Yêu Đến Tận Cùng

Chương 28: Còn một cảnh tát Nhan Linh

Trong bộ phim này, những phân cảnh đối đầu của Cố Thanh Yến với Nhan Linh không quá nhiều, vai diễn của Nhan Linh là kiểu thiên kim nhà giàu hiền lành mà chính trực.

Thân là con út của đại quân phiệt, trên cô ấy còn có ba người anh. Anh cả phong độ hiên ngang, trong lòng có biết bao là hoài bão. Nhưng trong một trận chiến đã phải hy sinh.

Duới muôn vạn ánh hào quang của anh cả, mà anh hai và anh ba lại là công tử phong lưu. Anh hai suốt ngày cặp kè gái gú, không có công việc chính đáng, bên hông còn luôn mang theo một khẩu súng, tự cho ta đây là đệ nhất thiên hạ.

Anh ba mạnh hơn anh hơn một chút, thích đọc văn học lãng mãn, tự cho mình là nam chính đẹp trai tuấn tú trong truyện ngôn tình, có điều số lượng nữ chính trong truyện của anh thì hơi nhiều một chút.

Vai diễn của Nhan Linh là người vô cùng ghét anh hai và anh ba của mình, cha cô ấy vô cùng nghiêm khắc, trọng nam khinh nữ, còn định dâng cô ấy cho một nhà quân phiệt khác, hay còn gọi là hàng hoá trao đổi.

Sau khi người anh cả giỏi giang qua đời, Nhan Linh hoàn toàn không có ý nghĩ rằng bản thân thuộc về cái gia đình này. Sau khi nam chính xuất hiện, cô ấy không do dự quá lâu, vì tình yêu mà từ bỏ gia đình mình.

Cô ấy nói cho nam chính biết tin tức quan trọng về một vụ giao dịch của cha, nhân cơ hội đó nam chính tiêu diệt quân đội của cha Nhan Linh.

Cha của Nhan Linh là một người vô cùng gian ác, bán nước cầu vinh. Kịch bản đã xây dựng hình tượng Nhan Linh là một người có khó khăn thế nào cũng không màng tình thân, rạch ròi giữa chuyện nước và chuyện nhà, vĩ đại, bao dung, chọn nghiệp nước.

Một hình tượng nhân vật như vậy, đối với ai cũng nhiệt tình, chân thành, xuất thân của cô ấy cũng không thể làm ảnh hưởng đến mối duyên với nam chính trong quân đội.

Mà vai diễn của Cố Thanh Yến, vừa chính vừa tà. Vì thích nam chính, cô bằng lòng lợi dụng năng lực của mình tiếp sức mạnh cho quân đội của nam chính.

Nhưng cũng vì căm ghét nữ chính mà không chút do dự bỏ lại mọi việc trên chiến trường, chẳng thèm ngó ngàng gì tới.

Hai nhân vật nữ trong phần đối đầu chỉ toàn là cãi vã, mỗi một cảnh đều là tình tiết cao trào của kịch bản.

Cảnh quay đối đầu này, vừa đúng dịp xảy ra vào mùa thu.

Trong căn nhà nhỏ đẹp đẽ ở Giang Nam, hai người phụ nữ, một người hướng đông, một người hướng nam.

Bên ngoài trời mưa phùn liên miên, những giọt mưa rơi tí tách chảy qua kẽ lá.

Trời mưa mùa thu, những lá cây vàng bay xuống, đáp dưới nền gạch đá xanh trên mặt đường như vẽ ra một bức tranh phong cảnh.

Cửa sổ bằng gỗ bị bật tung ra, một cơn gió nhẹ ùa vào, hạt mưa nhanh chóng hắt vào trong cửa sổ. Nước mưa như tuyết rơi chạm khẽ lên bàn sách làm từ gỗ cây ngô đồng, trên mặt bàn đang mở cuốn sách cổ đã ố vàng.

Cô gái trang điểm sắc sảo dường như nghe thấy tiếng nước mưa rơi trên tờ giấy cũ, vành tai hơi động đậy, nhưng không thèm hé mắt, chỉ có ngón tay nhẹ nhàng giơ lên.

Quyển sách cực kỳ trân quý kia được chuyển đến vị trí khác, rơi vào bên trong hộc bàn. Nước mưa vẫn trút, chỉ lưu lại chút dấu vết trên bàn.

Cô gái xinh đẹp ấy đội một chiếc mũ rộng vành màu đỏ, trên mũ còn gắn lông vũ. Không biết lông này là lông con gì, nhưng nhìn thôi đã thấy vô cùng mềm mại. Cho dù có là loại lông chồn quý nhất cũng chẳng sánh bằng một phần trăm sự lộng lẫy được như nó.

Ngoài ra trước mặt cô còn có hai người, người đàn ông mặc quân trang đặt riêng vô cùng tuấn tú, còn cô gái thì ăn mặc giản dị hơn, một bộ quần áo chất phác nhất trong những cô gái ở đất Giang Nam này.

Trong mắt cô gái kia ánh lên tia khẩn cầu đáng yêu, như chỉ một giây nữa thôi, cô ấy sẽ không chịu nổi sự im lặng của người phụ nữ trẻ này, té quỵ xuống đất.

Người đàn ông nhẹ nhàng nắm tay cô gái, giúp cô ấy thả lỏng một chút, không còn căng thẳng như trước.

Anh mở miệng nói với cô gái kia: “Cho dù lần này có thế nào, cô cũng nhất định phải hỗ trợ. Đây là hai mươi ba mạng người, cô không thể máu lạnh như vậy.”

Cố Thanh Yên cầm son giấy* trong tay, ánh mắt lạnh nhạt: “Em đã nói rồi, chỉ cần anh cưới em, em sẽ giúp anh.”

(*) Ngày xưa phụ nữ Trung Quốc hay bặm môi vào son giấy cho đỏ.

“Không thể được.” Nhan Linh còn chưa kịp lộ vẻ mặt lo lắng, ảnh đế Phòng đã hóa thân thành nam chính nghiêm túc liêm chính từ chối: “Cô phải hiểu rõ, chuyện này không phải là giúp tôi. Chúng ta là một tập thể, là một chi đội, nếu như cô không thèm quan tâm sống chết của những người anh em, coi như tôi chưa nói gì. Đừng nói đến người tôi thích, cho dù tôi không thích ai, cũng không có chuyện kết hôn với người lạnh lùng vô tình như cô.”

Cố Thanh Yến chợt nắm nát tờ giấy trong tay, thoạt nhìn cô như thờ ơ nhưng nhìn vào kẽ tay sẽ thấy bột đỏ đang văng đầy trên tay cô.

Cô cười mang vẻ hung ác, màu đỏ trên môi lại càng thêm yêu nghiệt, khiến người khác khiếp sợ. Cho dù có cười khoa trương như vậy, nhưng vẫn khiến người ta khó rời mắt được.

Cô mở miệng: “Vậy cứ để bọn họ chết thôi.”

Giọng điệu cô không hề có chút gợn sóng, hệt như mấy chục mạng người đối với cô cũng chỉ là mấy chục con kiến. Chết thì chết, cô không quan tâm.

Nhan Linh quỳ xuống trước mặt cô, ngón tay trắng nõn nắm chặt mũ rộng vành của cô: “Dư Mạn, tôi xin cô. Chỉ cần cô chịu cứu họ thôi, xin cô hãy hành động giúp chúng tôi. Xin cô, chỉ cần cô đồng ý, sau này có phải làm trâu làm ngựa cho cô, tôi cũng cam lòng!”

Cố Thanh Yến hơi cúi đầu, lông mày nhíu chặt, lộ ra nét mặt chán ghét.

Bờ môi mỏng của cô nhẹ nhàng cong lên, như đang chê tay của Nhan Linh quá dơ bẩn, hất tay cô ấy ra, lời nói cực kỳ lạnh lùng bạc bẽo phát ra từ trong đôi môi xinh đẹp:

“Làm trâu làm ngựa cho tôi, cô xứng ư?”

Nhan Linh là một tiểu thư khuê các yêu kiều, mà tính cách nhân vật của Cố Thanh Yến là người mạnh mẽ, có võ lực. Cho dù có là quân nhân đã trải qua chiến trường, giết người như ngóe, cũng không dám chính diện ngang hàng với Cố Thanh Yến.

Cô chỉ nhẹ nhàng hất ra, Nhan Linh đã ngã nhào xuống đất. Khi cô ta ngã xuống, cổ tay chống dưới đất, hơi ma sát một chút đã xuất hiện một vệt đỏ.

Dĩ nhiên, vết thương này đã chuẩn bị từ trước.

Nhan Linh ngã rất thành thạo, không để bản thân bị thương.

Ảnh đế Phòng lập tức nối tiếp phân cảnh, anh thấy cô gái mình yêu bị thương, còn chịu nhục nhã vô cùng, lửa giận bốc lên, một cái tát rơi xuống gương mặt Cố Thanh Yến.

Cái tát này cũng đã được dàn dựng xong, sử dụng góc độ, chỉ là nhìn trông khá hung ác, nhưng sẽ chẳng đau chút nào.

Ảnh đế Phòng đã được đào tạo chính quy, mấy chi tiết nhỏ này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Nhưng không biết có chuyện gì mà chân Nhan Linh đột nhiên bị trẹo, ngã nhào lên người ảnh đế Phòng.

Cái tát giả vô lực đã sẵn sàng, đột nhiên thành tát thật mà vung xuống.

Cố Thanh Yến còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy cơn đau bên má. Trên mặt ảnh đế Phòng thoáng chút kinh ngạc và áy náy.

Nhưng đạo diễn chưa bảo dừng, anh ta chỉ có thể tiếp tục diễn.

Tiếp theo vẫn phải theo chân phân cảnh trong kịch bản, Nhan Linh mới vừa bị ngã, nhưng thật ra người chỉ nhẹ nhàng nghiêng đi, cùi chỏ đụng vào người ảnh đế Phòng, khiến việc sử dụng lực đạo của anh ta có vấn đề.

Nếu người ngoài không nhìn kỹ, thậm chí còn không phát hiện được động tác nho nhỏ như vậy.

Mãi cảnh này mới kết thúc, Cố Thanh Yến ôm lấy gương mặt nóng bừng, cuối cùng cũng lộ ra một biểu cảm không thoải mái.

Bởi vì hạn chế của nhân vật, cho dù Dư Mạn có bị đánh, cũng không cam lòng yếu thế, theo tính cách nhất định sẽ trả lại mười lần.

Kiều Vân đã tìm cho Cố Thanh Yến một cô bé vừa mới tốt nghiệp trung học làm trợ lý, điều kiện gia đình của cô bé không tốt lắm. Chính vì điều kiện gia đình không tốt, cũng không chịu thi lên đại học nên bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội kiếm sống.

Lúc này cô bé vội vàng chạy tới, ban nãy cô bé luôn nhìn chằm chằm, cái tát đó đến cô bé còn cảm thấy đau ê ẩm.

“Chị Yến Yến, chị thấy thế nào? Chị có muốn đến bệnh viện xem thử chút không?”

Trợ lý nhỏ đã chuẩn bị sẵn khăn lông, vội vàng đặt lên gò má Cố Thanh Yến, hạ nhiệt giúp cô.

Ảnh đế Phòng cũng đứng bên cạnh, không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi em Thanh Yến, lần này tôi chưa khống chế được sức lực, thật sự vô cùng xin lỗi em.”

Ảnh đế Phòng ấm áp nho nhã, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn với người khác trong đoàn. Cho dù vừa nãy cái tát đó là do Nhan Linh đẩy anh ta một chút, nên anh ta mới xảy ra sơ sót.

Nhưng lời này anh ta tuyệt đối sẽ không nói ra, tránh cho đắc tội cả hai bên.

Lúc đến xin lỗi Cố Thanh Yến cũng chỉ có thể âm thầm, không thể để Nhan Linh nghe thấy.

Mấy người đạo diễn Từ cũng chạy đến: “Ây da! Sao đỏ lên như thế? Mới nãy tôi thấy không khí còn rất tốt cơ mà, cảm xúc cũng trọn vẹn nên mới không bảo dừng. Giờ phải làm sao đây? Mau đi đi, đi tìm cục đá mang đến đây.”

Đạo diễn Từ vừa nói, vừa chỉ huy nhân viên chạy nhanh lên, đừng lằng nhà lằng nhằng.

Cố Thanh Yến cầm khăn lông của trợ lý Tiểu Đình chuẩn bị từ trước, lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ, đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Trong lòng Tiểu Đình đau nhức nhối, lẩm bẩm trong miệng lần này tiêu rồi. Anh Kiều mà biết chắc chắn sẽ mắng cô, không chăm sóc chu đáo cho chị Yến Yến.

Cố Thanh Yến biết công việc này cô ấy cũng rất khó khăn mới nắm bắt được, còn phải kiếm tiền trợ cấp cho gia đình, trong lòng luôn não nề, sợ làm không tốt sẽ bị đuổi, ngày thường lại càng thêm tỉ mỉ chu đáo với cô hơn.

Cô vỗ tay Tiểu Đình: “Không sao đâu, chị hơi đói, em đi lấy ít đồ ăn vặt đi.”

Tiểu Đình nhận nhiệm vụ, khẽ “dạ” một tiếng, một bước quay đầu lấy đồ ăn trên xe thể thao.

Cố Thanh Yến không so đo khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc đóng phim sợ nhất là xảy ra mấy chuyện như thế này, nếu thật sự có tranh chấp, không nói đến chuyện làm chậm trễ tiến độ, mà quan hệ của mấy diễn viên chính cũng căng thẳng, mọi người sẽ khó xử.

Đạo diễn Từ nói: “Vậy tiếp theo Tiểu Cố cứ nghỉ ngơi một lát, quay trước mấy cảnh khác.”

Nhan Linh vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh, cho đến khi nghe đạo diễn Từ nói vậy, cô ta mới nhẹ nhàng đáp lại: “Vậy cứ quay mấy phân cảnh của tôi trước đi, buổi tối tôi còn có hoạt động cần tham gia.”

Nhan Linh là minh tinh có đông đảo người hâm mộ, mấy hoạt động nhiều đến mức đếm không xuể. Thường xuyên chạy qua lại giữa hai bên, mỗi lần quay phim cũng xin quay phân cảnh của cô ta trước, quay sớm xong sớm.

Trong đoàn không có những nữ minh tinh hot, đương nhiên cũng không so đo với cô ta quá nhiều.

Thứ Cố Thanh Yến có nhiều nhất là thời gian, nhưng trái lại cô không phải không tính toán, chỉ là cô tiếc không được ở lại xem nhiều một chút, học hỏi diễn xuất của người khác, mới tiến bộ hơn nhiều được.

Nhan Linh nói xong, Túc Nghị vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Nhan Linh, vừa nãy sao người cô lại ngả sang vậy?”

Nhan Linh bị dò hỏi, cô ta mờ mịt liếc nhìn ảnh đế Phòng, sợ anh ta bán đứng mình.

Ảnh đế Phòng không nhìn cô ta, thoáng quay đầu đi.

Túc Nghị cũng không có ý định chờ cô ta trả lời, tiếp tục nói; “Nếu không phải tôi biết nhân phẩm của cô, tôi còn tưởng cô cố tình hãm hại ảnh đế Phòng, để cho anh ấy vô cớ tát Yến Yến một cái đó!”

Nhan Linh vô thức dòm vẻ mặt của ảnh đế Phòng, thấy anh ta không định cất lời, ung dung cười cười: “Anh nói vớ vẩn mấy chuyện này là có ý gì? Tại sao tôi lại cố ý được chứ?”

Túc Nghị nhún vai một cái, sự chán ghét ngang nhiên trên mặt không che giấu.

Mấy người còn lại cũng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không nói gì.

Đạo diễn Từ vừa định hòa hoãn bầu không khí, lại nghe thấy Cố Thanh Yến đang bụm mặt lên tiếng.

Dấu tay trên mặt cô đã tiêu bớt, mặc dù nhìn kỹ vẫn thấy, nhưng dặm thêm một lớp phấn nữa thì không trông thấy gì.

Cố Thanh Yến khẽ cười, không thèm nhìn Nhan Linh, hỏi thẳng đạo diễn Từ: “Có phải còn cảnh Nhan Linh bị tôi tát một bạt tai, đúng chứ ạ?”

Đạo diễn Từ bị hỏi mà hơi chần chừ, nhưng ông vẫn gật đầu một cái.

Cố Thanh Yến khẽ cười: “Tôi phải quay cảnh này trước.”



Tác giả có lời muốn nói:

Cố Thanh Yến aka quả hồng mềm:?

Hì hì hì, thật ra nữ chính không phải quả hồng mềm đâu, dẫu sau ngay cả sếp Thời cô cũng dám giận nữa mà.

Vị Thời nào đó:? Sao hôm nay tôi không được lên sân.