Yêu Cung

Chương 790: Người dám nghịch thiên, Tiễn Thần cũng dám! (2)

Trên mặt Âu Dương lộ ra ý cười. Ban đầu Âu Dương không định tham dự vào cuộc tranh đấu trong thời đại lớn. Thậm chí lúc Chiến Vương đưa ra lời mời, hắn đã muốn cự tuyệt. Tịnh Kiên Vương gì đó đối với Âu Dương không quan trọng lắm. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Âu Dương biết, liên hợp với Chiến Vương là việc bắt buộc phải làm.

Một người đối kháng với trời, vẫn còn có chút vô lực. Tuy nhiên cũng may Chiến Vương đủ cường thế. Dưới sự giúp đỡ của Chiến Vương, tin tưởng mình sẽ nhanh chóng tăng lên độ cao trước nay chưa từng có. Đến lúc đó hai người liên hợp, ngược lại không phải là không có lực đánh một trận với trời!

- Nghịch thiên, người người đều dám gọi, lại có rất ít người dám làm. Nếu không phải ta bị bức ép đi tới con đường này, ta làm sao có thể tính tới chuyện nghịch thiên.

Đây chính là suy nghĩ trong lòng Âu Dương. Trước kia Âu Dương cũng chỉ là một trong số những người dám nói nghịch thiên nhưng không làm được. Nhưng ngày hôm nay đã khác. Thời đại này đã xuất hiện. Đây là một thời địa người ăn thịt người. Lúc này chỉ sợ Tiên giới đã bắt đầu gió nổi mây phun. Mình trở lại Tiên giới làm sao thoát ra được?

- Âu Dương? Tiếp theo ngươi tính làm gì?

Một đường trải qua mưa gió, đám người Mạnh Cường với Âu Dương xem như đã có chút tình cảm nhất định. Vào lúc này mọi người đều biết, khi tiên thuyền trở về đến Tiên giới chính là lúc mọi người chia lìa.

- Sống sót!

Âu Dương nói ra hai chữ kia. Hai chữ kia cũng rất khách quan. Không sai. Ở thời đại này, điều muốn làm cũng chỉ có một điều. Đó chính là sống sót!

- Sống sót.

Cốc Thanh Vũ ở bên cạnh. Nhưng khi hắn nghe được hai chữ kia, hắn lại cười khổ. Ngay cả cường giả như Âu Dương cũng chỉ có thể phấn đấu để sống sót. Những người như bọn họ chẳng phải sẽ phải làm bia đỡ đạn lạc sao.

- Tiếp theo sẽ đi Tây Bắc sao?

Mê Đồ Hòa Thượng thoáng nhìn về phía Âu Dương. Những lời vừa nãy Âu Dương nói với Sở Yên Nhiên, hắn đã nghe được một phần.

- Đúng! Dường như Tây Bắc có điều gì đó đang đợi ta. Trong lòng ta có cảm giác như vậy. Nơi đó là nơi bắt đầu, cũng sẽ là nơi kết thúc!

Âu Dương không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng khi hắn nói ra lời, mọi người đều thoáng biến sắc. Nguồn truyện: Trà Truyện

Chuyện của Âu Dương với Lý Uyển Như rất nhiều người đều biết. Những người đang đứng ở đây cũng biết. Mà bây giờ hắn lại đột nhiên không hiểu sao, nói ra nơi bắt đầu chính là nơi kết thúc khiến rất nhiều người cảm thấy có thể đó chính là một bi kịch!

- Ôi... Ta muốn đi về chùa!

Mê Đồ Hòa Thượng thở dài. Hắn biết trong thời đại lớn hắn chỉ là một cái bia đỡ đạn. Hiện tại một tiên tôn chạy ra ngoài rất dễ dàng có chuyện. Vào lúc này so với đi loanh quanh, không bằng tìm một chỗ thanh tu!

- Ta đi Tam Thánh Sơn!

Cốc Thanh Vũ nhìn la bàn âm dương đã khôi phục bình thường. Hắn nhớ kỹ lời sư phụ đã nói với hắn. Nếu như có một ngày cùng đường, vậy hãy đi tới Tam Thánh Sơn. Đó sẽ là nơi sạch sẽ nhất trên thế giới này, cũng là một chốn cực lạc cuối cùng!

- Ta... Ta...

Yên Hồng liếc mắt nhìn Âu Dương một cái. Thời gian lâu như vậy Yên Hồng cũng đã dần hiểu rõ. Người đối mặt với mình căn bản là một gia hỏa lãnh khốc vô tình. Ngay cả Sở Yên Nhiên cả ngày mở miệng gọi phu quân, đóng miệng gọi phu quân cũng không có cách nào khiến cho Âu Dương hứng thú. Vậy càng không cần phải nói tới mình. Cho nên cuối cùng Yên Hồng dự định về Thiên Trụ Sơn.

- Vậy ta đi với Cốc lão đầu.

Mộc Tùng vẫn vô cùng hứng thứ với đạo thuật kia. Cho nên hắn dự định đi với Cốc Thanh Vũ tới Tam Thánh Sơn học tập những đạo thuật mà trong mắt mọi người có vẻ đặc biệt phức tạp này.

- Ta đi lang bạt thế giới.

Mạnh Cường vẫn là người rất có tính cách. Với Kỳ Lân Nha trong tay của, hắn mãi mãi là người nghênh khó khăn. Lúc này mặc dù biết trước mặt là nguy nan tầng tầng, nhưng hắn vẫn tính đặt chân vào thời đại lớn.

- Ta về Man tộc. Lần này thất bại, nhưng ta vẫn phải gánh lấy trọng trách của Man tộc. Yêu tổ sắp sống lại. Đến lúc đó sợ là chúng ta sẽ phải trở thành kẻ địch!

háp Khắc đi tới trước mặt Âu Dương, đánh Âu Dương một quyền nói:

- Nhớ kỹ, nếu như có một ngày Chiến tộc đánh giết Yêu tộc, nếu như ngươi gặp được người Man tộc chúng ta, nhất định phải cho chúng ta một con đường sống!

- Ta sẽ không!

Âu Dương khẽ mỉm cười nói:

- Nếu như ta chiến đấu trong Chiến tộc, ta sẽ tránh đụng độ với Man tộc các ngươi!.

- Cảm ơn...

Tháp Khắc nhìn Âu Dương. Nói thật câu nói này của Âu Dương đã khiến hắn thực sự cảm động. Cho tới nay Tháp Khắc đều cảm thấy tự ti. Chủ yếu bởi vì khi mới bắt đầu, hắn đã không ngừng tính kế với người khác. Kết quả bản thân mình lại bị người khác tính kế. Cho nên chung quy Tháp Khắc vẫn cảm giác mình là tội nhân. Mà bây giờ, một câu nói này của Âu Dương căn bản đã không xem hắn là tội nhân.

- Yến tiệc trong thiên hạ đều có lúc phải tan. Chúng ta cũng nên có tương lai riêng! Con đường phía trước còn đang chờ chúng ta. Thời đại lớn xuất hiện! Lần này xem người nào trong chúng ta có thể bộc lộ được tài năng trong thời đại lớn.

Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười mỉm, nhìn ra phía trước. Một đại lục mênh mông vô bờ đã xuất hiện ở trước mắt của bọn họ. Đó chính là phía cực đông của Tiên giới..

Gặp nhau chính là duyên. Khi duyên tận tất cả đều tan. Trong thời đại không có cách nào nắm giữ được tất cả. Mỗi người đều là nước chảy bèo trôi đều có tương lai riêng. Ngay cả Âu Dương cũng là như vậy.

Mang theo Sở Yên Nhiên, Âu Dương một đường đi về phía Tây Bắc. Lần này sở dĩ hắn mang theo Sở Yên Nhiên chủ yếu bởi vì Âu Dương với Sở Yên Nhiên đã lập một điều ước.

- Ta giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của cô cô nàng, nàng giúp ta hủy tình cổ!

Âu Dương đã nói với Sở Yên Nhiên như vậy.

- Được!

Sở Yên Nhiên không nói thêm gì, chỉ khe khẽ gật đầu. Trong mắt nàng có một loại bi ai và không muốn. Âu dương không hiểu thần sắc trong mắt Sở Yên Nhiên rốt cuộc là ý gì. Hắn cũng không thèm tìm hiểu. Sở Yên Nhiên là người rất ưu tú. Nếu như ở hiện đại, có thể có một lão bà như vậy theo mình, hơn nữa không oán không hối hận, có lẽ Âu Dương sẽ cười đến chết. Nhưng ở chỗ này không khác. Nơi này Âu Dương có quá nhiều chuyện cần làm, căn bản không có thời gian đi nói chuyện yêu đương!

- Hủy bỏ tình cổ, ta sẽ...

Trong mắt Sở Yên Nhiên đầy vẻ ưu thương. Nàng nhìn Âu Dương, trong lòng dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đáp ứng chính là đáp ứng. Nàng không oán không hối hận...

Hai người một đường vượt núi băng đèo xuyên qua thời không mà đi. Nhưng trên đoạn đường này, bọn họ vẫn gặp phải không ít phiền phức. Thời đại thực đã thay đổi. Tiên giới này đã không còn là Tiên giới trước kia nữa. Trên đoạn đường này Âu Dương, vô số tông phái đã biến mất, không ngờ thay vào đó là một vài thần điện. Tượng thần được thờ cúng trong những thần điện này, không phải ai khác chính là Nghi Quân, Vạn Tiên Chi Vương!