Hắn biết Trịnh Công Danh xông tới. Vào lúc này lựa chọn chui xuống đất chẳng khác nào chịu chết. Cho nên hai chân đột nhiên giẫm một cái xuống mặt đất. Cả người hắn nương theo lực lượng này, xé rách đỉnh lều vải nhảy lên trên không trung trăm mét!
- Chết đi!
Trịnh Công Danh từ dưới đất nhảy ra. Hắn nhìn thấy Âu Dương không phải đang đứng trên mặt đất, mà đã nhảy lên trên không! Theo động tác của Âu Dương, hắn cũng lấy đà nhảy lên. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn Âu Dương gấp mười lần. Chưa tới một giây hắn đã tới cách vị trí của Âu Dương chưa tới mười mét!
Với khoảng cách này, nếu như trên mặt đất, Âu Dương chắc chắn sẽ bị giết trong chớp mắt. Nhưng nơi này không phải là mặt đất! Nơi này là bầu trời! Trịnh Công Danh lại quá trâu. Hắn thậm chí ra ngoài còn không mặc nội khố.
Ngay một khắc khi hắn sắp phải bắt được Âu Dương, một mũi tên phủ đầu bắn xuống! Hai tay Trịnh Công Danh giao nhau cản mũi tên này! Đối với một mũi tên của yêu cung thủ tứ giai, hắn rất khinh thường! Chẳng lẽ một Yêu Chiến Sĩ lục giai lại có thể bị một tứ giai như ngươi tổn thương hay sao?
Nhưng tới lúc va chạm với mũi tên này hắn mới phát hiện mình đã sai! Hóa ra Âu Dương căn bản không có ý định bắn chết hắn. Người ta nương theo mũi tên này không chỉ đánh khiến tốc độ của Trịnh Công Danh chậm lại, đồng thời còn lệch khỏi vị trí vốn có, khiến Trịnh Công Danh mất đi cơ hội tiến công!
- Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!
Trịnh Công Danh giận dữ rút Trảm Tiên kiếm bên hông ra ném về phía Âu Dương. . .
Trảm Tiên Kiếm bay qua tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, quay tròn chém về phía Âu Dương! Lần này Âu Dương thật sự kinh ngạc! Một kiếm này ẩn chứa toàn lực của một Yêu Chiến Sĩ lục giai. Âu Dương căn bản không có năng lực chống đỡ. Nếu như hắn là một Lục Tiên, hắn có thể dựa vào ưu thế bay trên bầu trời để né tránh. Nhưng đáng tiếc hắn không phải. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Hắn bay hoàn toàn thuộc về hàng giả. So với một Lục Tiên thật sự bay trên trời, hắn chỉ thuần túy là sử dụng phản lực. Mà bây giờ hắn làm sao né tránh được.
- Không thể nào! Chẳng lẽ lão tử phải chết ở chỗ này sao?
Trong lòng Âu Dương bỗng nhiên có chút bi thương. Vừa tìm được phương pháp thăng cấp đã phải chết. Đây thật sự quá đau khổ!
Âu Dương sẽ chết sao? Nói đùa, hắn là nhân vật chính. Quyển sách này còn không dự định kết thúc đâu! Cho nên hắn vẫn chưa thể chết! Chỉ thấy Trảm Tiên kiếm bay tới vị trí chỉ còn cách trước người Âu Dương chưa đầy mười mét, trước người Âu Dương bỗng nhiên xuất hiện một đám sương mù màu trắng. Đám sương mù này nhìn như chỉ xua một cái là tan ra. Nhưng khi Trảm Tiên kiếm va chạm vào sương mù lại bị sương mù mạnh mẽ cứng rắn ngăn lại!
- Người nào?
Trịnh Công Danh nhìn một kiếm tất sát của mình lại bị người ta ngăn cản được, hắn liền nổi giận. Hắn hận không thể lập tức xé gia hỏa đã thao túng đám sương mù này thành từng mảnh nhỏ.
- Trịnh Công Danh, cho dù là bản thân đại ca của ngươi ở đây cũng không dám kêu gào với lão phu như vậy. Niệm tình ngươi mới phạm phải lần đầu, lão phu tha cho ngươi một mạng!
Một giọng nói có chút già nua truyền đến. Sau đó Sở Tương Hợp mặc trên người một bộ y phục màu hồng xuyên qua đám sương mù giống như thình lình xuất hiện trước người Âu Dương!
- A. . .
Âu Dương thở dài một hơi. Khi nhìn thấy Sở Tương Hợp xuất hiện, hắn biết, ngày hôm nay cái mạng nhỏ của hắn đã được bảo vệ! Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy chuyến đi ngày hôm nay có chút lỗ mãng. Tuy rằng mình học được thuật chui xuống đất, nhưng mình mới chỉ là tứ giai. Đánh lén giết chết ba tên tứ giai thì không có trở ngại gì. Dù sao đám Yêu Chiến Sĩ cũng không có yêu hóa. Nhưng đụng phải lục giai như Trịnh Công Danh, cho dù không biến thân, bản thân mình vẫn không phải là đối thủ của hắn.
- Có chút lỗ mãng!
Âu Dương lại cảnh cáo mình. Phải mạnh lên, nhất định phải mạnh hơn nữa, phải mạnh một cách di thường! Mình không phải là kẻ ngu ngốc chỉ biết xông lên theo chém người. Mình có thân phận yêu cung thủ. Mình phải coi trọng an toàn của bản thân mình trước hết. Còn biểu hiện cái gì, để cho những tên ngu ngốc cận chiến này đi làm đi. . .
- Sở Tương Hợp, ta tôn trọng ngài là tiền bối, nhưng ngài lấy thân phận cửu giai bắt nạt Yêu Chiến Sĩ lục giai như ta, nếu như truyền ra ngoài ngài còn mặt mũi gì sao?
Trịnh Công Danh tự biết mình không phải là đối thủ của Sở Tương Hợp. Lúc này hắn chuyển sang nói đạo lý muốn đè chết Sở Tương Hợp. Chỉ cần Sở Tương Hợp không ra tay, vậy hôm nay Âu Dương chắc chắn phải chết.
Âu Dương liên tục giết chết bốn người Ám Ảnh của bọn họ, đặc biệt còn giết ba người cuối cùng ngay bên trong đại doanh của bọn họ. Như vậy cái mặt đã ném đến chỗ nhà bà ngoại rồi.
- Không phải ta bắt nạt ngươi. Chiến tranh đã kết thúc. Ngươi cũng nên rời khỏi Đại Vận trở về Tây Kỳ đi!
Sở Tương Hợp chắp tay sau lưng. Hắn thể hiện dáng vẻ của lão thần nói. Tuy nhiên hắn vừa mở miệng lại khiến Âu Dương và Trịnh Công Danh đồng thời biến sắc.
- Chiến tranh đã kết thúc?
Âu Dương cùng Trịnh Công Danh đồng thời mở miệng nói ra câu này. Nghe hai người bọn họ đồng thời nói ra câu nói này, Sở Tương Hợp cảm thấy quái dị nhìn Âu Dương. Trịnh Công Danh giật mình thì không nói làm gì. Dù sao hắn đã ở nơi này nửa năm, tấn công Kiến Phong Thành đã mấy chục lần, chết mười mấy vạn binh lính còn chưa làm được gì. Lúc này bảo hắn rời khỏi, hắn làm sao có thể cam tâm được?
Nhưng vì sao Âu Dương cũng giật mình như thế? Về điểm này Sở Tương Hợp lại không rõ. Hắn cảm thấy, chiến tranh hẳn có quan hệ gì đó đối với Âu Dương! Lần này sở dĩ hắn xuất hiện ở đây, một là tới để tuyên bố chiến tranh kết thúc, hai là bởi vì hai ngày trước hắn nhận được quân báo của Bì Ba. Không ngờ trên quân báo nói Âu Dương đạt tới tam giai còn giết chết một tên Yêu Chiến Sĩ tứ giai ngay trước trận.
Khi hắn chân chính đi tới nơi này, hắn vừa nhìn thấy Âu Dương lập tức kinh ngạc. Âu Dương không phải là tam giai.Hn chân chân chính chính là tứ giai! Một Yêu Chiến Sĩ có thể chui xuống đất di chuyển như vậy nhất định phải là tứ giai!
Sở Tương Hợp không thể nào hiểu được, tại sao chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi như vậy Âu Dương lại có thể từ nhị giai đạt tới tứ giai! Trên người hắn nhất định có bí mật gì đó khiến người ta điên cuồng!
- Lúc này còn cách mùa đông có hơn tháng nữa. Vì sao chiến tranh lại kết thúc nhanh chóng như vậy!
Lúc này Trịnh Công Danh đã thu hồi Trảm Tiên Kếm. Hắn đứng trên mặt đất, tay cầm Trảm Tiên kiếm. Rõ ràng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Sở Tương Hợp.
- Hội võ tứ quốc hai mươi năm một lần sắp diễn ra. Dĩ nhiên hai nước đạt thành hiệp nghị, chiến tranh đã kết thúc! Cho nên đêm nay nếu như quân của ngươi còn không rút khỏi Đại Vận ta, vậy đừng trách lão phu lưu các ngươi lại làm khách!
Sở Tương Hợp trừng mắt với Trịnh Công Danh một cái. Từ trong lời nói của hắn có thể nhận ra, hắn hoàn toàn không coi hơn 300 ngàn đại quân Tây Kỳ ra gì.