Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 11: Chương 11


Tôi đã quên bao lâu rồi bản thân không lãng phí thời gian thế này.
Phó Chi Hành là kẻ không chịu nổi cô đơn, dạo này Con Thỏ cứ luôn quấy rầy tôi thật sự rất ồn ào, ngược lại ở cũng Thẩm Nam Tự một buổi chiều, tôi lại có được những giây phút yên tĩnh hiếm hoi.
Đối mặt với gần như toàn người lạ, tôi có thể buông thả bản thân, không cần phải để ý ánh mắt của bất kỳ ai, cũng chẳng cần duy trì hình tượng trong lòng ai, thậm chí còn có thể im lặng.
Nhắc tới Con Thỏ, hình như chiều nay cậu ta ngoan hơn rất nhiều, lại chẳng gửi một tin nhắn nào cho tôi… Nếu để cậu ta biết tôi đang ở cùng người cậu ta thích không biết cậu ta sẽ nghĩ thế nào.
Sau khi buổi tập luyện kết thúc, người trong dàn nhạc tốp năm tốp ba rời đi, Thẩm Nam Tự ở lại kiểm tra nhạc cụ của mọi người, bất giác trong phòng luyện tập chỉ còn sót lại hai chúng tôi.
Điện thoại tôi bỗng nhiên rung lên, Phó Chi Hành gọi tới.
“Alo?” Tôi nhận điện thoại, hỏi.
“Cục cưng.” Giọng của Phó Chi Hành có vẻ hơi mệt mỏi: “Hôm nay anh có thể không ăn tối cùng em được rồi, lát nữa còn phải họp.”
Hắn không nói thì tôi cũng suýt quên mất chuyện này, nghĩ ngợi nói: “Không sao, anh cứ lo việc của mình đi.”
“Mệt quá, mẹ nó, mấy người này người nào cũng khó đối phó.” Phó Chi Hành than thở, sau đó đổi sang giọng điệu thoải mái hơn, hỏi: “Em thì sao, đang làm gì vậy, có đến công ty không?”
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Nam Tự đang chỉnh sáo dài và kèn Ô-boa ở phía xa, ậm ừ hai tiếng.
Có lẽ Phó Chi Hành đã bị đủ thứ chuyện lộn xộn trong công ty tra tấn, hắn thở dài, nói: “Anh rất nhớ em…”
Hắn vừa dứt lời, phía Thẩm Nam Tự vô tình đụng phải thứ gì đó, phát ra một tiếng lanh lảnh không nặng không nhẹ.

Tôi bỗng thấy cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không biết phải nói gì.
Người ở đầu dây bên kia không hề nhận ra, tiếp tục nói: “Tối nay không biết lúc nào mới về được, em ngủ trước đi, không cần đợi anh.”
“Ừm.” Tôi nói: “Anh cũng chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt nhọc quá.”

Cúp điện thoại, Thẩm Nam Tự cũng dọn dẹp xong, đi tới hỏi: “Có phải anh có việc bận không? Xin lỗi tôi không để ý thời gian.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, chỉ là điện thoại người nhà thôi.”
Xem ra hôm nay tôi sẽ không đến công ty nữa.

Phó Chi Hành bận rộn, có lẽ buổi tối tôi sẽ đi thăm bác trai thay hắn, sau đó về nhà ngủ sớm.
Bây giờ là khoảng năm giờ, trước lúc ở đây, tôi còn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì.
“Cậu thì sao, tối nay có đến quán cà phê nữa không?” Tôi hỏi.
“Không.” Thẩm Nam Tự nói: “Thật ra hôm nay là ngày cuối rồi.”
Tôi thấy hơi kinh ngạc: “Thật không, thật trùng hợp.”
“Phải.” Cậu ta nở nụ cười nhạt: “Thật trùng hợp.”
Sau khi ra khỏi phòng luyện tập, Thẩm Nam Tự mua hai lon coca từ máy bán hàng tự động ở hành lang.

Ánh nắng vàng chiếu khắp hành lang, cậu ta bật nắp một trong hai lon bằng một tay, đưa cho tôi nói: “Cảm ơn anh đã ở bên cạnh tôi lâu như thế.”
Nắng chiều đổ xuống một cái bóng dài sau lưng cậu ta.

Lúc nói câu này, hình như vẻ mặt cậu ta hơi cô đơn.

Tôi cứ tưởng cậu ta đã quen được mọi người vây quanh rồi, nhưng hôm nay xem ra, có vẻ phần lớn thời gian cậu ta đều chỉ có một mình.

“Không có gì.” Tôi mỉm cười.
“Phải rồi, hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì, hình như cả chiều đều không có cơ hội nói.” Cậu ta nói.
Hỏi cái gì… Hình như tôi cũng không định hỏi gì.

Tôi cũng chẳng quan tâm cậu ta và Phó Chi Hành qua lại thế nào, ngay từ đầu tôi chỉ muốn thử vận may, hy vọng có thể gặp được Con Thỏ, nói với cậu ta đừng gây rắc rối cho nhà họ Phó nữa.
“Phải rồi, gần đây cậu có gặp ai kỳ quái, ờm… Kẻ theo đuổi không?” Tôi thử hỏi.
Thẩm Nam Tự sững sờ, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Hình như không có.

Sao thế?” 
Tôi không biết phải mở miệng thế nào, do dự chốc lát rồi nói: “Cũng không có gì.” Nếu cậu ta đã nói không có, vậy tôi chỉ có thể liên hệ với Con Thỏ bằng wechat thôi.

“Nếu phải nói thì, Phó Chi Hành có tính không?” Thẩm Nam Tự lại hỏi.
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta không giống nói đùa, trong lòng âm thầm thở dài, hỏi: “Phó Chi Hành kỳ lạ sao?”
“Cũng không phải kỳ lạ, chỉ là lúc trước tôi chưa từng tiếp xúc qua với ai như anh ta.”
“Anh ấy là người thế nào?”
Lần này Thẩm Nam Tự ngẫm nghĩ rất lâu, vẫn không cho tôi một câu trả lời dứt khoát: “Không dễ miêu tả.


Chắc anh còn hiểu anh ta hơn tôi.”
Đương nhiên tôi hiểu Phó Chi Hành, nhưng tôi vẫn đâu thể nói cho Thẩm Nam Tự, Phó Chi Hành là một công tử nhà giàu, không thể tin bất cứ lời ngọt ngào nào thốt ra từ miệng hắn.
Như thấy tôi ngập ngừng, Thẩm Nam Tự nói: “Thật không dám giấu, tôi không quá thích những người tùy tiện.”
Câu này rõ ràng là chỉ Phó Chi Hành, tôi bình tĩnh quay đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng hỏi: “Hả?”
“Có lẽ do tôi quá nhạt nhẽo rồi.” Thẩm Nam Tự cười: “Không hiểu thú vui của họ cho lắm.”
Sao nghe từ “Thú vui” này có vẻ không hay ho lắm nhỉ, xem ra Phó Chi Hành không thể che giấu được đuôi cáo của mình nên đã bị Thẩm Nam Tự nhìn rõ bản chất rồi.
Nghĩ cũng đúng, đại học luật A đều là nhân tài, đâu dễ bị lừa bởi cái thủ đoạn nhỏ nhặt đó của Phó Chi Hành.
“Mà tôi cũng chưa từng yêu đương.” Thẩm Nam Tự xoay đầu đối diện với ánh mắt của tôi, nhàn nhạt nói: “Người trong tưởng tượng của tôi, không phải kiểu như Phó Chi Hành.”
Nét trong sáng và sâu lắng hòa quyện trong đôi mắt của Thẩm Nam Tự, nhìn vào như hồ nước tĩnh lặng dưới ánh trăng.
“Dĩ nhiên chuyện này cũng không thể nói chính xác được.” Cậu ta lại khẽ cười: “Anh ta có thể khiến nhiều người yêu thích như thế, nhất định có phẩm chất đó xuất chúng hơn người, chỉ do tôi vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.”
Nghe câu này xong tâm trạng tôi càng phức tạp hơn, nếu ra tay hào phóng cũng được tính là phẩm chất, thế thì quả thật Phó Chi Hành rất xuất chúng.
Cuối cùng tôi chỉ có thể cười nhạt: “Có lẽ vậy.”
Bước ra khỏi lễ đường, sinh viên bên ngoài đã ít đi nhiều, lẻ tẻ rải rác đi trên con đường rợp bóng cây.

Có người cầm sách, có người thì xách hộp cơm, còn có vài bạn trẻ tràn đầy năng lượng, mặc quần áo thể thao chạy bộ trên đường.
“Lúc cậu không tập luyện cũng không làm thêm thì thường làm gì?” Tôi hỏi.
“Đến thư viện đọc sách hoặc hẹn bạn học đánh bóng.” Thẩm Nam Tự đáp.
“Bóng rổ sao?”
“Không, tennis.” Mắt cậu ta nhìn tôi, ánh mắt rất ôn hòa: “Cũng do vị viện trưởng ấy dạy tôi khi còn nhỏ.


Vốn dĩ tôi chẳng có cơ hội tiếp xúc với những thứ này, violin, piano, tennis, còn ngành pháp luật mà tôi học hiện giờ nữa, đều nhờ ơn vị viện trưởng ấy.”
Giọng điệu của cậu ta lúc nói chuyện không hề thay đổi, như không cho rằng lớn lên trong trại trẻ mồ côi là chuyện đáng phải tuyên dương hay kỳ thị.

Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Viện trưởng vẫn khỏe chứ?”
Lần này trong mắt Thẩm Nam Tự có chút gợn sóng lăn tăn, cậu ta thản nhiên dời mắt sang chỗ khác, nói: “Khi tôi học năm nhất thì ông ấy bị bệnh rồi qua đời.”
“Xin lỗi…”
“Không sao, đã qua cả rồi.

Ít nhất thành thích cuối cùng của tôi cũng không khiến ông ấy thất vọng.”
Một sinh viên xuất sắc lớn lên từ trại trẻ mồ côi, học hành chăm chỉ rồi thi đỗ đại học luật A, đi làm thêm bán thời gian để kiếm tiền mà vẫn có thể trở thành tay violon chính trong dàn nhạc của trường, không hiểu nổi cái loại con cháu nhà giàu như Phó Chi Hành là phải rồi.

Tôi nghĩ, có lẽ trong mắt Thẩm Nam Tự, tôi cũng chẳng khác gì Phó Chi Hành.
Sắp đến cổng trưởng rồi, tôi dừng lại, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về rồi.” 
“Ừm, được.” Thẩm Nam Tự nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Hôm nay rất cảm ơn cậu.” Tôi nói.
“Kỷ niệm thành lập trường…” Cậu ta hơi do dự: “Anh sẽ đến chứ?”
Hình như đây là lần đầu tiên thứ gọi là xấu hổ xuất hiện trên khuôn mặt thờ ơ của cậu ta.

Mặc dù tôi không hiểu lý do tại sao nhưng vẫn khẽ mỉm cười đồng ý: “Ừm, tôi sẽ đến.”.