Yêu Cung

Chương 720: Dung hợp, diệt Tiên Tôn (1)

Âu Dương thật tình không thể chịu nổi. Giờ phút này, sát khí đã lâu lại dâng lên trên người hắn. Hỏa diễm linh hồn biến mất thật lâu lại một lần nữa thiêu đốt trên người Âu Dương.

Giây phút này, Âu Dương cách chí cao vô thượng chỉ một bước. Không gian trước mắt hắn vỡ vụn. Lửa giận của hắn muốn đốt cháy cả thế giới.

"Đốt cháy đi! Đây mới là ngươi và ta! Làm như vậy thì ngươi mới là Âu Dương! Buông xuống cái gọi là tình. Giết! Giết! Giết! Con đường giết chóc mới là đường chúng ta nên đi. Từ bỏ tất cả, ngươi chính là chí cao vô thượng, ngươi là thần trên trời!"

Một âm thanh lại vang lên trong lòng Âu Dương. Hiện tại hắn không còn bài xích tâm ma nữa.

Một giọng nam từ xa truyền đến: Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện

- Là ai dám càn rỡ như vậy?

Một người đàn ông toàn thân mặc y phục màu xanh, một thanh trường kiếm ngọc bích, mặt như ngọc, từ trên trời hạ xuống, phong thái bất phàm.

Sau lưng người đàn ông có chuỗi dài ảo ảnh. Đó chính là Quan Hãn Thanh, Tiên Tôn Quan Hãn Thanh. Từ khi gã tu luyện đến nay chưa tới ba ngàn năm, đã đạt được thành tựu như vậy, tu vi như vậy đủ nói cho toàn thế giới biết về thiên phú của gã. Nhưng Quan Hãn Thanh đối diện với Âu Dương là tồn tại chỉ cách chí cao vô thượng chỉ một bước. Vậy nên dù hôm nay gã có phong thái cỡ nào cũng nhất định chỉ là vai phụ, là một kẻ rất đáng thương.

- Cút!

Một chữ cút như tiếng sấm giữa trời, khiến toàn thế giới chấn động. Tâm tưởng thì niệm đạt. Lửa giận của Âu Dương đã nối liền thiên địa. Giờ phút này hắn thật sự là thần.

- A!

Quan Hãn Thanh nhìn người đàn ông toàn thân có hỏa diễm huyết sắc thiêu đốt hừng hực. Hiển nhiên đối phương đến không có ý tốt. Hơn nữa ở chỗ dám kêu thẳng tên vị hôn thê của gã, khiến gã rất tức giận!

Âu Dương lại rống lên:

- Lý Uyển Như! Lăn ra đây cho ta!

Lần này có bóng người từ xa bay đến. Không phải là Lý Uyển Như mà là Lưu Linh. Từ khi Lưu Linh nghe tiếng rống thứ nhất liền biết là ai.

Hiện tại trên đời có ai dám nói như vậy với Lý Uyển Như, còn trực tiếp mắng nàng thì chỉ có một người. Chính vì người này đã khiến nàng chặt đứt một kiếp của mình.

- Là ngươi.

Lưu Linh nhìn người đàn ông này. Lưu Linh không hiểu rõ về khí tức của Âu Dương. Giờ phút này khí tức gì đó đã không quan trọng nữa. Mấu chốt ở chỗ Thứ Kiêu Cung sau lưng và cơn giận của hắn đã nói lên tất cả.

- Cút!

Âu Dương thật sự tức giận. Tay trái của hứn duỗi ra. Thứ Kiêu Cung đã nằm trong tay.

- Bảo Lý Uyển Như đi ra gặp ta! Hôm nay ta không muốn giết người. Ta chỉ cần một lời giải thích! Đừng ép ta bắn tên, ta mà bắn tên sẽ có người phải chết!

Mắt Âu Dương biến thành màu vàng, quan tâm chiến ý và chiến ý tất sát như ẩn như hiện trên người hắn.

- Là ai dám đại náo Hàn Băng Cung của ta!

Một bóng người như tiên từ trên trời lạc xuống trần gian. Nàng đứng chắn trước mặt Lưu Linh, đối diện với Âu Dương.

- Là ai? Ha ha ha...nàng không thể nhận ra ta là ai sao?

Âu Dương nhìn cô gái trước mắt. Cô gái vô cùng quen thuộc. Cô gái này khiến hắn vướng bận bảy năm. Cô gái này từng cùng hắn đi qua tuổi xế chiều, cùng xem núi tuyết, ngắm mặt trời lặn, cùng ở biển mai nhìn mặt trời mọc, cùng ở chung nhà, dịu dàng khó quên. Trái tim Âu Dương như bị con dao cùn giày xéo, đau nát tim gan.

Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trái tim Âu Dương. Bằng hữu và huynh đệ không nhận ra mình, Âu Dương có thể không cần. Bởi vì cho dù bằng hữu, huynh đệ có thân thiết hơn nữa cũng không giống cô gái này, người đã làm bạn bên hắn bốn mươi năm! Thời gian bốn mươi năm là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời Âu Dương. Nhưng hôm nay tất cả đã tan vỡ, tất cả như giấc mộng đẹp bị đập nát.

Lý Uyển Như nhìn người đàn ông trước mắt, hỏi:

- Ngươi là ai?

Lý Uyển Như cảm thấy người đàn ông này cực kỳ quen thuộc. Nhưng dù cố gắng thế nào thì nàng cũng không thể nghĩ ra thân phận của hắn.

- Thôi, là ta quá cố chấp. Một đời trước rốt cuộc chỉ là chuyện kiếp trước...ha ha ha ha...

Âu Dương cười đau thương, Thứ Kiêu Cung run rẩy theo tiếng cười.

Bàn tay nắm Thứ Kiêu Cung bởi vì dùng sức quá mạnh mà khớp xương trắng bệch.

- Đã qua, tất cả đã qua. Đó chỉ là do ta mơ mộng viễn vông. Có lẽ đời này đã nhất định khiến ta phải cô độc mãi mãi.

Âu Dương cười. Hắn cười thê lương, cười thống khổ. Bây giờ Âu Dương không muốn ở lại đây lâu hơn. Hắn chỉ muốn rời đi, chỉ muốn chạy trốn khỏi thế giới này!

- Ta sai rồi. Ta không nên trở về. Có lẽ ta thật sự không nên trở về.

Nước mắt chảy trong lòng Âu Dương, hắn xoay người định rời đi.

Quan Hãn Thanh quát:

- Đây là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao!?

Hiển nhiên Quan Hãn Thanh không nhận ra Thứ Kiêu Cung. Gã không biết được sự cường đại của người đàn ông trước mắt. Quan Hãn Thanh chỉ biết rằng mới vừa nãy người đàn ông này đã sỉ nhục vị hôn thê của gã, còn chạy tới đây nói những lời điên điên khùng khùng. Mặc kệ thế nào gã cũng phải dạy cho người này một bài học.

- Cút!

Âu Dương rít qua kẽ răng. Tay hắn bắt đầu run rẩy.

Quan Hãn Thanh nói:

- Hừ! Để xem rốt cuộc là ai phải cút!

Trường kiếm ngọc bích đã được rút ra khỏi vỏ, mang theo một chuỗi cầu vồng xông về phía Âu Dương.

Lưu Linh nhìn thấy như vậy vội hét lên can ngăn:

- Đừng!!!

Quan Hãn Thanh chỉ là Tiên Tôn, sao có thể cường đại được bằng Thần Tiễn. Quan Hãn Thanh có thiên phú rất tốt, có thể trong thời gian ngắn ngủi đạt tới cảnh giới này. Tuy rằng phần lớn đều nhờ vào gia tộc, nhưng so với Thần Tiễn biến thái chưa tới trăm năm đã có thể chính diện đối kháng Ngụy Bỉnh Dập thì hai người căn bản không cùng đẳng cấp!

Vèo!

Thứ Kiêu Cung run rẩy, trường tiễn huyết sắc bị Âu Dương kéo căng. Hiện tại tiễn thuật của Âu Dương đã tới cảnh giới thứ ba. Hắn đã không cần chạy trốn nữa. Âu Dương có thể chính diện đối đầu chí cường giả trong thiên hạ. Hơn nữa bây giờ tu vi của hắn cao cường. Dù không có Thứ Kiêu Cung cũng đủ giết chết Quan Hãn Thanh ngay lập tức.

Quan Hãn Thanh thấy Âu Dương đứng đó giương cung thì vẻ mặt khinh thường nói:

- Hừ! Cho rằng mình là Thần Tiễn...

Trường kiếm từ trên trời phóng về phía Âu Dương. Nhưng Quan Hãn Thanh còn chưa nói hết câu thì trường tiễn huyết sắc đã đâm thủng ngực gã. Hỏa diễm huyết sắc thiêu cháy linh hồn của gã.

Tiêu diệt! Đây thật sự là tiêu diệt ngay lập tức. Dù không dung hợp với tâm ma nhưng hiện tại sát ý của Âu Dương đã kéo theo tâm ma cùng hắn ra tay. Đó là lực lượng gần sát với chí cao vô thượng thì Quan Hãn Thanh bình thường làm sao có thể chống đỡ được?

Vèo!

Nhìn Quan Hãn Thanh rơi từ trên trời xuống, thân thể bị đốt thành tro, nhiều người hít một hơi lạnh. Đây chính là một Tiên Tôn. Một Tiên Tôn lại bị một người bắn một mũi tên giết chết ngay tại chỗ, đốt thành tro tàn. Hiện tại rất nhiều người đều liên tưởng đến lời đồn gần đây.

- Hỏa diễm huyết sắc, trường cung...rất quen thuộc...

Lý Uyển Như nhìn lửa trên mặt đất dần tắt, nàng cảm thấy đầu vô cùng đau đớn.

- Còn ai muốn ngăn cản ta nữa không?