Yêu Cung

Chương 895: Xem ra chúng ta đều sai

Giọng nói của Thiên Vương dần xa dần. Trong lòng Âu Dương giống như nước trong một cái giếng cổ, không có chút dao động nào!

- Sợ hãi! Sợ hãi của ta đã bị ta bỏ ở bên ngoài...

Ba người Âu Dương đi về phía trước, liền nghe Thiên Vương từ phía sau mở miệng lần nữa:

- Âu Dương, đây là một lần cơ hội phản kích cuối cùng. Hi vọng ngươi có thể nắm lấy. Bởi vì bắt đầu từ giây phút ngươi đi ra khỏi cánh cửa địa ngục kia, trò chơi của chúng ta sẽ lại bắt đầu. Ta sẽ lấy toàn thiên hạ làm bàn cờ để bắt ngươi. Đừng làm ta phải thất vọng!

Âu Dương không quay đầu lại cũng không trả lời. Hắn chỉ vung tay trái về phía Thiên Vương vẫy nhẹ!

Sự tự tin này của Âu Dương khiến Thiên Vương khẽ mỉm cười. Hắn biết Âu Dương xem như đã hiểu tất cả. Nghi Quân đứng bên cạnh Thiên Vương vẻ mặt phiền muộn thở dài một hơi nói:

- Đại nhân, lần này làm vậy có khác nào là thả hổ về núi, hậu hoạn vô cùng!

- Ta biết, thời đại lớn lần này là dành cho ta. Ta là thiên mệnh. Nhưng ta không muốn kết thúc tất cả trong sự tịch mịch như thế. Ta muốn đùa với gia hỏa này một chút! Như vậy mới thú vị.

Thiên Vương có vẻ rất tự tin, hoặc là nói quá tự phụ.

- Ôi...

Nghi Quân thở dài một hơi. Nếu như theo ý của Nghi Quân, lần này dù thế nào cũng nhất định phải giữ Âu Dương lại. Nhưng Thiên Vương lại thả Âu Dương xuống địa ngục, đi tới Phượng Hoàng thành. Đây là điều mà cho dù Nghi Quân nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Cánh cửa địa ngục vẫn mở ra. Vô tận oan hồn đang ở trước cánh cửa địa ngục, giống như đang đợi cơ hội được chuyển thế luân hồi. Mọi người đứng ở cánh cửa địa ngục liên kết với hành lang luân hồi này không phải là không có cơ hội. Bởi vì nơi này quanh năm đều có nhiều oan hồn như vậy. Nếu như không có cơ hội luân hồi, chúng hẳn phải rời đi mới đúng.

- Không ngờ được Thiên Vương lại thả chúng ta đi!

Ngụy Bỉnh Dập cúi đầu nở nụ cười. Đến bây giờ hắn vẫn không rõ, tại sao trong sát cục như vậy, Thiên Vương lại không giết chết bọn họ.

- Bởi vì đây không phải là cục diện do hắn bày xuống. Ván cờ này là do ta bày ra. Từ khi bắt đầu đi tới nơi này ta đã biết hắn nhất định sẽ xuất hiện. Đồng thời ta cũng đã tính được, với sự tự phụ của hắn, nhất định sẽ không muốn giết chết chúng ta như vậy. Hắn cho rằng bố cục hắn bày ra là hoàn mỹ nhất. Hắn muốn chúng ta tự chui đầu vào lưới!

Âu Dương rất hiểu tâm tư của Thiên Vương, cũng giống như Thiên Vương hiểu rõ suy nghĩ của hắn vậy.

- Vứt đi tính mạng của mình để tìm đường sống, chỉ sợ cũng chỉ mình ngươi dám làm!

Ngụy Bỉnh Dập thoáng nhìn về phía Âu Dương lớn mật này. Nếu như là hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm được như vậy. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

- Như thế còn không phải là tìm đường sống trong chỗ chết sao? Bởi vì ngày hôm nay Thiên Vương ra tay, chúng ta cũng không thể chết được. Muốn giết chết chúng ta hắn nhất định phải dựa vào thế lực. Nếu như không có đại thế muốn ép chúng ta hoàn toàn không thể làm được. Tuy rằng hắn có thể thắng ta nhưng không thể giết chết được ta. Nếu ta cuốn lấy hắn, Nghi Quân có muốn cũng không có cách nào giết chết được ngươi. Cuối cùng hai người chúng ta sẽ bị thương, nhưng vẫn có thể chạy trốn!

Âu Dương không bố trí tất cả thành tử cục, mà giữ lại cho mình một đường sống.

- Vậy còn cái gọi là cố tìm đường sống trong chỗ chết?

Yên Hồng nhìn Âu Dương đột nhiên hỏi ra một câu khiến Ngụy Bỉnh Dập không nói được lời nào.

Âu Dương nở nụ cười thần bí. Cách bọn họ không xa chính là cánh cửa địa ngục đang không ngừng có oan hồn tuôn ra nói:

- Nơi này mới thật sự là cõi chết. Nhớ kỹ lời ta nói, Minh Vương là một cường giả siêu cấp rất lợi hại. Khi ở trước mặt hắn, nếu như ngươi có một tia sợ hãi, như vậy ngươi đã xong. Cho nên không bất kỳ lúc nào cũng phải duy trì tâm của bản thân ngươi, khiến mình quên sợ hãi!

- Quên sợ hãi...

Lần này Yên Hồng cảm thấy không tự tin. Đối diện với Minh Vương trâu bò hung ác như vậy, ai có thể bảo đảm mình không có một tia sợ hãi?

Cuối cùng ba người vẫn bước chân vào cánh cửa địa ngục. Đây là lần thứ hai Âu Dương bước vào đây. Hiện tại tu vi của Âu Dương đã cao hơn lần trước rất nhiều. Cho nên căn bản không cần Sát thần Tu La mở đường, Âu Dương vẫn có thể dễ dàng doạ lui bất kỳ oan hồn nào.

Lần này hành trình xuống địa ngục còn nguy hiểm hơn lần trước gấp trăm lần. Lần trước mục tiêu của bọn họ chẳng qua chỉ là tầng thứ mười. Nhưng Phượng Hoàng thành ở tầng thứ mấy, bản thân bọn họ lại không biết. Bọn họ chỉ có thể mù quáng đi xuống, tìm kiếm được Phượng Hoàng thành trong truyền thuyết.

Tầng bảy, tầng tám, tầng chín, tầng mười, đi thẳng đến tầng thứ mười lăm. Trong tình cảnh Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương mở đường, không có bất kỳ yêu ma quỷ quái nào dám lại gần.

Nhưng bắt đầu từ tầng thứ mười sáu, bọn họ phát hiện một chuyện. Đó chính là những yêu ma này bắt đầu công kích. Tuy rằng những yêu ma này trong mắt hai người đều rất yếu ớt, nhưng số lượng của chúng nó thực sự quá nhiều, cho nên bọn họ vẫn cảm thấy rất đau đầu.

- Thực sự là ác tâm. Những con kiến nhỏ cho dù cắn không tới ngươi nhưng cũng khiến ngươi mệt chết!

Ngụy Bỉnh Dập không ngừng đập tan từng vong hồn. Trên đoạn đường này có lẽ ngay cả bản thân Ngụy Bỉnh Dập cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã đập tan bao nhiêu vong hồn.

- Đây là chuyện tốt. Chỉ tới gần Phượng Hoàng thành, các vong hồn mới có thể có năng lực như vậy. Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra, những vong hồn này giống như có tổ chức sao? Nếu như ta nói không sai, có lẽ Phượng Hoàng thành nằm ngay ở tầng thứ mười tám! Vận may của chúng ta rất tốt. Không cần phải xuống tới tầng thứ chín mươi chín!

Trong lúc Âu Dương vẫn mỉm cười. Tuy nhiên hai người bên cạnh hắn lại cười không nổi. Muốn cười đàu vui vẻ trong địa ngục này thật sự cần có dũng khí không tầm thường.

Ba người một đường xông qua vô tận vong hồn. Bọn họ từ tầng mười sáu tiến vào tầng thứ mười bảy. Nhưng khi bọn họ bước vào tầng thứ mười bảy, bọn họ vẫn bị cảnh tượng tại tầng thứ mười bảy làm sợ hết hồn.

Nơi này căn bẳn hoàn toàn khác với các tầng địa ngục khác. Nơi này căn bản chính là một thế giới. Một mặt trăng tròn lơ lửng trên không trung. Bên cạnh mặt trăng là một đám mây đen giống như vong hồn không ngừng di chuyển xung quanh mặt trăng.

Thế giới này cũng không phải là máu tanh ngu ám. Không ngờ thế giới này có mặt đất và một vài thực vật cổ quái tồn tại.

- Xem ra chúng ta đều sai!

Thời điểm Âu Dương nhìn thấy cảnh tượng này, dường như lập tức hiểu được điều gì. Tuy nhiên hắn vẫn không hề lo lắng. Hắn biết đều đáng lo nằm ở phía sau.

- Phía trước là một con sông! Dường như còn có một cây cầu!

Yên Gồng nhìn phía trước bỗng nhiên kêu lên. Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập nhìn theo hướng Yên Hồng chỉ. Quả nhiên, bọn họ nhìn thấy một dòng sông xanh không ngừng cuồn cuộn chảy. Giữa con sông có một chiếc cầu bắc ngang. Thị lực của Âu Dương mạnh hơn xa Yên Hồng. Âu Dương có thể thấy rõ ràng, trên cầu không ngờ có một lão bà bà với một đôi mắt quỷ dị đang nhìn bọn họ.