Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 17: Chương 17


Lúc tôi về thấy đèn phòng ngủ bật sáng mới biết Phó Chi Hành đi công tác đã trở về. 
Ban đầu hắn nói ngày mai mới trở về nên tôi không nói cho hắn biết hôm nay tôi ra ngoài.

Hắn vừa tắm xong nhưng lại không mặc áo, trên lưng đắp một tấm chăn mỏng, ghé vào giường ngủ thật trầm, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Trên tủ đầu giường có một hộp quà màu cam, tôi cầm lên mở ra, bên trong là một chiếc kẹp cà vạt phiên bản giới hạn. 
Xem ra tôi đã bỏ lỡ bất ngờ mà hắn đã chuẩn bị cho tôi rồi. 
Tôi đóng hộp quà lại, vào phòng tắm tắm rửa thay đồ, lúc ra vẫn thấy Phó Chi Hành giữ nguyên tư thế nằm sấp ngủ. 
Đường nét cơ bắp sau gáy và lưng của hắn rất đẹp, cơ bắp nổi lên rất rõ ràng, toát ra sức sống mãnh liệt như sóng biển và bờ bát dưới ánh mặt trời.

Tôi thưởng thức vài giây, sau đó xếp gọn lại đôi dép lê của hắn, giúp hắn đắp chăn lại. 
“Tiểu Lộ…” Phó Chi Hành mơ mơ màng màng mở mắt ra, dụi mắt vài cái, nằm lấy tay tôi nói: “Em về rồi…”
Trông bộ dáng của hắn vẫn còn ngái ngủ, hắn ngáp một cái rồi chậm rãi xoay người lại, rốt cuộc cũng nhìn rõ, hỏi: “Trễ như vậy, em tăng ca à?”
Tôi không muốn lừa gạt hắn nên không trả lời mà lảng sang chuyện khác: “Không phải anh nói ngày mai mới về sao?”
“Anh muốn gặp em nên về gấp.” Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay tôi: “Khách sạn ở đó không thoải mái.”
Phó Chi Hành được nuông chiều từ bé, mỗi lần ra ngoài đều ở trong những khách sạn cao cấp nhất nên gần như không thể có chuyện khách sạn không thoải mái, tôi chỉ có thể tự giải thích do hắn tùy hứng mà thôi. 
“Anh đi uống nước.” Hắn lười biếng đứng lên, hắn vừa đi thì tôi nhận được tin nhắn của Thẩm Nam Tự. 
[Anh về nhà chưa?]
[Tôi về đến rồi.] Tôi nói. 
[Vậy là tốt rồi.]
[Cũng đã khuya rồi, ngủ sớm một chút đi.]
[Ngủ ngon.]
Sau buổi hòa nhạc hôm nay tôi đã kết Weibo với Thẩm Nam Tự, avatar của cậu ta là ảnh cậu ta đang ôm một chú mèo con, tôi hỏi cậu ta cũng nuôi mèo à, cậu ta nói chỉ là một con mèo hoang trong trường. 
“Đây là con mèo tam thể duy nhất đó, có cơ hội tôi sẽ mang nó cho anh xem.” Thẩm Nam Tự nói. 
“Cậu biết hết tất cả mèo trong trường sao?” Tôi hỏi.
“Tôi không chỉ biết mà còn hiểu rất rõ về chúng nó nữa.” Khóe môi Thẩm Nam Tự hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Đứa nào đang có bạn gái, đứa nào mang thai, đứa nào sinh mèo con tôi đều biết hết.” 
Tôi rất yêu thích động vật nhỏ.

Nếu cậu ta không phải người mà Phò Chi Hành đang theo đuổi, tôi sẽ rất sẵn sàng làm bạn với Thẩm Nam Tự. 
Đang chìm trong suy nghĩ thì tôi nghe thấy giọng nói của Phó Chi Hành: “Cục cưng, sao em lại mang về một trái lựu thế này?”

Tôi bước ra ngoài thì thấy hắn đang cầm trái lựu lên xem, khó hiểu hỏi tôi: “Không phải em không thích ăn trái này sao?”
“Em…” Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Là của người khác cho em.”
Hắn à một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều bỏ trái lựu lại trên bàn cơm, nói: “Đúng rồi, anh có mua quà cho em để trong phòng ngủ đó.”
“Em thấy rồi.” Tôi nói: “Cám ơn anh.”
Phó Chi Hành bước tới, nói: “Ngày mai được nghỉ, chúng ta đi chọn lễ phục đi.”
“Lễ phục gì?” Tôi hỏi.
“Lễ phục cho tiệc đính hôn, em quên rồi à?” Hắn nói: “Hôm nay nhà thiết kế gọi cho anh nói lễ phục đã được đưa đến cửa hàng rồi.

Mặc dù anh thấy cục cưng mặc cái gì cũng đẹp hết nhưng tốt nhất vẫn nên thử một lần, lỡ như họ may chật hay rộng thì có thể bảo họ sửa lại.”
Nói xong hắn dùng tay đo thắt lưng của tôi, nói: “Anh cảm thấy từ sau khi về nước em gầy hơn thì phải.”
“Có thể là do mùa hè nên khẩu vị của em không tốt lắm.” Tôi nói. 
“Khó thật.” Phó Chi Hành nửa thật nửa giả thở dài: “Thật muốn nhanh chóng dưỡng em béo tròn trở lại.”
Hai chúng tôi đi vào phòng ngủ.

Di động của tôi vẫn còn để ở đầu giường, trên màn hình vẫn đang hiện cuộc trò chuyện giữa tôi và Thẩm Nam Tự.

Tôi lặng lẽ đi qua cầm di động, tắt màn hình đi trước khi Phó Chi Hành nhìn thấy. 
Thật kỳ lạ, rõ ràng là Phó Chi Hành lừa dối tôi nhưng bây giờ đổi lại giống như tôi đang cố giấu diếm điều gì đó. 
Hôm sau tôi và Phó Chi Hành đến cửa hàng quần áo của một thương hiệu thời trang cao cấp.
Cửa hàng vẫn đang mở cửa, máy lạnh được mở ở công suất cao, có thể ngửi thấy mùi hương cam quýt thoang thoảng của gỗ.

Nhà thiết kế và thợ may đã đến cửa hàng từ sớm chờ Phó Chi Hành.

Hai chúng tôi vừa ngồi xuống, nhân viên cửa hàng đã đẩy một cái giá treo đồ, trên đó là những bộ lễ phục có kiểu dáng tương tự nhau. 
Thành thật mà nói thì lễ phục nam không thể so với lễ phục nữ, chỉ khác các chi tiết, hoa văn ở cổ tay, cổ áo, túi áo.

Tôi không quá cầu kỳ tiểu tiết như Phó Chi Hành, lúc nào hắn cũng ăn mặc như một người mẫu nam trong chương trình truyền hình, đối với tôi mà nói lễ phục mặc bộ nào cũng như bộ nào. 
“Anh nghĩ em mặc vải nhung là đẹp nhất.” Phó Chi Hành sờ soạng những bộ quần áo trên giá, nói: “Trông nó không quá mỏng.” 
Tôi nhìn bộ lễ phục với những chiếc cúc áo bằng ngọc trai và trang trí bằng vải xa-tanh mà hắn chọn…: “Hình như trông nó hơi lộng lẫy?” Tôi hỏi.
“Làm sao có thể.” Phó Chi Hành cầm áo khoác đặt trước người tôi ướm thử: “Lễ đính hôn cái gì cũng phải thật hoành tráng.”

Tôi không nỡ phụ lòng tốt của hắn nên đành nhận lấy bộ lễ phục: “Em đi thử một chút.”
Tôi cầm bộ quần áo Phó Chi Hành chọn đi vào phòng thay đồ, đúng lúc đó chuông di động của tôi vang lên, tôi không kịp xem là ai gọi tới, trực tiếp cầm điện thoại áp vào tai: “Alo?”
“Là tôi đây.” Giọng nói của Thẩm Nam Tự vang lên: “Anh đang bận sao?”
“Không, chỉ đang thử quần áo thôi?” Tôi nói: “Có việc gì sao?”
“Ban tổ chức buổi hòa nhạc hôm qua gửi cho tôi một món quà lưu niệm, vì lúc điền tôi đã ghi thông tin của tôi, nên món quà của anh cũng được gửi qua chỗ tôi luôn.” Thẩn Nam Tự nói.
“Ồ.” Tôi thuận miệng kêu lên, hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Búp bê và một bó hoa sống đời.” Thẩm Nam Tự nói: “Anh muốn xem không, tôi gọi video call cho anh xem.”
“Ừm…” Tôi cài cúc áo khoác, ngồi xuống sofa trong phòng thử đồ: “Cũng được.”
Thẩm Nam Tự mở video call, trong màn hình xuất hiện bàn tay trắng nõn, thon dài, làm nổi bật những đường gân xanh của cậu ta, sau đó cậu ta lấy tay ra, để lộ khuôn mặt thanh tú, ngây ngô của mình.

Có vẻ như cậu ta vừa tham dự một hoạt động gì đó, mái tóc được chải ngay ngắn chỉnh tề, lộ ra cái trán trơn bóng, áo sơ mi trắng cài luôn cúc áo trên cùng.

Cậu ta cầm điện thoại lên, chuyển thành camera sau và quay bàn học của cậu ta cho tôi xem. 
Quà lưu niệm tinh xảo hơn tôi nghĩ.

Hai con búp bê mặc áo bành tô, cầm gậy chỉ huy đứng cạnh nhau, và hai đóa hoa sống đời bằng thủy tinh màu đỏ rực, bên trong trang trí những nốt nhạc nho nhỏ và một ngọn đèn nhỏ màu vàng, nhìn kỹ vào đế gỗ có thể thấy tên tôi và tên của Thẩm Nam Tự được khắc lên đó. 
“Thật sự rất có tâm.” Tôi không khỏi cảm thán. 
“Khi nào anh có thời gian tôi sẽ đưa đến công ty giúp anh, hoặc anh đến trường tôi lấy cũng được.” Thẩm Nam Tự nói.
Tôi suy nghĩ, tối nay Phó Chi Hành có một buổi tiệc xã giao: “Tối nay tôi đến chỗ cậu được không?” Tôi hỏi.
“Được chứ.” Thẩm Nam Tự ôn hòa nói: “Trước khi đến gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ xuống cổng đón anh.”
Nói xong cậu ta chuyển lại camera trước, khuôn mặt trẻ trung dễ nhìn lại xuất hiện trong màn hình. 
“Anh đang…” Dường như bây giờ cậu ta mới để ý khung cảnh xung quanh tôi, Thẩm Nam Tự suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đi dạo phố sao?”
“Cũng tựa tựa như vậy.” Tôi nói: “Tôi đi lấy quần áo đã đặt trước đó.”
“Là bộ anh đang mặc sao?” Cậu ta nhìn màn hình nói: “Rất đẹp.”
Cậu ta nhìn khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, tôi đưa di động ra xa, hỏi: “Có lộng lẫy quá không?”
Thẩm Nam Tự ngồi trên ghế tựa trong phòng ký túc xá, xoa cằm cẩn thận xem xét, nói: “Nhìn qua trông không giống với trang phục hàng ngày, anh chuẩn bị tham dự một hoạt động nào đó rất quan trọng à?”
“.

.


.”
Tôi nên nói gì đây, tôi chuẩn bị làm tiệc đính hôn với Phó Chi Hành sao.
Cuối cùng tôi chỉ ậm ừ cho có lệ, nói: “Tôi cảm thấy nó quá lộng lẫy.”
“Nhưng rất hợp với anh.” Thẩm Nam Tự nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên tôi gặp anh tôi đã cảm thấy anh xứng đáng với tất cả những gì xinh đẹp.”
Những lời này Phó Chi Hành và nhiều người khác cũng đã từng nói qua với tôi, nhưng từ miệng Thẩm Nam Tự nói lại khiến người khác hoàn toàn không cảm thấy sự dối trá hay lỗ mãng.

Tôi khẽ cười, nói: “Còn cậu hôm nay làm gì?”
Thẩm Nam tự nở nụ cười bất đắc dĩ, đùa giỡn nói: “Hôm nay là ngày tân sinh viên đến báo danh, tôi bị bạn học lôi kéo ra ngoài làm cảnh.”
Cậu ta nói xong thì tôi cũng đã hiểu, lại là phương thức chiêu mộ tân sinh viên của một số câu lạc bộ đây mà. 
“Cậu là.

.

.” Tôi hỏi.
“Chủ tịch Hội học sinh.” Thẩm Nam Tự xấu hổ cười cười. 
Tôi cũng không quá ngạc nhiên, có thể giành được học bổng toàn phần, là học bá của câu lạc bộ dương cầm và violin, bây giờ thêm một chức danh chủ tịch hội học sinh nữa cũng không có gì kì lạ. 
Tôi không thể không cảm thán mắt nhìn người của Phó Chi Hành rất tốt, về nước mới chỉ vài tháng đã quen biết Thẩm Nam Tự. 
Cộc cộ, có người gõ cửa bên ngoài phòng thử đồ, Phó Chi Hành hỏi: “Cục cưng, em ổn không?” 
Theo phản xạ tôi nhìn Thẩm Nam Tự, vẻ mặt cậu ta vẫn bình thản như không nghe thấy gì hết. 
Hơn nữa bên trong phòng thử đồ rất rộng, tiếng kêu của Phó Chi Hành cũng không lớn lắm nên chắc là không thể truyền qua bên kia di động đâu ha. 
“Bạn tôi đang chờ tôi ở bên ngoài, tôi xin phép ra ngoài trước.” Tôi đứng lên nói: “Tôi gặp.”
“Ừm.” Thẩm Nam Tự mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”
Tôi mở cửa ra đã thấy Phó Chi Hành đứng bên ngoài.

Hắn cũng mặc một bộ lễ phục xứng đôi với bộ tôi đang mặc, ôm sát bờ vai rộng và đôi chân dài thẳng tắp, nhìn không sót một chút gì. 
Hắm ôm tôi đi đến trước gương, đứng song song bên cạnh tôi, hỏi: “Em thấy thế nào?”
Tôi không thể dối lòng nói hai người trong gương không xứng đôi hoặc rất khó xem, thậm chí tôi còn thấy họ như được trời đất tạo nên cho nhau. 
Khó trách tất cả mọi người đều chúc phúc cho cuộc hôn nhân của tôi và Phó Chi Hành, hoàn toàn không có bất kỳ một lời phản đối nào. 
“Cũng không tệ.” Tôi nói.
“Anh đã nói rồi, quần áo lộng lẫy đến thế nào cũng đều rất hợp với em.” Phó Chi Hành hài lòng nói: “Tiểu Lộ nhà chúng ta trời sinh đã là một hoàng tử nhỏ.”
“Phó Chi Hành.” Tôi thở dài: “Em hai mươi bảy tuổi rồi, không phải con nít ba tuổi.”
Phó Chi Hành nhìn tôi phồng má trong gương, hôn lên tóc tôi một cái, nói: “Trong lòng anh thì em chính là một đứa nhóc ba tuổi.”
Nếu không có nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh thì tôi rất muốn đẩy mạnh hắn ra. 
Không biết có phải do ảo giác của tôi không mà gần đây Phó Chi Hành rất kỳ lạ, đối xử dịu dàng, ân cần với tôi không tính, còn thường xuyên ôm hôn tôi.


Tôi nghĩ có lẽ là do hôn lễ sắp tới nên hắn đang bắt đầu cố gắng trở thành một người chồng đúng nghĩa. 
Tôi rất muốn nói với hắn hôn lễ của chúng tôi thực ra mà nói cũng chỉ là một nghi thức, không cần phải quá quan trọng như vậy. 
Thử thêm vài bộ lễ phục khác, cuối cùng vẫn chọn bộ ban đầu.

Phó Chi Hành mỉm cười, kề sát vào tai tôi nói nhỏ: “Anh nghe nói trong hôn lễ còn phải chuẩn bị nhẫn vàng, vòng vàng, dây chuyền vàng cho cô dâu nữa, hay chúng ta tranh thủ mua hết trong hôm nay luôn đi?”
Tôi liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Tùy anh, em sao cũng được.”
Phó Chi Hành sửng sốt một chút, sau đó cười thành tiếng: “Chỉ cần là em mua thì anh sẽ mang hết.”
Buổi tối hắn còn có một buổi tiệc xã giao, sau khi rời khỏi cửa hàng thì chúng tôi tách nhau ra.

Tài xế hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nhìn đồng hồ, nói: “Đến đại học A đi.” 
Trên đường đi tôi gọi điện thoại cho Thẩm Nam Tự, cậu ta nói đúng lúc cậu ta vừa ra khỏi thư viện chuẩn bị về, hỏi tôi khi nào đến. 
Tôi suy nghĩ: “Tầm hai mươi phút nữa.”
“Tôi ra cổng đón anh.” Thẩm Nam Tự nói. 
Hôm qua vừa gặp mặt, hôm nay gặp lại không cần thiết phải nói chuyện quá mức khách khí nữa.

Thẩm Nam Tự dẫn tôi vào sân trường, hỏi: “Anh muốn đi xem Tiểu Hoa không?”
Hỏi xong cậu ta nhớ đến điều gì, nói tiếp: “À, đó chính là con mèo tam thể trong ảnh avatar của tôi, tên là Tiểu Hoa.

Lúc đến đây tôi thấy nó nằm ngủ bên kia.”
Tôi mỉm cười: “Được.”
Con mèo Tiểu Hoa trông béo hơn trên ảnh avatar của Thẩm Nam Tự, có lẽ do được sinh viên nhiệt tình cho đồ ăn.

Nó hoàn toàn không sợ người lạ, đang nằm cuộn tròn trên một tấm đệm trong góc tường ngủ ngon lành.

Thẩm Nam Tự ngồi xuồng sờ sờ đầu nó, nó lười biếng mở mắt ra, nhìn Thẩm Nam Tự, rồi lại nhìn tôi, ngọ nguậy đổi tư thế rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ. 
“Nó đang mang thai nên gần đây rất lười biếng.” Thẩm Nam Tự giải thích. 
Nói xong, cậu ta quay đầu nhìn tôi, nở một nụ cười ôn nhu, nói: “Anh sờ nó đi.”
Trong ấn tượng của tôi, cậu ta là một người rất lạnh lùng, cho dù là trước khi quen hay mỗi lần đối diện với Phó Chi Hành, cậu ấy đều lạnh băng như tuyết trắng.

Nhưng hiện tại trên người cậu ta như có ánh nắng của buổi chiều tà rọi vào khiến làn da và mái tóc của cậu ta như được nhuộm một màu vàng, cả người cũng dường như trở nên mềm mại hơn hẳn. 
Tôi đưa tay ra trước mặt Thẩm Nam Tự, dùng đầu ngón tay khẽ chạm nhẹ vào trán Tiểu Hoa, thấy nó không khó chịu tôi mới nhẹ nhàng vuốt ve lông trên lưng nó. 
Con mèo nhỏ mềm mại, Thẩm Nam Tự bên cạnh cũng yên tĩnh ôn nhu, đột nhiên tay cậu ta vô tình đụng trúng tay tôi, chỉ thấy đầu ngón tay cậu ấy rụt rẻ, ngượng ngùng rụt tay lại sờ lên chóp mũi, nói: “Tôi…”
Cậu ấy đang muốn nói gì đó thì phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Học trưởng! Em tìm anh khắp nơi không thấy đâu, sao anh lại ở đây?”.