Âu Dương nói mấy câu nói này khiến nhóm người bọn họ đều nhíu mày.
Thật ra những lời này của Âu Dương có chút cực đoan. Nhưng Âu Dương từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hưởng thụ thân tình, mới có tư cách nói như vậy.
Mỗi lần tới năm mới, bình thường các tiểu bằng hữu đều ở trong lòng cha mẹ vui vẻ. Một mình Âu Dương lại khóc. Mỗi lần bị những hài tử khác bắt nạt, các tiểu bằng hữu về nhà nói cho cha mẹ biết, hoặc là để cha mẹ đi giáo dục đối phương, hoặc là cẩn thận an ủi. Trong khi đó, mỗi lần Âu Dương chỉ có thể giống như một con chó sói tự liếm vết thương!
Cũng chính vì tuổi ấu thơ như vậy, nên trên người Âu Dương chảy một dòng máu không chịu thua, một dòng máu tàn bạo của chó sói! Một dòng máu không bao giờ khuất phục vì bất cứ chuyện gì!
- Thật ra ba ba từng hỏi thăm cho ngươi về chuyện của cha mẹ ngươi! Chỉ có điều cuối cùng vẫn không có kết quả. Nếu như đoán không sai, thân thế của ngươi thật sự không đơn giản. Cha mẹ của ngươi sẽ không phải là người bình thường!
Cuối cùng Lưu Tĩnh nói ra một vài chuyện. Những việc này đều do Lưu Khải Hàng lén lút làm. Nhưng khi Lưu Khải Hàng dùng các mối quan hệ của mình gần như sắp chạm vào chân tướng sự việc lại phát hiện không còn cách nào tra được. Về điểm này đã chứng minh cha mẹ Âu Dương tuyệt đối không đơn giản.
- Ha ha, vậy thì gia tộc kia thật sự đã tổn thất lớn rồi!
Lôi Minh lắc đầu mặc niệm cho gia tộc đã vứt bỏ Âu Dương. Tuy nhiên Lôi Minh nghĩ lại cũng cảm thấy bình thường trở lại. Nếu như Âu Dương thật sự cũng thành Phú Nhị Đại hoặc là Thái Tử đảng, như vậy chỉ sợ đã không có Âu Dương ngày hôm nay.
- Ha ha, tuy nhiên điều này cũng ứng với một câu nói. Có một số việc, chưa tới thời khắc cuối cùng ngươi cũng vĩnh viễn không biết là thắng hay là bại, cũng vĩnh viễn không biết kết cục là gì!
Khi Thiệu Phong nói câu này thật ra có vẻ rất thích hợp.
- Âu Dương tiên sinh, ta đã nghe bọn họ nói sau đó ngươi sẽ phải đi. Thật ra ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi tính đối mặt với chuyện này như thế nào đây?
Lôi Minh nhìn Âu Dương nói. Hắn cảm thấy rất hiếu kỳ. Có lẽ vì ỷ vào một chén rượu kia, hắn mới có thể mở miệng hỏi thăm.
- Ngươi tin tưởng thế giới sẽ bị hủy diệt sao?
Âu Dương chuyển đầu nhìn về phía Lôi Minh.
- Thế giới bị hủy diệt? Không sai. Con người thật sự đã gây ra tổn hại đối với địa cầu...
- Không phải cái này. Thật ra địa cầu trong mắt người địa cầu chính là trung tâm của thế giới này. Trên thực tế căn bản không phải như vậy. Tất cả vũ trụ, theo ta được biết, có tới mấy chục triệu tiểu thế giới giống như địa cầu này. Thậm chí có những thế giới còn cao cấp hơn, lớn hơn so với địa cầu cũng có rất nhiều. Trung tâm của tất cả vũ trụ lại là Tiên giới trong truyền thuyết!
Âu Dương nhìn thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười tiếp tục.
- Có lẽ các ngươi nghe được, cảm thấy rất buồn cười. Nhưng bất cứ lúc nào trên thế giới cũng sẽ không thiếu những kẻ điên cuồng. Nếu như không có người đứng ngăn cản những tên điên cuồng này, như vậy trật tự thế giới này sẽ bị bọn họ lập lại một lần nữa! Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Âu Dương để đũa xuống nói:
- Yên Hồng muốn ta chém hết tất cả thật sự làm thần linh ngăn cản tất cả những điều này. Nói cách khác, nàng muốn ta khai thiên tích địa!
- Khai thiên tích địa...
Giờ phút này chấn động trong lòng Lôi Minh đã vượt qua tất cả. Khai thiên tích địa? Trong lòng hắn khai thiên tích địa chỉ là truyền thuyết. Mà bây giờ có một người nói cho hắn biết phải khai thiên tích địa. Người bình thường thật sự khó có thể tiếp thu được.
- Quên đi. Không cần nói những điều này. Đây đều là những chuyện ta phải đối mặt. Sau này ta tự nhiên sẽ đi giải quyết. Chúng ta vẫn ăn cơm thôi...
Sau khi ăn uống xong, chờ khi Âu Dương trở lại phòng, thời khắc giao thừa đã bắt đầu. Âu Dương nằm trên giường buồn bực ngán ngẩm nhìn giao thừa tới. Nghe tiếng pháo không ngừng từ bên ngoài truyền đến, Âu Dương biết thời gian của mình thật sự không nhiều nữa! Thời gian mình ở trên địa cầu còn nhiều nhất chưa tới ba tháng. Chờ sau khi trợ giúp Lôi Minh vượt qua cửa ải khó khăn, bất kể nói thế nào Âu Dương cũng sẽ trở về Tiên giới.
- Ta đã sống yên tĩnh suốt năm năm. Chung quy sự yên tĩnh đã qua rồi. Tiếp theo sẽ là mưa to gió lớn, khuấy động càn khôn!
Âu Dương biết, bây giờ Tiên giới đã bị Thiên Vương khống chế. Các lực lượng chống trả đã liên tiếp bị đánh bại. Thời điểm mình trở về chính là lúc khởi xướng phản kích.
- Ông bạn già, ngươi đã tỉnh sao?
Âu Dương vừa nói một câu, huyết quang bắt đầu chớp động. Rốt cuộc đúng vào lúc này Thứ Kiêu Cung trên lưng Âu Dương đã tỉnh lại. Thứ Kiêu Cung trôi nổi bên cạnh Âu Dương.
Âu Dương đưa tay nắm lấy Thứ Kiêu Cung. Đây dường như chính là chỗ dựa lớn nhất của Âu Dương. Bất kể là lúc nào, là nơi nào, cho dù là mình chuyển thế luân hồi, Thứ Kiêu Cung trước sau vẫn đi theo mình bất ly bất khí!
- Ông bạn già, đây là trận chiến đấu cuối cùng của chúng ta!
Âu Dương biết, thời điểm trở về Tiên giới chính là trận chiến cuối cùng của mình. Hoặc là chết, hoặc là khai thiên tích địa kết thúc thời đại lớn, vĩnh viễn kết thúc thời đại lớn, khiến thế giới xuất hiện một trật tự mới an bình hơn!
- Ông bạn già, thời điểm lần đầu tiên ngươi yêu hóa, ta đã hỏi mình, sứ mạng của ngươi là cái gì! Hiện tại ta biết rồi! Ông bạn già, nếu như ta thắng trận chiến này, như vậy sứ mạng của ngươi cũng sẽ xuất hiện! Giúp ta vĩnh trấn bầu trời!
Âu Dương nói xong, Thứ Kiêu Cung bắt đầu yêu hóa. Hỏa diễm thiêu đốt khiên toàn gian phòng nhuộm thành một màu huyết sắc.
Thứ Kiêu Cung giống như sống lại. Trong ánh lửa vô tận, con cú huyết sắc chậm rãi mở mắt. Đó là một loại chiến ý bất khuất! Một loại tinh thần chiến đấu vĩnh viễn không nói được thành lời!
- Yên tâm đi ông bạn già, ta sẽ không từ bỏ. Bất cứ lúc nào ta cũng sẽ không từ bỏ. Từ ngày đầu tiên bắt đầu nhận được ngươi ta đã tranh đấu với trời. Cả đời này ta đều nghịch thiên. Lần này cũng không ngoại lệ! Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi, nhất định sẽ lập được trật tự mới! Bất luận Thiên Đình có bao nhiêu cường giả đứng ở trước mặt ta, đều sẽ phải nuốt hận dưới mũi tên huyết sắc!
Âu Dương nói xong liền kéo dây cung Thứ Kiêu Cung một cái. Một mũi tên với hỏa diễm hừng hực thiêu đốt xuất hiện trên dây cung, chỉ vào trời xanh, giống như đang khiêu khích với cả không trung!
Tiên giới! Thiên Vương chợt mở mắt. Trên mặt hắn mang theo một nụ cười điên cuồng!
- Ha ha ha ha! Bất tử chiến ý! Ngươi đúng là vẫn đi lên con đường đối kháng! Không sao, nếu như trò chơi lần này thiếu ngươi thật sự chẳng còn gì thú vị! Ta xem thử ngươi có thể ném xuất tất cả tình nghĩa của ngươi hay không!
Thiên Vương nói xong, vèo một tiếng cả người đã phóng lên trên thiên không.
Hắn giơ tay xét nát bầu trời. Trong tay Thiên Vương chợt xuất hiện vô số hào quang chớp động. Cả bầu trời bắt đầu hợp thành một hình vẽ lớn. Hình vẽ này lóe lên một lực lượng không thể tưởng tượng được!
- Trở về đi! Đồng bọn của ta! Để chúng ta cùng nhau lập ra một trật tự mới! Khiến thế giới này phải run rẩy vì chúng ta!