết đã không còn đường lui, sắc mặt dữ tợn vọt lên.
Ánh mắt Steven sắc lẹm, cũng rút kiếm, đan xen với những đường kiếm nguy hiểm trước sau, khom lưng duỗi chân đá một người ra ngoài, nhưng đá bay một người, vẫn còn mấy người.
Con người với dã thú khác nhau, đối mặt với răng nanh của dã thú, cậu có thể tùy ý xuất kiếm, nhưng đối mặt với con người……
Giết một người có thể sẽ bị tống vào nhà giam, cho dù đội trưởng Ed không ở trong thành, đội tuần tra cũng vui mừng cắn lấy cậu không buông vì lấy lòng đội trưởng của bọn họ.
Cho dù Steven dùng tới vỏ kiếm, cũng khó tránh bị bọn họ đẩy lui mấy bước.
“Mọi người yên tâm, cậu ta không dám giết người.” Một tên sắp bị kiếm của đối phương đâm thủng trái tim, lại bị cậu chếch đường kiếm né đi, vui mừng kêu gọi đồng bọn.
Những người khác cũng không cố kỵ vọt lên, vung kiếm càng không kiêng nể gì.
Đúng là chọc điên người khác, Steven lui ra phía sau, nhấc bàn đá bay ba người, lại dùng kiếm đỡ lấy những người kế bên, nói với người vẫn luôn trốn tránh phía sau: “Hante, rút kiếm của ngươi ra giúp đỡ đi!”
Tuy rằng từ khi cậu xuất kiếm cũng đã hối hận tham gia trận chém giết này, nhưng đã cũng không thể thật sự đẩy mình vào đường chết.
“A, a, xin lỗi!” Phía sau truyền đến âm thanh bừng tỉnh của Hante, nhưng Steven né tránh một lúc lâu thì lại nghe gã áy náy nói, “Xin lỗi, tay của tôi không còn sức lực nữa.”
Giờ khắc này Steven hối hận tột độ.
Bỗng nhiên, quán rượu hỗn loạn trở nên cực kỳ an tĩnh.
“Tránh ra! Đội tuần tra đây! Ai gây chuyện ở chỗ này?!” Âm thanh vang dội của đội tuần tra xuyên qua đám người, làm mấy người hành hung tái mặt dừng lại, cũng khiến Steven lần đầu tiên trong đời có cảm giác chào đón đội tuần tra.
Lúc này bọn họ tới đúng lúc lắm.
“Làm sao bây giờ?” Một người xanh mặt.
“Nếu không……” Có người tâm chìm xuống vực, trên mặt lộ vẻ oán hận.
“Dừng tay đi, ít nhất các ngươi vẫn chưa giết người.” Steven quá hiểu ánh mắt này.
Cậu lên tiếng làm đám người mờ mịt, đội tuần tra cũng đẩy đám người vọt vào: “Tất cả buông kiếm xuống! Nếu không g iết chết ngay tại chỗ!”
Bọn họ mặc áo giáp dày nặng, cầm tấm chắn và thanh kiếm sắc nhọn, đủ để đám người không còn ý định chống cự.
Bọn họ đều thả kiếm xuống, Steven cũng tra kiếm vào vỏ, bỗng nghe thấy đội tuần tra lên tiếng: “Steven?”
“Tôi nói trước, tôi đang cứu người, Hante có thể làm chứng.” Steven nhìn ánh mắt chăm chú của đội tuần tra, nếu Hante không làm chứng cho cậu, đội tuần tra nhất định sẽ chém cậu làm đôi!
*****
(*) Thú một sừng - Linh vật của văn hóa phương Tây