*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Vịt
Thiệu Phi khăng khăng để cho Tiêu Mục Đình xuống xe trước, Tiêu Mục Đình không có biện pháp với cậu, dặn dò hai câu cũng bước nhanh về phía trung tâm chỉ huy. Thiệu Phi nhìn bóng lưng Tiêu Mục Đình, đầu tiên là tâm hoa nộ phóng mà ở trên ghế vặn tới ẹo lui, sau đó trịnh trọng mà hắng giọng một cái, kéo gương chiếu hậu qua, học ngữ khí Tiêu Mục Đình nói: "Tiểu đội trưởng của ta thật đẹp trai!"
3 giây sau quay lại âm điệu của mình, "Đội trưởng ngài, đội trưởng anh cũng đẹp trai!"
"Tiểu đội trưởng đẹp trai nhất."
"Không không không, đội trưởng anh đẹp trai nhất."
"Ai." Chỗ này nên trầm ngâm tăng ôn nhu nhìn chăm chú, Thiệu Phi nghĩ, đúng rồi còn phải sờđầu. Thế là ưỡn thẳng lưng eo, tay phải nhấc một cái, ở trên đỉnh đầu mình sờ sờ, đâu ra đấy nói: "Tiểu đội trưởng vừa đẹp trai vừa đáng yêu."
Nói xong giữ vững tư thế này ổn định một lát, "Aw" một tiếng ôm lấy đầu, thấp giọng mắng: "Không được không được, thái quá rồi!"
Ở trong xe ngồi 10 phút, Thiệu Phi cũng không thể chính xác diễn ra ngữ khí và biểu tình Tiêu Mục Đình khen cậu đẹp trai, lúc lần cuối cùng sờ đầu mình còn bị Lăng Yến thấy được.
Lăng Yến đợt trước vì bảo vệ Diệp Triêu, bị mảnh vỡ đạn hỏa tiễn bắn trúng, may mà không có tổn thương tới nội tạng, giải phẫu rất thành công, hiện tại đã trở lại trong phân đội bộ binh, mặc dù tạm thời vẫn không thể thi hành nhiệm vụ, nhưng thường xuyên ở trong nơi đóng quân đi đi nhìn nhìn, chỗ nào cần góp tay, liền đi tới giúp đỡ trong khả năng.
Cách rất xa, y đã nhìn thấy Thiệu Phi ở trong xe biểu tình phong phú mà độc thoại, trên tay cũng có động tác, một lát sờ đỉnh đầu, một lát sờ ót, có lần còn sờ trán, xem ra tựa hồ đang tìm 1 tư thế thích hợp.
Về phần là tư thế gì, Lăng Yến không hiểu được, nghĩ một lát cảm thấy Thiệu Phi chắc là gần đây áp lực khá lớn, lén học theo Tôn Ngộ Không giảm sức ép.
Vừa nghĩ như vậy, liền phì một tiếng bật cười.
Gara rất an tĩnh, Thiệu Phi đã sớm ở trong khi huấn luyện bắn tỉa nghiêm khắc của Tiêu Mục Đình luyện ra được lực cảm giác cực mạnh, một tiếng cười này của Lăng Yến rất nhẹ, nhưng cậu cũng nghe thấy, mạnh mẽ xoay người, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt ngậm cười của Lăng Yến.
Lăng Yến vốn là không có ý định quấy rầy cậu học khỉ, nhưng đã bị phát hiện rồi, cũng đành phải đi tới chào hỏi, vì không để cho cậu lúng túng, còn cố ý giơ tay phải lên ở trên đầu sờ một cái, cười nói: "Về vừa lúc, tối nay sang năm mới, ban cấp dưỡng đã làm chút đồ ngon, cũng sắp lên bàn rồi, chúng ta thay phiên ăn, coi như là tiệc cơ động (*).
((*) tiệc cơđộng: ai đến trước thìăn trước)
Bổn ý của y là tốt, Thiệu Phi học khỉ bị phát hiện khẳng định cảm thấy xấu hổ, y cũng học theo một tay, hai người đều học khỉ, thì không xấu hổ như vậy nữa.
Nhưng y không nghĩ tới chính là, Thiệu Phi cư nhiên trợn mắt hốc mồm nhìn y, kinh ngạc hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"
Y đơ một chút, cho rằng động tác của mình không tiêu chuẩn, không để cho Thiệu Phi nhìn hiểu, thế là dứt khoát không đếm xỉa gì, một chân đứng, tay phải bày Viên Nguyệt Loan Đao (*), bàn tay hơi chụm lại để ngang trước trán, làm dấu hiệu của Tôn Ngộ Không bát hầu (**) nhìn xa.
((*) Viên Nguyệt Loan Đao: xem ảnh phía dưới, nhìn ông chú cầm đao cong ấy. Đây cũng là tên một bộ phim truyền hình cổ trang võ hiệp nổi tiếng của Hồng Kong sản xuất năm 1997
(**) bát hầu: có nghĩa là khỉ hoạt bát, nhưng tui để"bát hầu" cho giống với những gì các thím đã xem trong Tây Du Kí)
Lăng Yến gật đầu, "Ờ, nhìn thấy rồi á, cậu một lát sờ đỉnh đầu một lát sờ trán, tôi còn tưởng cậu áp lực lớn, học khỉ thư giãn tí. Hóa ra cậu không học khỉ hả? Vậy cậu trốn trong xe sờ đầu làm gì?"
Thiệu Phi nghẹn họng trân trối.
Cái này giải thích thế nào? Nói "Tôi là đang học đội trưởng sờ đầu tôi"?
Không thể nói ra, vừa nghĩ đã cảm thấy xấu hổ tới sợ rồi.
Thiệu Phi nuốt ngụm nước miếng, sắc mặt trầm xuống, dứt khoát thuận theo lời Lăng Yến nói: "Ờ, tôi đúng là đang học khỉ."
Lăng Yến lúc này không tin lắm, đánh giá Thiệu Phi một phen, luôn cảm thấy trong lòng cậu cất giấu bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Thiệu Phi gần đây càng ngày càng giỏi quan sát, nhìn biểu tình Lăng Yến, liền biết mình vẫn chưa lừa được, dứt khoát cũng làm khỉ nhìn xa, còn từ trong xe lấy súng đã tháo băng đạn ra, ở trong tay xoay một cái, quát lên: "Này, yêu tinh!"
Lăng Yến vui vẻ, nghĩ đến Thiệu Phi mấy ngày nay đặc biệt cực khổ, mình còn nghỉ ngơi, cũng không giúp được cái gì, bây giờ có thể bồi cậu giải sầu chút không tồi, thế là vơ lấy cái súng khác, cùng cậu luyện bát hầu đánh nhau.
Hai người ở gara chơi tới không biết trời đất, Thiệu Phi vốn là tâm tình không tệ, tâm chơi đùa bình thường bởi vì thế cục khẩn trương và trọng trách nặng nề mà đè nén triệt để bị câu dẫn, càng chơi vào nhập phim, không chỉ muốn đánh, còn muốn la, cả gara tràn đầy làn điệu hoạt kê (*) của cậu "Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không tới đây", "Yêu tinh chạy đi đâu", "Ăn một gậy của lão Tôn ta đây"......
((*) hoạt kê: một loại hình nghệ thuật "tướng thanh" của phương Bắc, lưu hành ở Thượng Hải, Tô Châu, Hàng Châu)
Một gậy cuối cùng không để cho Lăng Yến chịu, ngược lại nện vào trong tay Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình tới trung tâm chỉ huy đợi một lát, tạm thời không có chuyện gì gấp rút, vừa vặn phòng ăn thông báo ăn cơm, mọi người thay phiên ăn, liền muốn đi gọi Thiệu Phi. Đâu nghĩ vừa đi tới gara, liền thấy Thiệu Phi và Lăng Yến giơ súng đánh nhau, trong miệng con hô lời kịch của Tôn Ngộ Không.
Biết bọn họ có chừng mực, cho nên Tiêu Mục Đình cũng không tiến lên ngăn cản, đứng một bên nhìn một lát, khóe môi dần dần cong lên.
Đúng lúc ấy, hai người đánh tới đây, Thiệu Phi đánh tới chăm chú, hiển nhiên không chú ý tới anh, vung "gậy" liền chào hỏi về vế Lăng Yến, Lăng Yến lắc mình né tránh, "gậy" này vừa vặn bị Tiêu Mục Đình tóm lấy.
Thiệu Phi vừa hô xong "Ăn một gậy của lão Tôn ta đây", lúc này đột nhiên ngốc, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, má hỏa ốc đỏ lên, hồi lâu sau mới kinh hãi nói: "Đội trưởng anh sao lại trở lại?"
Cậu lúc này là vừa lúng túng vừa lo lắng vừa xấu hổ, nhưng nhìn thấy Tiêu Mục Đình đi trở lại lại rất kích động, trong mắt chảy ra ánh sáng rực rỡ, bộ dáng nhỏ kia nhìn ở trong mắt Tiêu Mục Đình, là cực kỳ đáng yêu và động lòng người.
Không để ý, liền nhìn nhập thần, nửa phút sau mới ôn thanh nói: "Không trở lại sao biết các cậu trốn ở đây phá súng?"
Lăng Yến vội vã treo súng lên cánh tay Thiệu Phi, xoay người rời đi.
Thiệu Phi trợn mắt: "Lăng Tiểu Yến!"
Lăng Yến đã bước nhanh đi xa.
Thiệu Phi ôm hai cây súng liếc Tiêu Mục Đình, "Bọn tôi, bọn tôi không có làm hỏng súng."
Tiêu Mục Đình buồn cười, muốn trêu cậu tiếp, lại có chút không đành lòng. Đúng lúc này, bụng Thiệu Phi phát ra tiếng ọt ọt liên tiếp. Tiêu Mục Đình cười nói: "Đi thôi, bắt đầu ăn cơm rồi."
Trên đường tới phòng ăn, Thiệu Phi một mực đi theo phía sau Tiêu Mục Đình. Cậu thích giẫm lên dấu chân Tiêu Mục Đình, thích loại cảm giác từng bước theo sát. Mặc dù sóng vai đứng chung một chỗ cũng rất tốt, nhưng từng dấu chân chồng lên nhau lại làm cho người ta vui vẻ.
Nếu sóng vai, cũng phải dấu chân chồng lên dấu chân.
Tiêu Mục Đình biết cậu ở phía sau giở trò, đột nhiên xoay người, vừa vặn chạm trán cậu.
Một người khoan dung mà cười, một người quẫn bách lại cao hứng mà dẹt miệng, nơi xa có tiếng súng vụn vặt, gần đó bay lên từng trận khói bếp, sự yên lặng khó có được trong khói lửa chiến tranh, tựa hồ có sức mạnh thu hút lòng người.
Tiệc bước sang năm mới kỳ thực không thể nói thịnh soạn, dù sao điều kiện có hạn, có ăn đã không tệ. Thiệu Phi cùng Tiêu Mục Đình ngồi cùng một chỗ, thấy bàn đối diện Diệp Triêu không ngừng gắp thức ăn cho Lăng Yến, cũng có khuôn có dạng mà nhét xương sườn vào trong bát Tiêu Mục Đình. Lúc ăn gần đủ, chiến sĩ tuần tra trở về vọt vào, mọi người bụng đói ùng ục, hăng hái ngẩng cao, hận không thể càn quét sạch sẽ phòng ăn.
Tiêu Mục Đình rót cho Thiệu Phi bát canh, "Ăn no chưa?"
Thiệu Phi bưng lên liền uống, ừng ực ừng ực, uống xong lau miệng, mặt mày hồng hào: "Ăn no rồi!"
Tiêu Mục Đình thấy dầu trên miệng cậu sắp dính tới trên tay phải rồi, cầm một tờ giấy qua đưa tới trên tay trái cậu: "Cằm vẫn có dầu."
Dầu kia kỳ thực là Thiệu Phi cố ý để lại, chờ đội trưởng lau cho, kết quả đợi được chỉ là một tờ giấy vệ sinh. Trong miệng Thiệu Phi phát ra một tiếng "biu", giống như bóng da bị chọc xì hơi, nhận mệnh nâng tay trái lên lau dầu, tay phải lại bị kéo lấy.
Tiêu Mục Đình kéo ngón tay cậu, giúp cậu lau dầu dính trên tay.
Động tác này khá điệu thấp, che ở phía dưới bàn, ai cũng không nhìn thấy.
Không để ý không lau dầu trên miệng thì không làm người khác chú ý, thân mật như vậy, đối với Thiệu Phi mà nói, lại là ngang với kéo chú ý. Thậm chí bởi vì quá mức bí mật, mà có một loại vui vẻ không thể cho ai biết.
Tiêu Mục Đình đem giấy đã dùng qua đặt trên bàn ăn, cầm lấy đi về phía rãnh nước. Thiệu Phi ngây một lát, trước khi đuổi theo giơ tay phải lên, bẹp một cái hôn lên.
Ngải Tâm ở bàn khác nói: "Đệt mợ! Máy Bay chú thật buồn nôn!"
Thiệu Phi sợ nhảy một cái, còn tưởng chuyện Tiêu Mục Đình lau tay cho cậu bị lộ.
Ngải Tâm lại nói: "Chú không có chuyện gì làm tự hôn tay phải của mình làm gì? Nhân dịp năm mới tới cảm tạ nó đã giúp chú tuốt một năm?"
Các chiến hữu cười ha ha.
Thiệu Phi vốn có chút tức giận, há mồm liền muốn quạc lại, nhưng nghĩ chút, lúc bình thường thủ dâm đúng là dùng cái tay này.
Lại nghĩ, đội trưởng vừa rồi lau cái tay này.
Kết luận — sau này tiếp tục dùng cái tay này tuốt, không phải là giống với được đội trưởng sờ?
Thiệu Phi đột nhiên có loại cảm giác đả thông hai mạch Nhâm Đốc (*), lười cãi nhau với Ngải Tâm, bưng khay ăn nhanh như chớp chạy tới rãnh nước.
((*) Hai mạch Nhâm Đốc: Tui đọc cái giải thích về y thuật trên baidu đau đầu quá T_T Ý sơ sơ là nếu Nhâm mạch vàĐốc mạch thông nhau thì rất nhiều mạch khác sẽ thông nhau, do đó thân thể sẽ cực kỳ khỏe mạnh, mà hai mạch này hình như rất hiếm khi thông nhau. Túm lại câu này ý giống như la "tìm được thế giới mới" đấy)
Tiêu Mục Đình đã rửa xong, nhìn cậu ngốc nghếch mà vọt tới, cười hỏi: "Chuyện gì cao hứng thế?"
Bởi vì chiến sĩ vốn nên ở trên trạm gác làm nhiệm vụ đang ăn tiệc cơ động bước sang năm mới, ban đêm Thiệu Phi tạm thời thay thế, cầm súng bắn tỉa đi lên canh giữ 3 giờ. Khác với khẩn trương, bối rối lần trước, lúc này ngoài doanh cực kỳ yên lặng, ngay cả tiếng súng thường xuyên có thể nghe thấy cũng biến mất. Dùng ống nhòm ban đêm có thể nhìn thấy cứ điểm võ trang gần đó, bình thường trên lô cốt, tường rào của cứ điểm luôn đứng người tay cầm AK47 và dao, hiện tại những người kia không thấy tung tích, chắc là cũng đi ăn tiệc bước sang năm mới rồi.
Thiệu Phi không tự chủ được xuất thần, nhớ tới hồi bé cùng anh trai, bà ngoại cùng nhau ăn mừng Nguyên Đán và tết âm lịch (*). Khi đó bà ngoại sẽ làm một bàn đồ ăn ngon, cậu ngồi ở bên cạnh bàn gõ bát, chờ anh trai gắp đùi gà vào trong bát cậu. Sau này bà ngoại và anh trai đều không còn, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu, năm đầu tiên cậu còn cẩn thận mà đón giao thừa, sau đó thì không làm nữa.
((*) Ở bên Trung nó tết Nguyên Đán là tết dương lịch, còn tết âm lịch nó gọi là xuân tiết, hơi ngược so với Việt Nam, lúc đầu tui còn tưởng tác giả có sự nhầm lẫn cơ mà tra từđiển Trung Anh thì giống như giải thích trên baidu, Nguyên Đán là New Year"s Day, còn Tết âm lịch là Chinese New Year)
Bên cạnh không có người cùng đón giao thừa, bất kể là Nguyên Đán hay tết âm lịch, dường như không khác gì ngày bình thường.
Làm cậu cảm thấy kinh ngạc chính là, người ở chiến trường lại muốn trải qua Nguyên Đán — Không biết ngày mai và cái chết cái nào sẽ tới trước, nên muốn tụ chung một chỗ dùng hòa bình tạm thời chào đón năm mới.
Tựa hồ có chút hoang đường, tỉ mỉ nghĩ, cũng không phải không có đạo lý.
Cho dù đang ở chiến trường, bên cạnh cũng có người mà mình muốn cùng bước sang năm mới.
Cho nên bọn họ sẽ tạm thời đặt ân oán xuống, cùng nhau chờ đợi mặt trời mọc đầu tiên của năm mới.
Thiệu Phi thở ra một ngụm khí trắng, rất nhạt mà câu khóe môi lên.
Có người mà mình muốn cùng trải qua năm mới, loại cảm giác này đã lâu mà thân thiết, là ước mơ, là hi vọng, là nhớ nhung, là hướng tới của tất cả những gì thuộc về tươi đẹp.
Bầu trời Toffmanka sạch sẽ hơn trong nước, trên màn trời treo sao lạnh lấp lánh, thường xuyên có thể nhìn thấy sao băng trong nháy mắt rồi biến mất.
Thiệu Phi hồi bé không tin cầu nguyện với sao băng có thể thành hiện thực, lý do là bản thân sao băng đều rơi xuống, tự lo không xong, đâu có công phu thực hiện nguyện vọng của người phàm. Thiệu Vũ cười vạch trần cậu, "Em kỳ thực là không kịp cầu nguyện."
Cậu âm thanh non nớt mà hừ: "Em muốn cầu nguyện với sao bất động!"
Thiệu Vũ và bà ngoại cười ha ha.
Cầu nguyện của năm đó là cái gì, cậu đã sớm không nhớ rõ, sau khi lớn lên cũng chưa từng làm loại việc ngu ngốc hướng sao cầu nguyện này. Nhưng bây giờ lặng lẽ nhắm mắt lại, trong đêm lạnh đầu tiên của năm mới hướng chính mình cầu nguyện —
Năm nay, đúng, chính là năm nay!
Năm nay nhất định phải bắt được đội trưởng, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với đội trưởng.