Âu Dương hỏi một học sinh khá quen mặt:
- Ừm, bia cố định, Lưu Phi, bia cố định của chúng ta có bao nhiêu thước?
- Năm mươi thước!
Lưu Phi nhìn Âu Dương, đổ mồ hôi. Ngay cả chuyện này hắn cũng không biết?
- Năm mươi thước là con nít chơi. Điều chỉnh bia bắn ra sau cho ta. Đừng khi dễ con nít, khoảng một trăm năm mươi thước đi!
Âu Dương biết thị lực người bình thường nhìn ngoài một trăm năm mươi thước cơ bản là một điểm nhỏ. Vị trí này muốn bắn trúng hồng tâm gần như là không thể.
Vận động viên bắn cung ánh mắt tốt hơn chút. Nhưng ngoài một trăm năm mươi thước có thể bắn trúng bia đã rất tốt, muốn trúng hồng tâm gần như không thể.
Âu Dương nhận lấy một mũi tên từ tay bạn học bên cạnh, kéo dây cung, nói với Vương Khánh:
- Mười tên, chỉ thắng ngươi một vòng. Tới đây!
Nghe thấy lời Âu Dương nói, ngay cả Lưu Khải Hàng cũng ngẩn ngơ. Ngoài một trăm năm mươi thước, mười tên, còn nói chỉ thắng người ta một vòng? Bà nội nó, cái này còn khó khăn hơn thắng người ta mười, hai mươi vòng rất nhiều. Có phải đầu óc Âu Dương bị xe đụng đâm ra ngu rồi hay không?
Nghe giọng điệu của Âu Dương, dù cho bạn học cực kỳ tin tưởng vào hắn cũng ngẩn ngơ. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu là bia bắn năm mươi thước thì hắn nói kiểu đó chứng minh có tự tin.
Nhưng đây là bia bắn một trăm năm mươi thước, có thể từng tên trúng bia đã là cực hạn. Bây giờ hắn nói chỉ thắng người ta một vòng? Điều này thật quá kinh khủng?
- Âu Dương.
Lưu Tĩnh kéo áo Âu Dương. Nhưng nàng chợt nghĩ tới năng lực không thể tưởng tượng của hắn. Phút chốc nàng có chút tin tường vào hắn.
Âu Dương chỉ nói ba chữ:
- Tin tưởng ta.
Đối với người khác, đối với Vương Khánh là một khoảng cách khiêu chiến. Nhưng với Âu Dương, một trăm năm mươi thước thực sự giống như gần ngay trước mắt.
"Mặc dù không có Chân Thực Chi Nhãn nhưng ánh mắt của ta đủ nhìn thấy tất cả ngoài ngàn thước."
Âu Dương nheo mắt. Chân Thực Chi Nhãn đã mất. Không có lực lượng Thần Sư, hiện tại cũng không còn con ngươi huyết sắc, nhưng mặc kệ thế nào hắn vẫn còn phương pháp thánh chiến, nhìn thấy mọi thứ ngoài ngàn thước rất dễ dàng.
"Trong Phương pháp thánh chiến, quan tâm chiến ý còn vượt qua cả Thần Sư Chi Nhãn."
Âu Dương nghĩ đến quan tâm chiến ý. Thần Sư Chi Nhãn rất lợi hại. Nhìn thấu chân thật và hư ảo, nhìn thấu giả dối cùng chân thực. Nhưng dù Thần Sư Chi Nhãn có lợi hại tới cỡ nào cũng không thể nhìn thấu lòng người.
Quan tâm chiến ý trong Phương pháp thánh chiến là một loại chiến ý quan sát lòng người. Luyện chiến ý này đến mức tận cùng đã có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấu đại thế giới. Đây là loại chiến ý gần như thần kỹ.
Bây giờ Âu Dương còn chưa thể tu luyện, nhưng dù sao cũng có tu vi tam giai, tứ giai. Khoảng cách xa như vậy đối với hắn không thành vấn đề.
- Để ta trước đi!
Sắc mặt của Vương Khánh hơi khó xem. Gã không ngờ thiên tài trường thể thao Tương Thành lại so đấu kỹ thuật tất sát với hắn như vậy.
Bia di động rất khó khống chế. Nhưng đối với cao thủ chân chính vẫn có thể dò theo quỹ tích. Nhưng bây giờ một trăm năm mươi thước thì sao? Bia cố định ngoài một trăm năm mươi thước không có quỹ tích gì. Hoàn toàn là thử thách ánh mắt, tiễn thuật của một cung thủ.
- Xin cứ tự nhiên.
Âu Dương không giành ra tay trước. Bởi vì mới nãy hắn đã nói muốn thắng một vòng, vậy nên hắn chỉ có thể ra tay sau.
Vương Khánh đứng đó thật lâu vẫn không kéo cung. Ngoài một trăm năm mươi thước nhìn bia cố định giống như một điểm đen nhỏ. Cái này đã vượt qua thiện xạ.
Thiện xạ trăm bước mới chừng bảy, tám chục thước. Bây giờ gần như gấp đôi.
Vương Khánh khẽ thở ra:
- Phù.
Vương Khánh kéo một mũi tên, mũi tên vèo một tiếng bay tới bia phía xa.
Một mũi tên bắn ra, rất nhiều người hoan hô. Dù tên này chỉ có năm vòng nhưng ở khoảng cách xa như vậy khống chế đến trình độ này đã là không thể tưởng tượng.
Bốp bốp bốp bốp!
Những tiếng vỗ tay vang lên. Không chỉ có đội viên của đội tỉnh mới vỗ tay, ngay cả học sinh trường thể thao Tương Thành cũng. Không phải bọn họ lâm trận phản chiến mà vì Vương Khánh bắn ra mũi tên này đúng là rất đẹp.
Ngược lại Lưu Khải Hàng đứng bên cạnh Âu Dương nở nụ cười. Lưu Tĩnh thì nhíu mày. Lưu Tĩnh lo cho Âu Dương thua. Nhưng Lưu Khải Hàng lại hy vọng hắn thua.
Lưu Tĩnh sợ thua thì Âu Dương sẽ bị đả kích. Lưu Khải Hàng thà rằng Âu Dương bị đả kích cũng không muốn để hắn rời đi.
- Át chủ bài đúng là át chủ bài. Thực lực như vậy sợ là trên Olympic cũng có thể đoạt quán quân!
Có người ở bên cạnh thì thầm bàn tán. Âu Dương cũng gật đầu công nhận.
Dù đến bây giờ Âu Dương không nhớ ra Vương Khánh là ai, nhưng gã bắn ra mũi tên này đúng là rất có tài năng. Nếu là trước khi Âu Dương xuyên qua thì e rằng hắn khó thể bắn ra mũi tên như vậy.
Âu Dương nhẹ giọng nói với Lưu Tĩnh:
- Trên đời này vẫn có rất nhiều cao thủ.
Lưu Tĩnh liếc Âu Dương, hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi mất niềm tin rồi?
Mới rồi nói ra lời kiêu ngạo như vậy bây giờ lại nói câu đó. Không lẽ Âu Dương muốn bỏ cuộc?
Âu Dương vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, nói:
- Ta nói rồi, chỉ khi cọp bị bệnh thì con báo mới dám chạy ra giả mạo.
Âu Dương luôn là vậy. Bởi vì trên thế giới này không có thứ gì có thể làm hắn lo lắng.
Hiện tại Âu Dương chỉ là tam giai, tứ gia, nhưng nếu cho hắn thời gian một năm trùng kích cửu giai thậm chí thánh thể là chuyện dễ như chơi. Đợi đến trình độ đó, dù là siêu nhân mặc quần lót ngược cũng sẽ bị Âu Dương bắn rớt xuống.
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương, hỏi:
- Ngươi có nắm chắc phần thắng hay không?
Người đàn ông này thật sự thay đổi. Hắn giống như vương giả bay cao trên trời. Dù là chuyện gì cũng không thể lay động nhịp tim của hắn.
Âu Dương nói:
- Ta đã nói thắng hắn một vòng thì nhất định sẽ thắng một vòng.
Âu Dương ngồi bệch xuống mặt cỏ, khiến nhiều người tò mò.
Vèo!
Lại một mũi tên bay ra khỏi tay Vương Khánh. Mũi tên này khiến cả sân náo động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
- Ông trời ơi, mười vòng! Mười vòng ở ngoài một trăm năm mươi thước!
Rất nhiều người hét lên. Cho dù là Lưu Khải Hàng mắt cũng sáng rỡ.
- Không tệ, tiểu tử này đúng là không tệ. Âu Dương, sợ là sang năm đối thủ của ngươi chính là hắn.
Lúc này Lưu Khải Hàng không cho rằng Âu Dương có thể thắng được. Ngoài một trăm năm mươi thước, hai mũi tên ra mười lăm vòng. Thành tích này dù là kéo một bia cố định ngoài năm mươi thước cũng chỉ được cỡ như vậy.
- Ha ha.
Âu Dương chỉ cười khẽ, không trả lời. Nếu như Âu Dương muốn, ngoài năm trăm thước từng mũi tên mười hoàn cũng không thành vấn đề.
Âu Dương lặng lẽ búng dây cung vài cái, để dây cung biến càng căng, để lực kéo tên càng lớn. Âu Dương búng dây. Nghe tiếng dây cung phát ra như tiếng sắt thép, hắn hài lòng gật đầu.
Ở địa cầu, người bình thường không có lực cánh tay mạnh như vậy. Dù sao thế giới này không thể so sánh với thế giới kia.
Vèo vèo vèo!
Sau vài mũi tên Vương Khánh không bắn được vào mười vòng nhưng cũng bắn ra chín vòng, thành tích tốt. Cuối cùng Vương Khánh thống kê ra: mười mũi tên, bia cố định ngoài một trăm năm mươi thước nhưng lại có sáu mươi chín vòng! Đây là con số cực kỳ kinh người.