Yêu Cung

Chương 781: Cánh cửa địa ngục (1)

Mọi người đều nở nụ cười. Tuy rằng Yên Hồng còn chưa nói hết lời, nhưng mọi người đều có thể hiểu rõ được ý tứ của Yên Hồng.

Nhưng bây giờ đã xâm nhập quỷ đảo. Nếu như không làm xong bọn họ nhất định không có cách nào rời khỏi!

- Các ngươi không cảm thấy nơi cây cối ở nơi này đặc biệt rất giống người không?

Bỗng nhiên, Sở Yên Nhiên nói ra một câu như vậy khiến người ta sợ hãi không thốt lên lời.

- Ta nhát gan! Đừng làm ta sợ!

Tuy rằng Mộc Tùng tùy tiện, đối mặt với ác quỷ vẫn không e ngại, nhưng nghe thấy như vậy hắn vẫn còn có chút sợ hãi.

- Hơn nữa cây cối nơi này đều không có bóng!

Âu Dương đã sớm phát hiện ra sự kỳ quái của các loài cây nơi này nói:

- Cây nơi này, cho dù dưới ánh trăng cũng không có bóng. Các ngươi nhìn kỹ đi, trừ tám người chúng ta ra, bất kỳ thứ gì ở nơi này đều không có bóng. Trên đường chúng ta đi tới ta đã quan sát kỹ. Những nơi khác đều có bóng. Chỉ có nơi này giống như một huyễn ảnh. Nhưng ta dùng quan tâm chiến ý nhìn, nơi này lại thật sự tồn tại, giống như bị lực lượng khổng lồ nào đó bao vây. Ta căn bản không có cách nào nhìn thấu bí mật của nơi này. Quan tâm chiến ý của ta không mạnh như Chiến Vương. Có lẽ nếu Chiến Vương đang ở đây, hắn có thể nhìn thấy được điểm khác lạ của nơi này.

- Nơi này oán khí rất nặng. Oán khí nơi này giống như ẩn dấu ngàn vạn năm vậy. Các ngươi không cảm giác từ sau khi tiến vào nơi này, giống như bị cái gì đó bao vây sao? Mỗi giờ mỗi khắc oán khí này đều muốn kéo chúng ta vào lòng đất. Nhưng oán khí nồng đậm như vậy lại không có ý muốn thương tổn chúng ta. Đây đúng là một nơi cổ quái!

Cốc Thanh Vũ lấy la bàn của hắn ra. Rốt cuộc lần này la bàn đã động. Hơn nữa bên trên la bàn chợt hiện ra một quầng sáng cổ quái!

- Cứu...

Một chữ xuất hiện trong quầng sáng! Khi mọi người nhìn thấy chữ này, bọn họ đều cảm thấy da đầu tê dại! Cứu? Có ý gì? Cứu cái gì? Nơi này có vật gì muốn bọn họ cứu sao?

- Cốc lão đầu, rốt cuộc tình huống thế nào vậy? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Mê Đồ Hòa Thượng đã cầm vòng xá lợi trong tay. Hắn cũng cảm thấy hơi sợ. Rốt cuộc đây là địa phương quái quỷ gì vậy!

- Không biết! Tuy nhiên chỉ dựa vào một chữ này ta không nhận ra được điều gì!

Cốc Thanh Vũ cũng cảm thấy da đầi tê dại. Hắn nhìn la bàn trong tay. Sau chữ cứu kia, trên la bàn còn xuất hiện rất nhiều chữ nhỏ li ti. Nhưng khi còn chưa ai nhìn thấy rõ những chữ này, la bàn lại trở nên mất linh. Tuy nhiên có thể tưởng tượng được, những chữ nhỏ kia nhất định là cực kỳ quan trọng.

- Cốc lão nhi, ngươi có cần như vậy không. Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, ngươi chung quy đều tụt lại phía sau. Đến lúc này cái la bàn chết tiệt kia lại mất linh là sao?

Mạnh Cường tức giận mắng. Vừa nãy thời điểm trên la bàn xuất hiện những chữ nhỏ kia, hắn đã tính xem thử một chút. Nhưng không ngờ một chữ còn chưa thấy rõ, la bàn lại mất linh. Hắn thật sự nghi ngờ la bàn này là đồ giả.

- Tên của la bàn này là âm dương. Nó chính là một thần khí thật sự. Kỳ Lân Nha của ngươi cũng không quý bằng Âm Dương đâu!

Cốc Thanh Vũ đỏ mặt tía tai nói. Cái la bàn âm dương này là do trưởng bối của Cốc Thanh Vũ truyền lại cho hắn. Từ sau khi hắn nhận được la bàn âm dương này, chưa bao giờ từng xuất hiện tình huống như vậy. Tại mộ của Yêu tổ, nó đã mất linh một lần. Trên biên, nó lại mất linh. Hiện tại tới đây thật vất vả mới khôi phục hiệu quả lại được một chút, nhưng tiếp theo lại mất linh.

- Âm dương? Đây chính là âm dương sao?

Mê Đồ Hòa Thượng nghe thấy âm dương vội vàng đi lên phía trước nói:

- Ta từng nghe nói về la bàn âm dương này. Đây thật sự là một thần khí đặc biệt mạnh mẽ. Có người nói thần khí này có năng lực câu thông âm dương. Quầng sáng vừa nãy màu tím. Chứng tỏ vừa nãy câu thông với ngươi hẳn là thuần âm!

- Thuần âm? Có ý gì?

Đám người Mạnh Cường cảm thấy không rõ ràng về điều này. Âu Dương lại ở bên cạnh mở miệng nói:

- Người thuần dương, quỷ thuần âm. Vừa nãy đây không phải là người sống!

- Là quỷ sao? Sao không nói sớm?

Nghe thấy là quỷ, Mạnh Cường và đám người Mộc Tùng trái lại cảm thấy yên tâm hơn. Từ khi hắn đi tới quỷ đảo, còn nhìn thấy ít ác quỷ sao? Đối với ác quỷ bọn họ đã sớm vô cảm. Cho nên nghe thấy là không ngờ quỷ mọi người đều cảm thấy yên tâm.

- Yên tâm cái rắm!

Cốc Thanh Vũ chỉ vào mọi người nói:

- Thật không ngờ được quỷ lại nói với chúng ta một chữ cứu! Nếu như vừa nãy la bàn xuất hiện là chữ tử, ta tuyệt đối không có bất kỳ lo lắng nào. Nhưng đây lại là chữ cứu. Điều này thật sự quá mức kỳ lạ!

Cốc Thanh Vũ biết, nếu như là lũ quỷ trêu bọn họ, viết ra một chữ tử bọn họ nhất định sẽ không sợ. Nhưng quỷ lại cầu cứu bọn họ sao? Điều này còn không cổ quái sao?

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tất cả đều vô cùng sợ hãi trước câu nói của Cốc Thanh Vũ!

- Ta nói các ngươi có thể có chút tôn nghiêm của cường giả hay không? Chúng ta người nào cũng là tiên đế tiên tôn,. Chẳng lẽ chúng ta còn có thể bị mấy tên tiểu quỷ doạ chạy hay sao?

Mộc Tùng khinh thường thoáng nhìn về phía núi rừng nói.

- Quỷ đương nhiên không dọa được chúng ta! Nhưng ta nghi ngờ trên quỷ trên đảo, quỷ chính là kẻ thiện lương. Cổ quái chính là người.

Mê Đồ hòa thượng nói chuyện. Câu nói này của hắn trái lại khiến những người vừa nãy đang lo lắng lại trở nên yên tâm.

- Mặc kệ là người hay quỷ. Bây giờ chúng ta không có đường lui nữa. Điều hiện tại phải làm chính là nhanh chóng kết thúc chuyện này sau đó rời khỏi đây.

Âu Dương thật sự không muốn ở lại nơi quỷ quái này. Nơi này khắp nơi đều cổ quái. Quỷ tộc biến mất, chỉ còn lại một mình Quỷ Vương.

Một ngọn núi đột nhiên xuất hiện. Quỷ trong rừng núi không ngờ nói chữ cứu với bọn họ! Quỷ dị nhất chính là bây giờ Quỷ Vương kia cũng có thể là giả. Quỷ Vương nhát như chuột không ngờ lại biến thành dáng dấp như vậy. Tất cả những điều này chứng tỏ điều gì?

Từ sau khi thời đại lớn xuất hiện, dường như tất cả mọi chuyện đều có vài phần cổ quái, khiến người ta không có cách nào thăm dò được, rốt cuộc đã sắp phát sinh chuyện gì!

- Đừng nói nữa. Nơi này có quá nhiều điều cổ quái. Nếu chúng ta tiếp tục ở lại nơi này, không chừng còn gặp phải chuyện gì đó càng buồn nôn hơn. Chúng ta nhanh chóng làm xong mọi việc sau đó rời khỏi thôi!

Âu Dương nhìn Sở Yên Nhiên đứng cách đó không xa nói. Vừa nãy không ngờ Sở Yên Nhiên có thể nói thẳng vào trong lòng hắn mà không cần mở miệng. Âu Dương suy đoán đây hẳn là ảnh hưởng do tình cổ kia tạo thành.

Hắn vốn cho rằng tình cổ kia chỉ là do Sở Yên Nhiên lấy ra hù dọa người. Hiện tại xem ra tình huống không được lạc quan như mình đã tưởng tượng. Nhưng tại địa phương quỷ quái này, hắn cũng không có công sức tìm hiểu rốt cuộc tình cổ là cái gì. Tất cả đều chỉ có thể chờ đợi sau khi rời khỏi quỷ đảo mới lại nói tiép.