Đường Vi Vi cảm thấy đêm nay Hạ Xuyên có chút thiếu đòn. Mặc dù bình thường thỉnh thoảng anh cũng nói một vài câu nói ngứa da, cô cũng chỉ nghe rồi thôi, không coi đó là thật.
Nhưng đêm nay có lẽ do quan hệ của hai người có bước tiến triển, gián tiếp hôn môi ở quán trà sữa, sau đó lại ôm nhau trên xe...
Nếu tính như vậy, bọn họ hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, bây giờ anh lại nói câu "Mới tách ra hai giờ đã nhớ tôi như vậy sao?", câu này Đường Vi Vi không thể nào nghe lọt được.
Giống như bọn họ là một đôi vừa mới hẹn hò xong vậy.
Quyến luyến không muốn rời, dính nhau như sam.
Đường Vi Vi bị ý tưởng đột nhiên xuất hiện này làm cho giật nảy mình, mặt hơi nóng, làn da giống như bị bắt lửa mà đỏ một đường đốt tới tai.
Thiếu niên trong video dường như còn đang cười như không cười mà nhìn cô.
Đường Vi Vi hắng giọng một cái: "Tôi không cẩn thận ấn nhầm, hơn nữa rõ ràng là cậu gọi điện cho tôi trước, làm sao, cậu nhớ tôi à?"
Đôi mắt cô híp lại, hàng lông mi dài khẽ run, hơi né tránh ánh mắt của anh.
Thanh âm vừa nhẹ vừa mềm.
Cô cố ý xoay chuyển chủ đề.
Hạ Xuyên đặt cốc nước xuống, nghe thấy lời cô nói thì cong môi lên im lặng cười, đặt điện thoại lên bàn, anh dùng chân kéo ghế lại gần ngồi xuống, tay chống mặt uể oải nhìn cô: "Vi Vi lão sư."
"Sao?"
"Tiền thưởng vừa rồi của cậu hơi quá đáng đấy, có khác nào ăn xin đâu?" Anh nhướng mi.
Lúc này Đường Vi Vi đang ngồi trên giường khoanh chân lại, mái tóc dài như thác nước đổ xuống, tóc đen da trắng.
Mái tóc ướt nhẹp phủ lên vạt áo trước ngực, lớp vải hơi trong suốt, có một loại cảm giác thanh thuần dụ hoặc.
Cô không hề hay biết mà đưa tay gạt mái tóc dài, vén ra sau tai rồi bình tĩnh nói: "Biết làm sao đây, Hạ thiếu gia nhiều tiền hơn tôi mà."
Hạ Xuyên không nói gì, đôi mắt sâu tựa hồ như đang ẩn giấu một cảm xúc nào đó.
Anh bưng gốc nước lên uống một ngụm, yết hầu nhấp nhô.
"Hơn nữa cậu nghĩ đi, bài tập không phải là thứ cậu nên làm sao, đây là bổn phận của học sinh, còn muốn ban thưởng gì nữa, có tiền là được rồi."
Anh đứng dậy đi từ phòng khách về phòng ngủ, Đường Vi Vi thuận thể cũng quan sát nhà anh luôn.
Khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô.
Nhà của Hạ thiếu gia không phải biệt thự nhiều tầng lầu, cũng không nguy nga tránh lệ, cũng không có đèn treo thủy tinh xa hoa mà chỉ là một căn phòng đơn giản.
Có lẽ đêm khuya khiến người ta trở nên cảm tính, Đường Vi Vi không hiểu sao lại nảy sinh ra cảm giác cô độc và tịch mịch.
"Cậu ở một mình à?" Cô không nhịn được hỏi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng chập trùng của thiếu niên: "Ừ."
Thấy anh không muốn nhiều lời, Đường Vi Vi cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Cô nhìn anh đi vào phòng, tiện thệ quét mắt nhìn qua đồng hồ, đã 12 giờ.
Cô ngáp một cái: "Ôi.... Tôi đi ngủ đây."
Thấy khóe mắt cô có ánh nước, mắt hơi ửng đỏ, dáng vẻ nhập nhèm buồn ngủ thì Hạ Xuyên cũng dừng lại, đáp ừ một tiếng.
Anh đặt điện thoại xuống tủ đầu giường, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Khi đi lấy quần áo để thay, anh liếc qua điện thoại, phát hiện cuộc gọi video vẫn chưa cắt đứt.
"Bạn học Hạ Xuyên." Nhìn thấy anh, Đường Vi Vi đưa tay dịu mắt, còn chớp mắt hai lần, nhìn thẳng vào mắt anh: "Cậu có cảm giác còn thiếu chút gì đó không?"
"Cái gì?"
"Cậu có định chúc tôi ngủ ngon không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Dường như bị người khác ấn nút tạm dừng, thiếu niên hơi khom người, đứng yên trong video nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy còn không chớp lấy một cái.
Thanh âm cô gái động lòng người, lúc nói ra câu này ánh mắt còn sáng tỏ, trong mắt pha một chút chờ mong.
"Hử?" Cô thúc giục.
Thấy anh nãy giờ không nói gì, cô gái nhỏ có chút mất hứng, đôi môi hồng phơn phớt hơi vểnh lên, gần như dỗi hờn hừ một tiếng: "Không nói thì thôi, không lịch sự."
Hạ Xuyên nhướn mày: "Trung Quốc không có lễ nghi này, tại sao tôi lại không lịch sự?"
"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Đường Vi Vi quay đầu, "Không nói nhiều với cậu nữa, tôi ngủ đây."
Cô giơ tay lên, trước khi tắt máy thì thiếu niên ở đầu dây bên kia đã nói: "Ngủ ngon."
Đầu ngón tay cách nút màu đỏ không đến một cm dừng lại.
Đối diện với đôi mắt mở to kinh ngạc của cô, thiếu niên thở dài, lại lặp lại một lần: "Ngủ ngon, cô bé."
"Ngủ ngon." Đường Vi Vi hơi ngập ngừng: "Còn có gì nữa không?"
"Ngày mai gặp." Hạ Xuyên nói.
Đường Vi Vi hài lòng.
Khóe miệng cô chậm rãi giương lên, ý cười không khống chế được lan tràn qua khóe môi. Đường Vi Vi che miệng, cũng nhẹ nhàng trả lời lại:
"Ngày mai gặp."
.....
Hôm sau trời nắng.
Đường Vi Vi tỉnh lại từ trên giường, hiếm khi không muốn nằm ỳ ra mà đi rửa mặt thay quần áo, sau đó khẽ ngâm nga đi xuống lầu.
Đầu tháng tư tiết trời lạnh, ánh nắng buổi sớm không khiến người ta nóng bức.
Đường Vi Vi đi ra đường lớn, vừa ngẩng lên đã đờ người.
Chiếc môtô màu đen đang đỗ ở ven đường, thiếu niên uể oải ngồi phía trên, đôi chân dài vươn về phía trước, tư thế tiêu sái không bị trói buộc.
Liên tiếp có những người đi đường nhìn anh, sau đó khẽ thì thào bàn tán gì đó.
Thiếu niên nhắm lại mắt, giống như đã đợi rất lâu, ngủ thiếp đi.
Lá cây rập rạm của cây nhãn ngăn đi tia sáng, có gió thổi qua, lá cây xanh biếc nhẹ nhàng lắc lư vang lên tiếng xào xạc.
Đại khái là phát giác được ánh mắt của cô, Hạ Xuyên mở mắt ra.
Thấy cô không mang gì bên mình, anh khẽ cau mày hỏi: "Mũ bảo hiểm của cậu đâu?"
Đường Vi Vi: "....."
Đường Vi Vi hít sâu một hơi: "Bạn học Hạ Xuyên này, tôi phải nhắc cậu một lần, tôi nghĩ "Ngày mai gặp" là gặp ở trên trường, là gặp cậu ở phòng học chứ không phải ở dưới nhà tôi."
"Cậu không nói rõ ràng." Hạ Xuyên hất cằm với cô: "Dù sao thời gian vẫn còn sớm, cậu có thể đi về lấy mũ bảo hiểm."
"Không được." Đường Vi Vi cự tuyệt không chút do dự.
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi không muốn giải thích với mấy cô nàng mê muội kia." Đường Vi Vi rất tuyệt vọng: "Đây là ban ngày ban mặt, là thời gian đến trường, trên đường này cũng toàn là học sinh, nếu họ trông thấy cậu trở tôi thì cuộc sống an tĩnh ở trường học của tôi sẽ bay đi mất. Nếu bị mách giáo viên, như vậy thì tôi sẽ chết."
"....."
Hạ Xuyên nhìn cô một hồi, đành thỏa hiệp: "Được rồi."
Anh gửi xe vào bãi đỗ xe trong khu dân cư, Đường Vi Vi đứng chờ anh ở bên ngoài, lại cùng anh đi tới quầy bán đồ ăn vặt đổi tiền lẻ.
Hạ Xuyên thuần thục cầm một chai nước suối cùng một que kẹo dâu tây, tay sờ vào trong túi móc ra năm tờ tiền nhắn nhúm không còn hình dáng, hơi dừng lại.
Anh lại nhét năm tờ tiền đó trở về, hỏi ông chủ có thể dùng Wechat thanh toán hay không, anh quét nhiều hơn hai tệ, ông chủ trả tiền mặt cho anh.
Trả tiền xong, Hạ Xuyên đưa cây kẹo cho Đường Vi Vi, hai người cùng nhau sánh bước đi đến trạm xe buýt.
Nhìn xe buýt đã hết chỗ, Đường Vi Vi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm phảng phất như mang theo một tia uy hiếp và cảnh cáo nào đó: "Lên hay không lên?"
Hạ Xuyên: ".... Lên."
Để ý thấy dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ và không tình nguyện của thiếu niên, Đường Vi Vi vỗ vai anh: "Đi theo tôi khổ cực cho cậu rồi, Hạ thiếu gia."
Hạ Xuyên: "!!!"
.....
Gần sát Tết thanh minh, giáo viên dặn dò xong những điều cần chú ý, đám gà con ỉu xìu phía dưới tới giữa trưa cuối cùng cũng được bơm đầy máu, láo nháo bàn xem ba ngày nghỉ muốn đi đâu chơi.
Đường Vi Vi cúi đầu nhìn điện thoại.
Mẹ: [Mẹ lên máy bay rồi, trước giờ cơm tối có lẽ sẽ về đến nhà.]
Đường Vi Vi: [Vâng ạ.]
Mẹ: [Đi học đừng nghịch điện thoại, chú ý nghe giảng bài.]
Đường Vi Vi không nhắn lại, tắt màn hình, đem điện thoại bỏ vào trong cặp sách, khóe miệng không tự chủ được xong lên, dáng vẻ cho thấy tâm trạng đang rất tốt.
Nhận ra bên cạnh có ánh mắt phóng tới, Đường Vi Vi nghiêng đầu, nhìn thiếu niên đang uể oải dựa vào tường, nghỉ ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ Xuyên ngồi thẳng dậy, lạnh lùng hỏi: "Cậu nhắn tin với ai?"
"Mẹ tôi."
"À."
Hỏi xong, anh lại thả lỏng người, cúi đầu nghịch điện thoại.
Đường Vi Vi không hiểu nổi.
Hôm nay đến phiên bọn họ trực nhật, tan học, mọi người nhìn thấy vị trường học bá mang vẻ mặt lãnh khốc đi quét dọn vệ sinh, cầm chổi lên.
Có lẽ là do ý niệm quá mạnh nên phản ứng đầu tiên bọn họ là nghĩ đến Hạ Xuyên muốn cầm chổi ra ngoài đánh nhau.
Nhưng cũng không phải vậy.
Lão đại rất thật thà ngoan ngoãn quét dọn vệ sinh cùng với cô bạn nhỏ cùng bàn của mình.
Các bạn học lớp chín lúc này chỉ hận không thể rung chuông đánh tiếng cho tất cả mọi người trong trường tới xem cảnh này. Họ cùng thả chậm động tác, tận mắt trông thấy thời khắc mang tính lịch sử: Trường học bá bị tình yêu cảm hóa.
.....
Hai người chia nhau ra làm việc, cô quét phòng học, anh quét hành lang và cầu thang, hai người nhanh chóng trực nhật xong.
Điều khiến Đường Vi Vi bất ngờ là toàn bộ quá trình Hạ Xuyên đều không lười biếng, thậm chí anh còn quét xong nhanh hơn cô, sau đó còn đến giúp cô nữa, rác cũng là do anh đi đổ.
Nếu so sánh với những đám thiếu niên vô học đầu đường xó chợ thì anh đem đến cho cô cảm giác khác biệt hơn nhiều.
Sau một tháng ở chung, Hạ Xuyên gần như đã làm đổi mới nhận thức của Đường Vi Vi về "Trường học bá".
Khi trở về, vì Hạ Xuyên còn phải đi lấy xe nên hai người lại cùng nhau về nhà, sóng vai đi đến khu cư xá. Đường Vi Vi đang kể một câu chuyện cười ở trên mạng, vốn dĩ muốn trêu Hạ Xuyên một chút, kết quả kể xong tự mình lại cười đến quên trời quên đất.
Hạ Xuyên dừng bước, rũ mắt xuống nhìn cô, cũng có chút bất đắc dĩ.
Cuối cùng Đường Vi Vi cũng cười xong, cô ngẩng đầu lên, ý cười lập tức thu liếm, có chút khẩn trương chỉnh lại vạt áo.
Hạ Xuyên thuận theo ánh mắt cô nhìn sang.
Phía trước mười mét, có một người phụ nữ mặc váy dài màu vàng nhạt, mái tóc đen hơi uốn, khí chất ưu nhã đang bình tĩnh nhìn bọn họ.
Sau đó anh nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng gọi một câu: "Mẹ...."
Vu Uyển Ngâm đi tới, gương mặt xinh đẹp mang theo nét mỏi mệt, ánh mắt bà đảo qua thiếu niên đang mặc áo khoác màu đen, đôi mày khẽ chau nhẹ, quay đầu nhìn về phía con gái của mình: "Sao về muộn vậy?"
"Hôm nay con phải trực nhật, quên không nói với mẹ." Cô ngoan ngoãn trả lời.
Vu Uyển Ngâm lại hỏi: "Đây là bạn học của con à?"
Đường Vi Vi khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Xuyên, trong lòng có cảm giác như vụng trộm hẹn hò với bạn trai bị phụ huynh bắt gặp nên chột dạ khẩn trương, do dự hai giây rồi vẫn gật nhẹ đầu.
"Chào dì." Hạ Xuyên lễ phép gọi.
Vu Uyển Ngâm gật đầu đáp lại anh, không nói thêm gì mà vẫy tay với Đường Vi Vi: "Đi thôi, về nhà."
Đường Vi Vi bước lên phía trước, không dám quay đầu lại chào Hạ Xuyên, một mạch đi bên cạnh Vu Uyển Ngâm không nói gì.
Mãi đến khi đi đến một nơi vắng vẻ, Đường Vi Vi cắn môi, đã chuẩn bị tốt tâm lý, quả nhiên sau đó cô nghe thấy Vu Uyển Ngâm hỏi:
"Con và thằng bé kia rất thân nhỉ?"
Nói thật thì không thể nói, nói dối thì dễ bị lộ.
"À.... Cũng bình thường."Cuối cùng, cô đành trả lời lập lờ nước đôi.
Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Hạ Xuyên, thân hình gầy gò, dáng vẻ đẹp trai, chẳng qua nhìn có chút cà lơ phất phơ, hơn nữa còn không mặc đồng phục.
Vu Uyển Ngâm nhíu mày: "Bây giờ con còn nhỏ, nên chú tâm vào học tập, tốt nhất nên ít lui tới với mấy nam sinh như thế này, bọn họ sẽ chỉ dạy hư con thôi."
"....."
Đường Vi Vi không lên tiếng.
Cô rất muốn nói rằng Hạ Xuyên là một người rất tốt, mẹ không nên vội có thành kiến với người ta như thế. Nhưng đứng trước mặt mẹ mình, cô hoàn toàn không có tư cách nào để mở miệng, bởi vì như thế là mạnh miệng.
"Không phải mẹ không cho con kết giao bạn bè, chỉ là loại bạn này không giúp con tiến bộ được, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng tới con học tập...."
"Mẹ." Đường Vi Vi ngẩng đầu, "Lần này con đứng thứ nhất kì thi tháng."
Vu Uyển Ngâm thở dài, sờ lên đầu cô: "Tóm lại, mẹ nói những lời này cũng là vì muốn tốt cho con. Cái tuổi này của con, học tập mới là thứ quan trọng nhất, nhất định phải giữ nguyên thành tích này."