- Sư phụ, ta không thể thua, thật sự không thể thua được!
Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh. Giờ phút này tất cả mọi người đều trầm mặc. Thành thật mà nói Âu Dương đã mất đi quá nhiều. Đi tới con đường này Âu Dương đã mất đi quá nhiều quá nhiều thứ. Nếu như hắn lại thua thêm một bàn nữa, có lẽ hắn chỉ còn sót lại một mình cô đơn.
- Không riêng gì ngươi, chúng ta cũng không thể thua!
Bạch Tinh vỗ vỗ vào vai Âu Dương. Rất nhiều người sợ nói không thể thua. Bởi vì một khi ngươi không thể thua, nhưng lại thua, điều đó sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Âu Dương không thể thua không phải bởi vì cái mạng của mình. Âu Dương không thể thua chính bởi vài cái mạng của người khác. Bây giờ bày xuống trung cuộc như vậy, nếu như đi nhầm một nước cờ, chính là thua cả một ván cờ.
- Nếu như nói không sai, Thiên Vương hẳn cũng sẽ tính được chuyện ngươi sẽ đi Tiên giới, có thể đã mai phục vô số sát chiêu!
Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Để ta đi với người một lần!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Ma Vương. Năm đó hai người quyết đấu sinh tử tại Ma giới, Âu Dương thậm chí muốn cảm ơn Ngụy Bỉnh Dập. Đương nhiên điều này không phải bởi vì Âu Dương quá hèn. Mà bởi vì nếu như không có Ngụy Bỉnh Dập cướp đoạt linh hồn Âu Dương, như vậy Âu Dương sẽ không chán nản đến mức đó, càng không hiểu rõ mình tự đại tự đại tới mức gần như đã hủy diệt chính mình, tương tự cũng sẽ không có thời gian bốn mươi năm sau đó.
Bất cứ lúc nào, Âu Dương cũng nhớ kỹ bốn mươi năm kia. Bốn mươi năm kia, chính là thời gian mình hạnh phúc nhất. Chỉ có điều Âu Dương hiểu rõ, chết chính là chết. Bất luận nó đã từng hoàn mỹ tốt đẹp tới mức nào, nếu như ngươi không có cách nào thoát khỏi cái bóng kia, vậy ngươi chỉ có thể vĩnh viễn sống ở trong đó.
Cho tới lúc chết Lý Uyển Như đã hiểu rõ tất cả những điều đó. Lúc Trầm Điễn sắp chết hắn cũng hiểu rõ được tất cả. Âu Dương không muốn tới thời khắc mình sắp chết mới hiểu được tất cả những điều này. Cho nên hắn đang nỗ lực làm một vài chuyện, mong cứu vãn tất cả tình thế không thuận lợi.
- Được rồi!
Âu Dương vui vẻ gật đầu. Thực tế, lực chiến đấu của Ngụy Bỉnh Dập có lẽ còn cường đại hơn Bạch Tinh mấy phần. Mang theo Ngụy Bỉnh Dập cho dù gặp được Thiên Vương và Nghi Quân cùng hợp lực, hai người cũng có sức đánh một trận. Đương nhiên, trong tình huống hai người đối phó với hai người bọn họ muốn chiến thắng thực sự không có khả năng lắm. Nhưng hai người bọn họ kết hợp với nhau muốn chạy trốn vẫn không có vấn đề.
- Lúc nào xuất phát, nếu không dẫn ta đi cùng!
Tiểu Nhạc chẳng biết xấu hổ mở miệng nói khiến mị người chung quanh đều khinh bỉ nhìn hắn một cái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
- Mang ngươi theo để đi chịu chết sao? Thiên Vương muốn đập chết ngươi chỉ cần một cái tát!
Bạch Tinh mới vừa bị Tiểu Nhạc khinh bỉ xong, lúc này hắn nhìn thấy cơ hội như vậy đương nhiên muốn điên cuồng châm chọc một phen.
Tiểu Nhạc bị nói vậy thực sự không nói được gì. Điều người ta nói lại chính là sự thật. Thực lực của hắn trước thời đại lớn đến cũng coi là một trong số những nhân vật lớn. Nhưng khi thời đại lớn xuất hiện, tiên tôn đều bị dồn tới chân tường. Hiện tại hắn chỉ có thể đợi ở chỗ này.
- Chúng ta đi bây giờ. Việc này không nên chậm trễ. Nếu còn chậm trễ thêm một thời gian nữa Thiên Vương sẽ chuẩn bị thêm phần một hậu chiêu!
Âu Dương nhìn một chút Ngụy Bỉnh Dập. Ngụy Bỉnh Dập liền gật đầu nói:
- Ta cũng cho là như vậy.
- Được, vậy hai người các ngươi đi đường cẩn thận!
Bạch Hủ Minh nhìn hai người một lát sau đó nói:
- Lần này chuyện hai người các ngươi rời đi sẽ không có người nào khác biết!
- Vẫn là sư phụ hiểu rõ ta!
Âu Dương với Bạch Hủ Minh nhìn nhau nở nụ cười. Những người khác lại dùng một ánh mắt cổ quái nhìn Âu Dương. Dường như bọn họ phát hiện ra điều gì nhưng lại không tiện mở miệng.
Hai người Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập xé thời không ra, sau đó hai người lại tiến vào tinh không vô tận kia.
Đứng trong tinh không mênh mông, tốc độ của hai người Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều rất chậm. Bọn họ giống như đang hưởng thụ giây phút yên tĩnh này.
- Thật ra có lúc tâm tình ta không tốt sẽ một mình tiến vào trong tinh không này, đứng trong tinh không ta cảm thấy ta chính là thần. Những ngôi sao này đại biểu cho một thế giới. Nhưng trong mắt ta, chúng lại nhỏ bé như vậy. Có lẽ người thật sự đạt được chí cao vô thượng nhìn thấy bất cứ vật gì cũng có cảm giác như vậy!
Ngụy Bỉnh Dập mở miệng nói trước. Trong tinh không này ngay cả là tiên tôn muốn mở miệng nói chuyện cũng không thể nào. Chỉ có người đạt được cấp vương giả mới có thể.
- Đúng vậy, có thể chí cao vô thượng ở ngay trong lòng của chúng ta. Nhưng mỗi người chúng ta đều si mê với những thứ nhìn thấy bên ngoài.
Âu Dương cũng có một cảm xúc. Cảm xúc này không nói rõ được cũng không tả rõ được.
- Nghe nói phương pháp thánh chiến ý của Chiến tộc các ngươi chính là tâm muốn chính là niệm đạt?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương hỏi vấn đề này.
- Đúng. Điều này hẳn không phải là bí mật gì!
Âu Dương không hề che giấu. Ý nghĩa cao thâm của phương pháp thánh chiến này bất kỳ ai cũng biết. Nhưng cho dù hiện tại Âu Dương đưa phương pháp thánh chiến hoàn chỉnh cho Ngụy Bỉnh Dập hắn cũng tuyệt đối không thể nào tu luyện được.
- Ý nghĩa này thực sự quá thâm ảo, nhưng lại rất đơn giản. Tâm muốn chính là niệm đạt. Đây hẳn chính là cảnh giới của chí cao vô thượng!
Ngụy Bỉnh Dập liếm liếm môi. Đối với chí cao vô thượng, có thể nói mỗi người đều muốn đạt được. Nhưng từ trước tới nay, chí cao vô thượng chính là một truyền thuyết, nó có hay không cũng không ai biết.
- Ta không muốn trở thành chí cao vô thượng!
Đầu Âu Dương cúi thấp xuống. Hắn không nói láo. Lúc trước Triệu Cương đưa niềm tin Chí Cường Giả ra khiến Âu Dương vũ hóa phi tiên chính là vì truy tìm chí cao vô thượng. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Âu Dương hiểu rõ rất nhiều. Hắn không phải sống vì người khác. Hắn sống vì chính mình. Cuộc sống trong quá khứ khiến Âu Dương mệt chết đi được.
Hiện tại Âu Dương thật sự không quá quan tâm tới cái gì gọi là chí cao vô thượng. Hắn chỉ muốn kết thúc tất cả, khiến thế giới trở lại như lúc trước khia có thời đại lớn. Như vậy hắn có thể ở bên cạnh người của mình đi khắp mọi nơi trong tinh không này, đến nhìn tận mắt mỗi một thế giới...
Hắn đã từng đạt được nguyện vọng đơn giản như vậy. Nhưng Âu Dương lại không quý trọng. Hắn không ngừng khiêu chiến chỉ vì để mình có thể thành tựu chí cao vô thượng. Bây giờ nếu như hắn chỉ còn cách chí cao vô thượng có một bước chân, chỉ cần thắng Thiên Vương, hắn có thể tiến vào chí cao vô thượng, hắn cũng muốn bỏ qua.
- Âu Dương nhiều lúc ta thực sự không hiểu ngươi. Ngươi bắt đầu từ tiểu thế giới một đường phấn đấu. Rất khó tưởng tượng được ngươi làm thế nào có thể đi đến một bước này!
Ngụy Bỉnh Dập trời sinh đã có thần lực vô hạn. Mấy ngày nay tại tiểu thế giới hắn đã thấy được rất nhiều thứ. Hắn thực sự khó tưởng tượng nổi, trong một thế giới như vậy, làm sao có thể xuất hiện một Âu Dương như vậy.