Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 14: Chương 14


Trợ lý ám chỉ quá rõ ràng, tôi cũng không ngờ cậu ta lại nói cho tôi biết chi tiết đến vậy.
Khoảng cách từ đại học A đến đường Văn Phong không xa mà cũng không gần, nếu Thẩm Nam Tự xuất hiện ở đó một mình thì trợ lý chắc chắn sẽ không để ý đến, vậy nên cậu ta cố ý nhắc nhở tôi là có liên quan đến Phó Chi Hành.
Xem ra giữa bọn họ không phải chỉ có một mình Phó Chi Hành nhiệt tình, nếu Thẩm Nam Tự hoàn toàn không đáp lại thì Phó Chi Hành đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Đột nhiên tôi tò mò không biết mọi chuyện tiếp theo sẽ chuyển biến như thế nào, thậm chí còn có chút chờ mong.

Đây là lần đầu tiên Phó Chi Hành phải một mình trải qua một tuần.
Bên ngoài trời mưa lớn, hôm nay lại không thấy Thẩm Nam Tự mang theo ô, tôi suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho cậu ta.
“Alo?” Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
“Cậu đến trường học chưa?” Tôi hỏi.
“Tôi vừa đến, sao vậy?” Thẩm Nam Tự hỏi.
“Không có gì, trời đang mưa, tôi lo cậu không mang theo ô sẽ bị ướt thôi.” Tôi yên tâm: “Đến là tốt rồi, là do tôi sơ sót, lẽ ra tôi phải cho xe đưa cậu về mới đúng.”
Nghe tôi nói vậy, giọng của Thẩm Nam Tự mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không sao, anh khách sáo quá rồi.”
Tôi cúp điện thoại chuẩn bị làm việc tiếp thì nhận được tin nhắn của Con Thỏ: [Tôi chán quá đi mất… Anh đang làm gì đó?]
Tôi đã quen ngày nào cũng phải nói chuyện phiếm với cậu ta nên thuận tay trả lời: [Làm việc.]
[Tôi nói cho anh biết một bí mật nhỏ, có muốn nghe không?]
Lần này tôi không trả lời lại, theo sự hiểu biết của tôi về Con Thỏ thì cậu ta chắc chắn sẽ nói tiếp.
Quả nhiên cậu ta đã gửi thêm vài tin nhắn.
[Năm nay đại học A làm lễ kỷ niệm thành lập trường cậu biết không?]
[Lúc trước tôi có xem trộm danh sách tài trợ của bọn họ, trên đó cũng có tên vị hôn phu của anh nữa, hơn nữa còn là sắp xếp tên dựa vào số tiền tài trợ.]
[Anh ta từng học ở đại học A sao?]

Đương nhiên Phó Chi Hành không học ở đại học A.
Nhưng tôi cũng không quá bất ngờ với bí mật nhỏ, tính tình Phó Chi Hành luôn hào phóng, tài trợ cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chắc cũng vì Thẩm Nam Tự.
[Không có.] Tôi trả lời.
]Vậy chắc chắn anh ta làm vậy là vì thiếp mời.] Thỏ Tử kết luận: [Thiếp mời tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của đại học A rất khó lấy.]
Nghe Con Thỏ nói thì hình như cậu ta cũng không học ở đại học A.
Sau đó cậu ta còn nói: [Hy vọng đến lúc đó tôi có thể lẻn đi theo bạn bè trà trộn vào trong.]
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút đồng tình với Con Thỏ, đồng thời tâm tình cũng cảm thấy phức tạp không thể giải thích — thiếp mời đáng giá như vậy, Thẩm Nam Tự không đưa cho Phó Chi Hành mà lại tùy tiện đưa cho tôi, nếu Phó Chi Hành biết chắc hắn sẽ cảm thấy rất mất mặt.
[Cậu muốn đến tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường như vậy có phải vì cậu bạn học họ Thẩm không?] Tôi hỏi Con Thỏ.
Bên kia trầm mặc một lát mới trả lời: [Đúng vậy.]
Tôi nghĩ đến bộ dáng ủ rũ ngượng ngùng của Con Thỏ, khóe miệng giương lên một độ cong nho nhỏ: [Cố lên.]
Phó Chi Hành hôm nay không bận rộn như hôm qua, giữa các cuộc họp hắn không ngừng tìm tôi nói chuyện phiếm, giờ nghỉ trưa còn gọi điện thoại qua hỏi tôi trưa nay ăn cái gì.
“Ăn ở canteen dưới lầu, còn anh?” Tôi hỏi.
“Dẫn thái hậu nhà anh đi ăn món chay.” Phó Chi Hành bất mãn nói: “Thật sự không thể hiểu được, mấy người này không ăn thịt tại sao lại phải chế biến đồ ăn ra mùi vị của thịt chứ.

A đúng rồi, cục cưng muốn ăn lẩu không, bên ngoài trời lạnh như vậy, buổi tối chúng ta đi ăn lẩu đi.”
Ăn lẩu… Tôi nghĩ nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được.”
“Vậy tối anh sẽ qua đón em.”
Hôm nay Phó Chi Hành đến sớm hơn thường lệ, trời còn chưa tối đã đứng dưới lầu chờ tôi.

Trước khi rời đi tôi chào tạm biệt với trợ lý, trợ lý vẫn mang bộ dáng “Tuy tôi không biết gì hết nhưng ông chủ phải cẩn thận đó”, tôi chỉ cười cười chứ không nói gì.
Trong lúc ăn cơm điện thoại của Phó Chi Hành liên tục đổ chuông, nhìn hắn có vẻ khá sốt ruột, nhưng ngại tôi đang ở bên cạnh nên không bộc lộ ra mà kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn, trong khoảng thời gian đó hắn cũng nhận được hai cuộc điện thoại, đều liên quan đến công ty.


Tôi im lặng ăn cơm không để ý đến hắn.

Chờ hắn trả lời xong tin nhắn tôi mới hỏi: “Hôm nay làm việc tốt chứ?”
“Cũng tạm.” Phó Chi Hành thản nhiên ném điện thoại lên bàn, đeo bao tay bóc vỏ tôm cho tôi, vừa bóc vừa than thở: “Biết vậy hai chúng ta sống luôn ở nước ngoài đừng quay về.”
“Chỉ bận rộn khoảng thời gian này thôi mà.” Tôi nói.
Hắn bỏ con tôm đã lột sạch vỏ vào bát của tôi, thở dài: “Bác sĩ nói tình hình của cha anh hôm nay không được tốt lắm, có lẽ cần phải tiếp tục nằm viện để theo dõi.”
Đối với việc bác Phó đột ngột đổ bệnh tôi cũng đành bất lực, chỉ có thể an ủi Phó Chi Hành: “Thân thể của bác trai vốn rất khỏe mạnh mà, sẽ không sao đâu.”
“Anh cũng mong là vậy.” Hắn mỉm cười: “Em đừng lo.”
Tôi nhận ra tuy chỉ vài ngày ngắn ngủi nhưng từ sau khi bác Phó sinh bệnh dường như Phó Chi Hành có chút thay đổi.

Có lẽ bởi vì hắn buộc phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề, có lẽ vì bản thân ý thức được điều gì đó, nói tóm lại là xem như ảnh hưởng theo chiều hướng tốt.
Hai người chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, lúc rời khỏi quán lẩu là gần mười hai giờ đêm, cuộc sống về đêm của thành phố lúc này mới chính thức bắt đầu.
Ban ngày trời mưa, đêm xuống không khí mát mẻ, Phó Chi Hành hỏi tôi có muốn tản bộ về nhà không, đúng lúc gần đó có một con đường dành riêng cho người bộ nên tôi muốn tiện đường mua bó hoa.
“Tiểu Lộ.” Đang đi trên đường đột nhiên Phó Chi Hành nói: “Tóc của em hình như hơi dài rồi.”
Vừa nói bàn tay hắn vừa xoa xoa gáy tôi, cuốn một lọn tóc quanh đầu ngón tay.
“Thật à.” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Mai mốt em sẽ đi cắt.”
“Em còn nhớ không, lúc nhỏ em để kiểu tóc của con gái, anh gọi em là em gái Chim Nhỏ em tức giận đến mấy ngày không thèm nhìn anh.” Phó Chi Hành cười đến hai mắt cong lên: “Lúc đó em rất đáng yêu.”
Mặt tôi nóng bừng lên, quay đầu đi: “Em không nhớ gì hết.”

Ký ức của hơn hai mươi năm trước chỉ còn là một hình bóng mơ hồ, tôi chỉ mang máng nhớ được lúc còn nhỏ cha mẹ tôi thích xem tôi như một bé gái, không chỉ để kiểu tóc giống con gái mà còn phải mặc váy hoa và quần bí đỏ, vì thế nên thường xuyên bị Phó Chi Hành cười nhạo.
Tôi không thường đi gây chuyện, cũng không thể động thủ đánh nhau với Phó Chi Hành, cách đối phó duy nhất với hắn chính là im lặng, không thèm nói chuyện với hắn, làm như vậy Phó Chi Hành chỉ có thể nhẫn nhịn một ngày, qua ngày hôm sau sẽ bắt đầu tìm tôi để lấy lòng, tìm cách thu hút sự chú ý của tôi.
Tuy lúc đó hắn rất bướng bỉnh, nhưng so với hiện tại thì ngây ngô đáng yêu hơn rất nhiều.
Con đường dành riêng cho người đi bộ rộn ràng, nhốn nháo, đa phần đều là học sinh của các trường học gần đó.

Phó Chi Hành nắm lấy tay tôi, bất giác đi đến một cửa hàng bán hoa.
Trước cửa hàng bán hoa có rất nhiều xô nhựa, bên trong cắm đầy các loại hoa tươi.

Ông chủ tiệm hoa nhàn nhã nằm trên xích đu bấm di động, thuận miệng nói: “Mua hoa đúng không cậu bạn, xem nào, hôm nay vừa nhập về hoa hồng đỏ mới, mua chín đóa giá đặc biệt chỉ hai mươi chín tệ thôi.”
“Tôi không mua hoa hồng.” Tôi cười cười ngồi xuống xem hoa, Phó Chi Hành đứng sau lưng tôi, thản nhiên khoát tay lên vai tôi.
“Diên vĩ bán thế nào?” Tôi hỏi.
Ông chủ liếc mắt nhìn: “Đây là hoa nhập khẩu, màu tím tám mươi tệ mười cành, màu trắng thì một trăm lẻ hai tệ.”
Tôi suy nghĩ: “Tôi muốn một bó màu trắng.”
Phó Chi Hành trả tiền, ông chủ thuần thục chọn mười cành diên vĩ màu trắng gói lại, lúc tôi nhận hoa thì đằng xa bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Anh Thời?”
Tôi quay đầu lại thì thấy Thẩm Nam Tự đang đi cùng với một vài thành viên trong dàn nhạc, hai trong số bọn họ vẫn còn mang theo nhạc cụ.

Thấy tôi cậu ta mỉm cười nói: “Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Tôi nhìn cậu ta, lại nhìn mấy người bạn học của cậu ta, hỏi: “Mọi người…?”
“Chúng tôi vừa tập luyện xong, đang chuẩn bị đi ăn khuya.” Thẩm Nam Tự nói.
Vừa dứt lời Phó Chi Hành từ trong cửa hàng hoa bước ra: “Đi thôi cục…”
Đang nói nửa chừng hắn im bặt, đồng thời Thẩm Nam Tự cũng nhìn qua, ý cười nhu hòa trên mặt bỗng dưng biến mất, thay bằng vẻ mặt lạnh lùng như trong ảnh chụp.
Tôi đứng giữa hai người họ, không cần quay đầu lại cũng biết vẻ mặt hiện tại của Phó Chi Hành, chỉ nghe thấy hắn ngượng ngùng hắng giọng một cái, nói với Thẩm Nam Tự: “Cậu…”
Nhưng Thẩm Nam Tự không cho hắn cơ hội để nói chuyện, cậu ta thu hồi ánh mắt, nhìn tôi một lần nữa, hỏi: “Anh đang trên đường về sao?”
“Ùm, chúng tôi ra ngoài ăn tối, đang chuẩn bị đi về.” Tôi nói.

Thẩm Nam Tự bắt được hai chữ: “Các anh?”
Nhất thời tôi không biết nên giải thích thế nào, đành mơ hồ nói: “Tôi về nhà của tôi.”
“À…” Thẩm Nam Tự trầm ngâm gật đầu rồi mỉm cười: “Vậy chúng tôi xin phép đi trước, trường học buổi tối có bảo vệ.

Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Không biết có phải ảo giác của tôi không, trước khi rời đi Thẩm Nam Tự mơ hồ nhìn về phía Phó Chi Hành, ánh mắt thâm thúy nhìn không thấu, hoàn toàn khác với ánh mắt lễ phép ôn hòa khi ở trước mặt tôi, nhưng ánh nhìn đó chỉ thoáng qua trong một cái chớp mắt thôi, hơn nữa trong bóng đêm tôi cũng không dám chắc mình có nhìn lầm hay không.
Chờ cậu ta đi rồi Phó Chi Hành mới cau mày hỏi tôi: “Hai người quen biết nhau?”
“Anh quên rồi sao.” Tôi nở một nụ cười hoàn mỹ: “Cậu ta đến công ty của em để đưa cà phê đó.”
“À, anh cứ tưởng…” Phó Chi Hành như nghĩ đến điều gì đó, nhíu mày càng sâu: “Thôi quên đi.”
Nói xong hắn cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng vẻ phức tạp khó tả, do dự hỏi: “Vừa rồi tại sao em… Không nói giữa chúng ta là loại quan hệ đó?”
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Có quan trọng không?”
Phó Chi Hành nghẹn lời, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Thật ra từ lâu anh đã không còn tình cảm với cậu ta nữa rồi.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, không để tâm đến lời giải thích của hắn: “Em thấy cậu ta có vẻ tốt hơn lúc trước đấy chứ.”
“Anh.

.

.”
Phó Chi Hành còn muốn nói gì đó nhưng bị tôi nhẹ giọng ngắt lời: “Được rồi, về nhà thôi.”
Chú thích:
Lộ 鹭 trong Thời Lộ nghĩa là con cò/con diệc.