Giờ tự học của lớp chín từ trước tới nay luôn lỏng lẻo, người nghiêm túc đi học không có nhiều, nhất là Hạ Hành Chu ở bàn bên cạnh đang chơi Vương giả hẻm núi, hoặc hải đảo rừng mưa sa mạc.
Nam sinh trước mặt và bên cạnh đều cúi đầu vào chơi điện thoại, chỉ có bên trái, áp suất thấp không biết vì sao lại quay về.
Đường Vi Vi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Hạ Xuyên.
Rõ ràng cô phối hợp như vậy rồi còn gì?
Rõ ràng đã nói lần sau đổi chỗ!
Anh còn muốn thế nào???
"Đường Vi Vi." Vẻ mặt Hạ Xuyên nhìn không ra vui buồn, đôi mắt đen kịt không có một tí gợn sóng, nhưng Đường Vi Vi lại cảm thấy phía dưới như ẩn chứa một cơn thủy triều mãnh liệt.
Đặc biệt là khi anh chậm rãi đọc tên cô, Đường Vi Vi cảm giác da gà toàn thân mình nổi lên.
Không thể hiểu nổi.
"Tôi hỏi cậu." Giọng điệu Hạ Xuyên bình tĩnh: "Tôi là gì của cậu?"
Đường Vi Vi không biết đây là vấn đề khỉ gió gì, mở miệng đáp: "Là bạn học." Nghĩ đôi chút rồi lại bổ sung thêm một thân phận: "Còn là bạn cùng bàn nữa, làm sao?"
Hạ Xuyên lại hỏi: "Vậy cậu là gì của tôi?"
"....."
Đường Vi Vi vừa định lấy hộp sữa bò trên mặt bàn, tay còn chưa kịp vươn ra đã nghe thấy câu hỏi, cô bèn xoay người, nhìn ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn anh.
Lão đại vẫn mang vẻ mặt bình yên trước cơn bão làm Đường Vi Vi phải mạnh mẽ nuốt câu "Tôi là ba cậu" trở về, thành thật trả lời: "Cũng giống nhau thôi mà, tôi cũng là bạn ngồi cùng bàn của cậu."
Hạ Xuyên không đáp lời mà chú ý tới động tác của cô, tay anh cầm lấy hộp sữa bò bóc lớp vỏ bọc ống hút ra, cắm vào, làm Đường Vi Vi chẳng hiểu gì.
Sau đó anh đưa cho cô.
Đường Vi Vi không hiểu vì sao lại nhận sữa bò từ tay anh, dưới ánh mắt tĩnh mịch của thiếu niên, cô cắn ống hút uống một ngụm.
Hạ Xuyên nghiêng người, nửa dựa vào bức tường phía sau, khuỷu tay đặt trên bàn đỡ lấy đầu, đôi mắt đen thâm thúy, lặp lại từng chữ cô vừa nói:
"Cậu, là, bạn, ngồi, cùng, bàn, của, tôi."
Đường Vi Vi chớp mắt mấy cái: "Ừ....."
"Tốt nhất là cậu nên nhớ kỹ."
Thanh âm trầm thấp, cũng không nghe ra tâm tình gì.
Hạ Xuyên sau khi nói xong câu đó thì ngồi ngay ngắn trở lại, hai tay đặt ở trên bàn ngả đầu nằm ngủ, chỉ để lại cái gáy cho Đường Vi Vi xem.
"....."
Tật xấu gì đây?
.....
Các giáo viên tăng ca cuối tuần để chấm bài thi, thành tích nhanh chóng được ra lò.
Tại lớp chín, giờ số học, Vương Hoa mỉm cười đi vào phòng học, nhìn qua có vẻ tâm tình không tệ, đi phía sau là đại biểu môn ôm một chồng bài thi, đặt lên bục giảng.
Vương Hoa phất tay ra hiệu cho đại biểu môn trở về chỗ ngồi, còn nói "Vất vả rồi", làm nam sinh ấy lập tức thụ sủng nhược kinh.
Vương Hoa làm chủ nhiệm của lớp chín vẫn có sức ảnh hưởng, bà vừa đến, tiếng hò reo ầm ĩ trong lớp liền tự động im bặt.
Vương Hoa nói: "Thành tích lần thi tháng này đã có, lần này đề thi tương đối đơn giản, thậm chí trong khối chúng ta còn có hai bạn được điểm tối đa, một người ở lớp một, còn người còn lại ở lớp chúng ta."
Nói đến đây, khóe miệng Vương Hoa nhanh chóng kéo dài đến tận mang tai.
Lúc đầu mọi người nghe thấy nửa câu trước còn bĩu môi, mẹ nó thế mà đơn giản? Phải biết có không ít người để bài thi trắng đấy.
Nghe thấy lớp một có người được điểm tối đa, không cần nghĩ cũng biết là vị học thần nào, sau một hồi cảm thán não của người ta xong, bọn họ không kịp chuẩn bị lại nghe thấy câu cuối cùng.
Lớp của bọn họ! Lớp chín!
Là lớp bét nhất khối, là lớp kém nhất được công nhận, vậy mà cũng có người được điểm tối đa môn số học!!!
"Mẹ nó, rốt cuộc là thiên tài nào vậy?!"
"Hà Tề Tề, có phải là cậu không?"
Hà Tề Tề là đại biểu môn số học lớp chín, nghe vậy thì lắc đầu: "Không phải, bài cuối cùng tôi không làm được."
"Không phải cậu thì còn có thể là ai, lớp trưởng, là cậu sao?"
Lớp trưởng cũng lắc đầu, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hương truyền đến. Cậu ta quay đầu nhìn về phía góc cuối phòng học hẻo lánh, cô gái đang cúi đầu, vẻ mặt dường như không nghe thấy giáo viên đang nói gì.
"Tôi biết các em đều đang rất tò mò người đó là ai....." Vương Hoa gõ thước một cái, cắt ngang tiếng thảo luận của mọi người, ánh mắt cũng nhìn về phía cuối lớp hẻo lánh kia: "Đường Vi Vi!"
Cô gái nhỏ còn đang phát ngốc, thiếu niên bên cạnh cô vẫn ngủ yên không động, hai người giống như đang ở trong không gian nào đó bị cách ly, không mảy may chú ý tới bên ngoài.
Hạ Hành Chu cong người sang bên cạnh, vỗ tay lên bàn cô: "Bạn học Tiểu Đường, giáo viên đang gọi cậu đấy."
Rốt cuộc Đường Vi Vi cũng lấy lại tinh thần, chiếc bút trong tay lạch cạch rơi xuống bàn, cô ngẩng đầu lên, sau đó phát hiện tất cả các bạn học đang nhìn chằm chằm cô, giáo viên cũng vậy.
"......"
Vẻ mặt cô mờ mịt: "Làm sao vậy?"
Vương Hoa cũng không tức giận với việc cô thất thần, thậm chí còn cười tủm tỉm vẫy tay với cô, bảo cô lên bục giảng lấy bài thi.
Khi trở lại chỗ ngồi, mỹ nhân ngủ say từ hai tiết Tiếng Anh trước đó cuối cùng cũng tỉnh dậy, còn biếng nhác nằm oài ra đó, thần sắc hờ hững buồn ngủ.
Áp suất xung quanh còn có chút thấp.
Đại khái là vừa rồi lúc cô đứng dậy, tiếng ghế đã làm anh thức giấc nên bây giờ cảm thấy hơi khó chịu.
Thấy cô cầm bài thi trở về, Hạ Xuyên giật mình, thuận miệng hỏi một câu: "Kiểm tra được bao nhiêu điểm?"
Đường Vi Vi giờ bài thi ra cho anh xem.
Bài thi sạch sẽ viết cẩn thận, mỗi bài đều làm hết, trình tự rõ ràng, phía trên cùng còn có ba con số màu đỏ tươi: 150.
Hạ Xuyên đờ người, ánh mắt di chuyển từ bài thi lên bạn ngồi cùng bàn được max điểm. Đường Vi Vi đang nhìn anh, dáng vẻ như muốn anh khích lệ.
Mới vừa tỉnh ngủ nên ý thức còn có chút mông lung, không kịp suy nghĩ mà đã phun ra hai chữ: "Trâu bò."
"....."
Đường Vi Vi nhìn anh, cũng học anh nằm sắp ở trên bàn, nghiêng nửa người sán tới: "Chỉ vậy thôi hả?"
Khoảng cách của hai người bị rút ngắn, cánh tay chạm vào nhau, Hạ Xuyên còn có thể ngửi được hương hoa hòa với mùi sữa hò ngọt ngào trên cơ thể cô.
Làn da của cô rất trắng, trong khoảng cách gần này có thể thấy rõ trên mặt cô có những sợi lông tơ nhỏ bé, còn lại không nhìn thấy chút tì vết nào khác. Cánh môi anh đào hơi vểnh lên, môi trên kiều diễm ướt át! Hạ Xuyên có chút mất tự nhiên cụp mắt xuống, dịch người về phía sau.
"Bằng không thì sao." Hạ Xuyên lại một lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực cong lên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Cậu còn muốn nghe tôi nói gì với cậu nữa, hử?"
"......"
Muốn nghe cậu ta nói gì với mình?
Muốn nghe...
Lúc đầu Đường Vi Vi chỉ muốn anh khen mình thêm vài câu, nhưng nhìn vào đôi mắt đen của anh, cả người cô bất tri bất giác không đi theo lối tư duy bình thường nữa.
Cô vậy mà nảy sinh ra một suy nghĩ xấu hổ hoang đường!
A a a, Đường Vi Vi mày tỉnh táo lên, tuyệt đối không nên bị sắc đẹp của bạn ngồi cùng bàn cám dỗ!
Cô tự nhủ với lòng mình như vậy.
......
Buổi chiều, bảng thành tích đã được in ra, một đám người xúm lại xung quanh bảng thông báo nhìn.
Đường Vi Vi cảm thấy lần thi này mình làm khá tốt, sáng nay khi phát bài thi, điểm của các bạn trong lớp còn kém cô một khoảng lớn, đương nhiên là cô đứng đầu lớp, nhưng không biết thành tích khối thì thế nào, có lẽ nhất định phải nằm trong top 10.
Ở xung quanh bảng thông báo có rất nhiều người, Đường Vi Vi gần như không nhận ra, đại đa số mọi người đều ở lớp một lớp hai.
Có lẽ lớp chín tự biết thân biết phận, cũng lười tới đây rước lấy nhục nên chỉ có mấy thành phần học tập nghiêm túc, chẳng hạn như lớp trưởng của bọn họ sẽ tới đây xem.
Đường Vi Vi còn chưa đến gần đã nghe thấy mấy bạn học ríu rít thảo luận gì đó, đến gần rồi mới phát hiện, nhân vật bọn họ đang thảo luận chính là cô.
"Đường Vi Vi này là ai vậy? Ở lớp chín ư, trước giờ chưa từng nghe thấy."
"Cậu cập nhật tin tức cũng chậm quá đấy, chưa nghe nói học kỳ này lớp chín có một tiểu tiên nữ chuyển đến sao, chính là cô gái đó."
"Tớ nhìn thấy rồi, trông xinh lắm, không ngờ thành tích cũng tốt như vậy."
Đường Vi Vi đi đến phía sau mấy người kia nhón chân lên, nhìn thấy tên của mình.
..... Đứng đầu khối.
Bất quá bên cạnh có cái tên đặt song song với cô.
Là Nam Tự của lớp một.
Đường Vi Vi đã từng nghe về cậu ta, là một trong tam đại trường học bảo của Tam Trung, là bảo vật trong lòng các giáo viên, là người có cấp bậc học thần....
Chính là nam thần trong lời nói của cô bạn mắt kính trước đó đã diss Hạ Xuyên.
Nhìn thấy cái tên này, Đường Vi Vi hơi ngừng lại, có chút hận tại sao mình không thể cao hơn một điểm, giẫm cậu ta dưới chân để xả giận cho bạn ngồi cùng bàn của mình.
Trở về phòng học, Đường Vi Vi nhận được biết bao ánh nhìn của bạn học.
Bình thường cô ở trong lớp học tập nghiêm túc, bài tập cũng đúng hạn hoàn thành, dáng vẻ ngoan ngoãn, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận cô là học sinh tốt.
Nhưng mẹ nó, ai có thể ngờ được lại tốt đến trình độ này???
Lúc đầu kiểm tra Toán được điểm tối đa đã đủ làm các bạn học rung động, sau đó lại đứng nhất khối, toàn bộ lớp chín đều sôi trào. Hạ Xuyên vừa vào phòng học đã thấy xung quanh bàn học của mình bu đầy người.
Anh mang thần sắc lãnh đạm đi qua, vỗ lên vai nam sinh nào đó phía trước, giọng nói không phân biệt được vui buồn: "Nhường đường."
Nam sinh còn đang khen chị gái học bá được một nửa, rắm cầu vồng còn chưa thả xong, nửa đường bị cắt ngang thì đương nhiên sẽ thấy khó chịu.
Nhưng chút khó chịu ấy đi theo cái quay đầu của cậu ta, lúc nhìn thấy gương mặt không chút biểu tình của lão đại, vẻ mặt cậu ta lập tức biến thành kinh hoảng, co cẳng chạy đi nhanh như chớp.
Những người khác thấy Hạ Xuyên trở lại thì cũng tan tác như chim muông.
Người đều đi hết sạch, bốn phía rốt cuộc cũng thanh tĩnh lại, Hạ Xuyên thấy người bạn ngồi cùng bàn của mình thở phào nhẹ nhõm, còn chào hỏi với anh: "Bạn cùng bàn, cậu quay lại rồi."
Hạ Xuyên quét mắt sang bên cạnh cô, chỗ ngồi của anh đang có chiếc cặp sách màu hồng nhạt đè lên. Anh đáp ừ một tiếng.
Theo ánh mắt của anh, Đường Vi Vi cầm lấy túi xách đang "chiếm chỗ" của mình nhét lại vào ngăn kéo, nói: "Lần này tôi không để ai ngồi vào chỗ của cậu cả, cậu đừng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đó."
Cô nói xong, Hạ Xuyên đứng ở lối đi không nhúc nhích.
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, đôi môi đang mím bỗng nhiên thả lỏng, đường cong bên khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hạ Xuyên cụp mắt, một tay chống lên mặt bàn phía trước, một tay khác đặt lên đỉnh đầu cô, vò hai lần rồi mới cúi xuống, phả hơi thở ấm áp lên vàng tai Đường Vi Vi: "Thật nghe lời, tiếp tục phát huy."