- Sợ là ta chỉ sống được bốn mươi năm, nàng không hối hận sao?
Âu Dương biết nếu không có kỳ tích xuất hiện thì e rằng hắn chỉ có bốn mươi năm cuộc sống người thường. Bốn mươi năm cuối cùng có một cô gái như vậy cùng hắn đi tới cuối đời. Đời này Âu Dương xem như không có gì hối hận. Nguồn: http://Trà Truyện
Lý Uyển Như gằn từng chữ một:
- Có người sống trường sinh, quanh năm không vui cười, như mặt trời trên cửu thiên. Dù ánh sáng chiếu rọi bốn phương nhưng cô độc bơ vơ. Có người thường dù đã chắc chắn không sống lâu, tuổi thọ chỉ có mấy chục năm lại được cùng người yêu ngày ngày đối diện, tới già con cháu đầy đàn, cuộc đời không còn gì hối tiếc.
Xem ra Lý Uyển Như ở Tiên Giới nhiều năm không uổng, ít nhất nàng đã hiểu được rất nhiều điều.
Âu Dương mỉm cười, nói:
- Con người sống cả đời hoặc là thời gian qua nhanh như thoi đưa chỉ kịp thoáng nhìn, hoặc như bầu trời vĩnh viễn ở lại thế gian, nhưng cả đời truy cầu chỉ là bình yên. Xem ra trước kia ta đã quá chấp niệm vào trường sinh và vô địch.
Nếu tính luôn bốn mươi năm này thì cả đời của mình chỉ có trăm năm. Trăm năm trước mình gần như vô địch thiên hạ ngạo thị cửu thiên. Trăm năm sau mình trừ hư danh sống vật vờ thì còn lại cái gì? Bây giờ dù chỉ còn sống được bốn mươi năm nhưng được ở cùng tri kỷ, mình còn gì không vừa lòng?
Âu Dương nhẹ nắm lấy bàn tay Lý Uyển Như đang lau người cho hắn. Nhìn bàn tay mề mại, cảm nhận lòng bàn tay nóng ấm, rốt cuộc hắn bỏ xuống tất cả, bỏ xuống trái tim truy cầu thiên hạ vô địch.
Giờ phút này trong lòng Âu Dương đã sáng tỏ. Kiêu ngạo trước kia dường như đã tan thành mây khói.
- Trăm năm vô địch trong thiên hạ, lại không địch nổi giờ phút này yên ổn này.
Cuối cùng Âu Dương đã hiểu tại sao Triệu Cương thà từ bỏ tìm kiếm con đường vô địch cam tâm tình nguyện chém hết cường giả trên đời để tục mệnh cho người yêu. Người yêu đã chết, một mình hắn ở trong Tỏa Yêu tháp mấy vạn năm không nỡ rời đi.
Đúng vậy, trên đời này, cửa ải lớn nhất chính là một chữ tình. Thế gian vốn không có người tuyệt tình. Trăm năm qua Âu Dương chỉ che giấu tất cả tâm tình ở dưới đáy lòng. Hiện giờ Lý Uyển Như như dòng nước mở cánh cửa lòng hắn. Rốt cuộc hắn cũng buông mọi thứ xuống.
- Bất cứ lúc nào ta cũng sẽ luôn ở cạnh chàng, cùng chàng đi khắp tây bắc, nhìn hết đại thế giới, xem hết muôn vàn phồn hoa. Khi chàng già thì ta...
Lý Uyển Như nói đến đây liền dừng lại. Nàng rất muốn nói khi chàng già đi, ta sẽ cùng chàng đi xuống suối vàng, khẩn xin ông trời ban cho luân hồi, để chàng và ta tái tục tiền duyên.
Nhưng Lý Uyển Như nhớ tới lời Lưu Linh đã nói: "Ta tặng cho ngươi một kiếp tình duyên, khi tình duyên đã hết hãy về lại Hàn Băng Cung nhận y bát của ta.
- Không cần!
Mặc dù Âu Dương đã mất đi tất cả nhưng vẫn còn sự thông mình nhạy bén. Giờ nghe Lý Uyển Như nói như vậy, hắn liền hiểu được, nàng có chấp niệm không thể từ bỏ.
- Cả đời ta giống như mặt trời mặt trăng. Cho dù giây phút cuối ảm đạm không ánh sáng nhưng ít nhất ta đã từng huy hoàng. Nếu như ta chết đi, hãy đưa thân thể của ta đến Di Vong Sâm Lâm, dùng Kỳ Lân Chân Hỏa đốt cháy thân xác ta. Nếu có một ngày nàng có thể trở về Chân Linh Giới, hãy rải tro cốt của ta khắp Chân Linh Giới, để ta theo gió mà đi.
Âu Dương nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lý Uyển Như đứng sau lưng hắn, lệ rơi như mưa.
- Không đâu. Sẽ không như vậy đâu. Chàng phải tin tưởng vào mình. Có lẽ còn chưa tới đường cùng. Có lẽ...
Lý Uyển Như chưa nói hết lời đã bị Âu Dương đặt ngón tay lên môi che lại.
- Cả đời ta làm những chuyện tổn thương người khác. Giờ đi tới cuối con đường thế này ta không muốn làm tổn thương người khác nữa.
Âu Dương nhìn về phía xa. Đó là hướng của Chúng Thần Điện. Âu Dương biết ở đó có một cô gái đã nói sẽ đợi hắn bảy ngàn năm.
"Xin lỗi, ta không thể trở về. Nhưng tận đáy lòng ta đã cắt đứt liên hệ với Thứ Kiêu Cung. Bắt đầu từ hôm nay ta không còn là Thần Tiễn nữa. Thứ Kiêu Cung cũng không còn là binh khí của ta. Ta không thể trở lại. Ta chỉ có thể để lại một tia tàn hồn cuối cùng, hy vọng một ngày nào đó Thứ Kiêu Cung có thể trở thành Âu Dương mới!"
Âu Dương nghĩ. Hắn vung đồ đao chỉ mình hắn cảm giác được, dứt khoát chặt đứt thiên mệnh với Thứ Kiêu cung!
Thánh binh thiên thành, thánh binh cả đời theo gót chủ nhân. Từ lúc bắt đầu đến lúc trưởng thành, dù không có sự sống nhưng nhiễm tàn hồn của chủ nhân, không ngờ đã thông linh. Âu Dương dùng thủ đoạn như vậy chẳng khác nào chặt đứt cơ hội hồi phục cuối cùng của mình.
Nếu Âu Dương bảo Lý Uyển Như dẫn hắn đi tới Chúng Thần Điện, nếu hắn lấy lại Thứ Kiêu Cung, vậy có lẽ hắn còn cơ hội lấy lại linh hồn, hồi phục lại lực lượng đỉnh cao. Nhưng Âu Dương không muốn. Dường như hắn đã nghĩ, cả đời hắn tổn thương người khác. Giờ phút cuối cùng hắn không muốn lại tổn thương người trong lòng mình nữa.
Nếu Âu Dương quay về Chúng Thần Điện, hắn phải làm sao để đối diện với nàng? Uyển Như đối với hắn không rời không trách. Vào lúc hắn sa sút nhất vẫn không hối hận không oán thán. Người như vậy, Âu Dương làm sao có thể từ bỏ? Nhưng trong lòng Âu Dương chưa từng có ý định ôm cả hai cô gái, bởi vì điều đó là không công bằng với bọn họ.
Theo Âu Dương nghĩ, tình cảm chỉ có thể thuộc về một người. Cho nên hắn nhất định chỉ yêu một trong hai người.
Âu Dương khẽ nói:
- Âu Dương đã chết, quên ta đi...
Sau lưng Âu Dương, Lý Uyển Như nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Hai người ở trong hơi nước lặng im không nói gì. Nhưng trong lòng hai người lại cùng nghĩ đến một việc.
...
Chúng Thần Điện, trong Hồn Điện, Vệ Thi mặc y phục lụa màu hồng, đứng trong biển mây. Nàng vĩnh viễn cô độc như vậy. Nhưng mấy ngày nay trên mặt Vệ Thi luôn nở nụ cười. Bởi vì Thứ Kiêu Cung, bởi vì người kia không quên nàng. Vệ Thi tin tưởng, một ngày kia chủ nhân của Thứ Kiêu Cung sẽ giống như nó bay tới đây, giang đôi tay ôm nàng vào lòng.
Vệ Thi nói:
- Nếu chàng xuất hiện, dù chàng biến thành bộ dạng gì, là người, là quỷ, là thần, là ma, là yêu, là dị, ta đều sẽ không buông tay. Dù là Hồn tộc hay tộc gì đi nữa, dù chàng có phải là vương giả ngao du chín tầng trời hay không, ở trong lòng ta chàng vĩnh viễn là Âu Dương.
Trong đầu Vệ Thi nhớ lại hình ảnh trong Huyết Hải Tu La, trên Xuyên Vân thuyền, Âu Dương mặc trường bào màu trắng đứng ở đầu thuyền, ngửa đầu nhìn viễn cổ.
Hai người cùng nhau đi vào con đường viễn cổ. Khi Vệ Thi dâng linh hồn theo Âu Dương bước lên con đường viễn cổ, nàng liền biết mình không thể thoát ra được, từng bước lún sâu vào. Dù đối mặt với tộc nhân của mình bị giết, Vệ Thi không đứng ra bênh vực. Vì giây phút đó trong lòng nàng chỉ có bóng hình một người, không còn gì khác nữa.
Trên Chúng Thần Điện, Âu Dương nén giận rời đi. Vệ Thi gần như bất chấp tất cả muốn đi theo người đàn ông này. Nhưng nàng không thể, bởi vì nàng biết nàng có đi theo cũng chỉ làm hắn vướng víu tay chân.