Âu Dương cười khẽ. Hắn tìm ra được một cách chính xác. Đừng nhìn bây giờ hắn chỉ là Kim Tiên, nếu đến đường cùng thì tâm ma vẫn sẽ ra tay. Nếu không thì không chỉ một mình Âu Dương chết mà tâm ma cũng tan biến.
- A.
Âu Dương lắc lư cổ và eo, cảm nhận tiên khí xung quanh. Hắn biết đây chắc chắn là Tiên Giới. Chỉ có Tiên Giới mới có được linh khí thiên địa đậm đặc như vậy.
Âu Dương hét to:
- Bà nội nó, bảy năm, lão tử lại trở về!
Âu Dương nhảy vọt lên cao bay hướng phía đông.
Đại Uyên Thành, đây là một tòa thành thị không nổi tiếng trong Tiên Giới, chỗ này không xuất hiện cường giả cấp Tiên Tôn, cũng không có sản phẩm đặc sắc nổi tiếng gì, cho nên đây chỉ xem như là tòa thành thị chiếm khoảnh đất nhỏ.
Nhưng dù Đại Uyên thành có diện tích nhỏ thì nhân số không hề nhỏ. Khi Âu Dương bước vào thành thị mới phát hiện toàn...người với người.
Khắp nơi đều là người, làm Âu Dương có cảm giác trở về địa cầu. Hình như chỉ có số ít thành thị nổi tiếng về mua sắm hoặc du lịch mới có dòng người nhiều như vậy.
Tại sao Đại Uyên thành có nhiều người như vậy? Âu Dương rất buồn bực. Nói ra thì Đại Uyên thành không được xem là thành thị nổi danh gì. Mấy tiên nhân cần gì chen chúc ở đây?
Âu Dương không biết rõ Tiên Giới. tTi Tiên Giới thì những thành thị lớn không có nhiều người. Không phải nói thành thị lớn không tốt, bởi vì quá tốt nên mới ít người. Những thành thị lớn không phải nói ngươi là người thì sẽ được trong đó. Muốn ở đây ngươi phải có năng lực. Còn như thành thị nhỏ giống Đại Uyên thành thì không sao cả. Chỗ này mặc kệ ngươi có thực lực cao thâm bao nhiêu, dù là phi tiên cũng có thể cắm rễ tại đây.
- Ta phải đi tây bắc tìm Uyển Như!
Trong lòng Âu Dương có chút vướng bận. Hắn rất muốn đi tây bắc nhìn xem Lý Uyển Như sinh hoạt như thế nào.
Nhưng Âu Dương không biết hai thời không có cách tính thời gian riêng. Hắn đi chẳng qua là bảy năm, nhưng chỗ này đã là bảy ngàn năm. Cái tên của hắn đã theo gió trôi xa. Mọi người chỉ biết bảy ngàn năm trước có một Thần Tiễn nổi danh một thời. Nhưng bây giờ họ không biết Thần Tiễn là ai.
Một phi tiên hỏi mấy sư huynh phía sau mình:
- Ài, nói đến thì Thứ Kiêu Cung thật sự quá lợi hại! Vệ Thi vốn chính là Hồn Giả. Bây giờ có Hỏa diễm linh hồn Thứ Kiêu Cung bên người, gần như là vô địch. Nhưng không biết tại sao rõ ràng là thanh đao mà lại gọi là Thứ Kiêu Cung?
Một người tuổi lớn hơn chút đáp lại tên phi tiên này:
- Bởi vì nó vốn chính là cung!
Phi tiên đó rất khó hiểu nói:
- Không phải chứ? Ta thấy Vệ Thi cầm Thứ Kiêu Cung toàn là chặt chém, có chỗ nào giống cung? Hơn nữa cây cung thì phải có dây cung đi?
Cấu tạo của Thứ Kiêu cũng khá đặc biệt, nếu bỏ đi dây cung di, không nhìn kỹ sẽ tưởng là loan đao có hình dáng đặc biệt.
Người kia vừa nói vừa lắc đầu:
- Sau khi Thần Tiễn chết thì dây cung Thứ Kiêu Cung tự đứt. E rằng vĩnh viễn không ai có thể kéo Thứ Kiêu Cung, làm lại hành động kinh thiên một mũi tên thiêu đốt bầu trời kia.
Thật ra nếu Thứ Kiêu Cung đã dám nói là cung thì chứng minh điểm mạnh nhất của nó là bắn tên. Nhưng bây giờ Thứ Kiêu Cung bị Vệ Thi dùng như đao khiến Âu Dương câm nín.
- Nói đến thì Vệ Thi này đúng là có bản lĩnh. Từ khi nàng phi tiên đến bây giờ mới chỉ bảy ngàn năm nhưng người ta đã là cường giả càn quét thiên hạ, một phen đoạt quán quân!
Hiển nhiên phi tiên này có rất nhiều điều không hiểu, lầu bầu nói. Âu Dương ở một bên nghe thấy mặt liền biến sắc.
- Bảy ngàn năm? Vệ Thi từ khi phi tiên đến bây giờ là bảy ngàn năm?
Âu Dương rất muốn nói rằng mình đã nghe lầm nhưng không thể nào. Cái tên Vệ Thi kia có lẽ sẽ trùng nhưng Thứ Kiêu Cung chắc không bị trùng tên chứ?
Âu Dương thẫn thờ lẩm bẩm:
- Ta rời đi mới mấy năm, tại sao đã thành bảy ngàn năm?
- Vệ Thi không tính là thiên tài. Bảy ngàn năm trước chủ nhân Thứ Kiêu Cung mới thật sự là yêu nghiệt. Cái tên đó chưa tới trăm năm đã bước lên đỉnh phong. Nghe nói đấu với Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập lên tít chín tầng trời, diệt hết chín cái bóng của hắn, Ngụy Bỉnh Dập đã suýt chết.
Phi tiên vẻ mặt khó tin. Dù gì những lời này quá chấn động, nói:
- Không phải là thật chứ? Thần Tiễn này siêu đến thế sao?
Chưa đến trăm năm đã tới đẳng cấp như Ngụy Bỉnh Dập, dù là trong truyền thuyết cũng không dám nói như vậy nhưng đây là sự thật, là truyền kỳ năm đó Âu Dương để lại.
Nhưng vật đổi sao dời, chớp mắt bảy ngàn năm qua đi, Âu Dương quay về thì sớm đã cảnh còn người mất.
- Không ngờ đã là bảy ngàn năm...
Âu Dương vốn còn định đi tây bắc, nhưng qua bảy ngàn năm thì người khác còn nhớ đến hắn không?
Bảy ngàn năm, đây không phải là mười năm, mười bảy năm, dù đối với tiên tuổi thọ gần như vô hạn cũng không thể xem nhẹ thời gian dài dòng đến thế. Trong khoảng thời gian này đủ quên đi rất nhiều điều.
Âu Dương muốn tìm đến cố nhân xa xưa, lại phát hiện cảnh còn người mất, người khác dùng ánh mắt quái lạ nhìn mình, hắn không muốn thấy điều đó.
- Hoàng Thiên, với ta đó là một thế giới thay đổi.
Sắc mặt Âu Dương rất khó xem, hiện tại hắn suy nghĩ có nên đi tây bắc nữa không, bảy ngàn năm trước Lý Uyển Như cùng hắn sinh tử bên nhau, nhưng sau bảy ngàn năm thì sao?
- Nếu sau bảy ngàn năm năm nàng quên hết tất cả, không còn là nàng trước kia thì ta nên làm sao đối diện nàng? Có lẽ ta nên đi tới Chúng Thần Điện trước.
Âu Dương bỗng phát hiện hắn không thể đi tây bắc, bởi vì hắn hơi sợ. Mặc dù đi Chúng Thần Điện thì Âu Dương cũng sợ nhìn Vệ Thi, nhưng ít nhất hắn còn có nhiều bằng hữu, người thân.
Có lẽ tình yêu sẽ thay đổi nhưng tình thân, tình bạn có khi trường tồn. Sư phụ Bạch Hủ Minh, sư thúc Lỗ Tu, huynh đệ Lý Vĩ, Lăng Túc, Tiểu Nhạc, dù trải qua bao nhiêu năm cũng không thay đổi những người này. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Âu Dương đứng trước đường hầm truyền tống, nói với Linh Tiên phụ trách mở đường:
- Đưa ta đi Chúng Thần Điện!
- Vâng!
Linh Tiên cảm giác từ người Âu Dương phát ra hơi thở Kim Tiên, gã lập tức mở con đường đi thông Chúng Thần Điện cho hắn.
Khoảnh khắc Âu Dương bước vào đường hầm thì ngoái đầu liếc ngoài Đại Uyên thành, chỉ thấy bên ngoài một mảnh ánh sáng đỏ chớp lóe, hiển nhiên có người đang chiến đấu, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn quay về Chúng Thần Điện, lười để ý.
Bên ngoài Đại Uyên thành, một cô gái áo đỏ đơn độc đấu với Tiên Đế, cô gái toát ra hơi thở không quá mạnh nhưng tay cầm trường tiễn đỏ toát ra khí thế cực kỳ sắc bén. Cô gái dựa vào mũi tên phát ra uy thế đè ép ba Tiên Đế không dám đánh lại.
- Yên Hồng, nếu không có mũi tên của Thần Tiễn thì ngươi chẳng là cái thá gì cả!
Ba Tiên Đế rất tức tối. Cùng là Tiên Đế, ba người đối phó một người lại bị người ta đè đầu đánh bại. Tất cả chỉ bởi vì mũi tên trong tay đối phương.
- Đây là mũi tên chất chứa sát ý của Thần Tiễn năm đó. Các ngươi làm sao hiểu được
Yên Hồng cầm trường tiễn huyết sắc đâm tới trước, một ma thần rất giống lúc trước Âu Dương ở đỉnh núi tuyết đánh ra, ma thần bản nhỏ đón gió trung bay, vung đồ đao chém hướng ba Tiên Đế.