Âu Dương giống như phát điên cuồng rống:
- Ta ở đây! Lại đây đi! Ta là Âu Dương! Tang đang ở đây!
Âu Dương không hiểu tại sao Thứ Kiêu cung có thể từ thiên nam tới, hiện giờ đến trước mặt lại không nhận ra hắn?
- Thứ Kiêu cung! Thánh binh đúng là bất phàm, nếu lúc trước Thần Tiễn có thể khiến cung biến đổi chiến đấu cùng hắn thì có lẽ kết cuộc đã không như vậy.
Rất nhiều người nhìn cự kiêu trên bầu trời, thở dài.
Âu Dương khó nhọc bò lên nóc nhà, đạp phòng óc tùy thời sụp đổ, hét to với Thứ Kiêu cung không ngừng xoay quanh trên chín tầng trời.
- Xuống dưới! Ta ở chỗ này! Xuống dưới!
Thứ Kiêu cung không để ý Âu Dương, bởi vì lúc này hắn đã không phải là Âu Dương. Âu Dương mất đi hai hồn sáu vía không thể khiến Âu Dương cảm nhận hơi thở của chủ nhân. Mặc dù mới giây trước Thứ Kiêu cung phát hiện tây bắc có hơi thở của chủ nhân, Thứ Kiêu cung một đường từ thiên nam bay tới đây, nhưng chân chính đến nơi nó không cách nào tìm ra hơi thở của chủ nhân.
Thứ Kiêu cung ở trên bầu trời thấp giọng hú:
- Gru!!! Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Thanh âm này tràn ngập bi thương, nó từ thiên nam cách xa ngàn vạn dặm bay đến tây bắc chỉ để tìm ra chủ nhân, nhưng hơi thở của chủ nhân đã biến mất.
Vì truy tìm hơi thở trong chớp mắt đó, Thứ Kiêu cung không từ bỏ, nhưng đi đến đây nó phát hiện tất cả không giống nhau.
- Ta làm sao dẫn động nó đến? Làm sao được?
Âu Dương tràn ngập mờ mịt, hắn không hiểu Thứ Kiêu cung rốt cuộc làm sao bị hắn dẫn động. Nếu trước kia hắn tùy tiện một động tác liền có thể dẫn động Thứ Kiêu cung, nhưng bây giờ ba hồn bảy vía đã mất hai hồn sáu vía, Thứ Kiêu cung không nhận ra Âu Dương, chỉ vào giây phút đặc biệt nào đó hắn mới có thể dẫn động nó.
Âu Dương không ngừng tự hỏi:
- Rốt cuộc làm sao?
Nhưng Âu Dương không thể có được đáp án, vì chính hắn cũng không biết mình làm sao làm được.
- Là lửa sao?
Âu Dương xòe tay ra, từng đốm lửa bay búa trong bàn tay hắn. Nhưng mặc kệ đốm lửa bay múa cỡ nào thì Thứ Kiêu cung ở trên bầu trời cũng không có phản ứng gì.
Mười phút, ba mươi phút, một canh giờ. Một canh giờ qua đi, Bạc Vân trấn hẻo lánh giờ tràn đầy đủ loại cường giả, nhưng Âu Dương thấy trong mắt họ tràn đầy tham lam, hiển nhiên họ đến vì Thứ Kiêu cung.
Huyết sắc cự kiêu phát ra tiếng rền rĩ:
- Gru!!!
Huyết sắc cự kiêu không xoay quanh nữa mà giương cánh bay xa. Nhìn Thứ Kiêu cung từng chút một biến mất nơi cuối trời, Âu Dương cảm giác tría tim như bị búa tạ đập nát.
Âu Dương quỳ trên nóc nhà, bi thương nói:
- Ông bạn già, ngươi cũng đi rồi sao? Ngay cả ngươi cũng bỏ ta? Ngươi đều bỏ ta mà đi?
Căn phòng sập xệ không chịu nổi trọng lượng của Âu Dương, một tiếng ầm vang, hắn từ nóc phòng ngã xuống đất, hôn mê.
Hỏa diễm cự kiêu rạch phá không gian, từ thiên nam bay hướng tay bắc chỉ vì tìm chủ, nhưng không thấy bóng dáng chủ nhân khiến nó đau lòng quay về.
Vô tận liệt diễm đốt đỏ bầu trời, khiến rất nhiều kẻ tham lam muốn thu Thứ Kiêu cung làm chủ riêng. Nhưng họ không dám ra tay, bởi vì bọn họ sợ, sợ bị Thứ Kiêu cung đốt thành tro.
Tiên Đế bị một kích thành tro tàn, Tiên Tôn cũng gặp nguy hiểm trong một kích, đây là sức chiến đấu của Thứ Kiêu cung. Không ai thấy ngại mình sống đã quá lâu, cho nên dù họ nhìn thấy thánh binh nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản.
Thứ Kiêu cung một đường bay đi, lại quay về Chúng Thần Điện, nhưng lần này nó không bay hướng linh đường. Dù sao một đường từ thiên nam đến tây bắc không có tìm được chủ nhân, nhưng Thứ Kiêu cung chân chính cảm nhận hơi thở chủ nhân còn sống, nó sẽ không lại túc trực bên linh cữu chủ nhân, bởi vì chủ nhân không có chết, sẽ có ngày chủ nhân lại lần nữa kêu gọi nó.
- Gru!!!
Tiếng hú xuất hiện bên trên đỉnh Hồn điện khiến các Hồn Giả kinh hoàng. Nếu nói Thứ Kiêu cung uy hiếp thứ gì lớn nhất thì chắc chắn là các Hồn Giả. Bởi vì Thứ Kiêu cung tẩm trong Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương, là thánh binh trưởng thnahf trong Linh Hồn Liệt Diễm. Thứ Kiêu cung có Linh Hồn Liệt Diễm không thua gì của Âu Dương, thành binh ở trong mắt nhiều người đủ càn quét thiên hạ, nhưng trong mắt Hồn Giả thì nó giống móng vuốt ác ma, đụng vào liền chết.
Hồn Vương nhìn huyết sắc cự kiêu trên bầu trời, kêu lên:
- Chuyện gì vậy? Tại sao quái vật này xuất hiện tại đây?
Nói thật là dù Hồn Vương là đỉnh Tiên Tôn nhưng nếu Thứ Kiêu cung thiêu đốt tại chỗ này thì gã chỉ có nước vắt giò chạy, nguyên Thu Thủy rất ít có người thoát khỏi tai nạn.
- Là Thứ Kiêu cung! Nó trở lại? Nó chạy đi tây bắc làm cái gì? Vì sao nó không túc trực bên linh cữu của Âu Dương nữa?
Rất nhiều người bàn tán xôn xao, nhưng không ai hiểu cây cung không nói chuyện này rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Nó thông linh nhưng nó không có linh hồn, Thần Tiễn không cho phép thánh binh của mình có linh hồn. Vì vậy nó không có linh hồn, chỉ có thể dựa vào bản năng mà sống. Nhưng tại sao nó chạy tới đây? Không lẽ?
Nhiều người đưa mắt nhìn Lục Phi.
Rất nhiều người biết chuyện Lục Phi tranh giành Vệ Thi, nếu nói Thứ Kiêu cung báo thù cho chủ nhân thì cũng có lý.
- Thứ Kiêu cung...
Nhìn huyết sắc cự kiêu xoay quanh trên bầu trời, chẳng ngờ Vệ Thi lại vẫy tay với nó. Khi Vệ Thi vẫy tay, huyết sắc cự kiêu từ trên trời giáng xuống chỗ nàng.
- Mau trốn đi! Biển lửa linh hồn sắp đốt sạch tất cả!
Rất nhiều Hồn Giả bị huyết sắc cự kiêu từ trên trời giáng xuống hù sợ chạy tán loạn, chỉ mình Vệ Thi dứng trong biển mai không nhúc nhích.
Vệ Thi đang cười, nàng cười rất vui vẻ. Thứ Kiêu cung đến tìm nàng, cái này chứng minh điều gì? Thứ Kiêu cung và Âu Dương đồng tâm, mặc dù hiện tại hắn đã đi nhưng Thứ Kiêu cung còn nhớ được nàng, chứng minh hắn vẫn chưa quên nàng, cái này đã đủ rồi.
Thứ Kiêu cung phát ra tiếng trầm thấp:
- Gru!!!
Thứ Kiêu cung hóa thành cung tiễn màu đỏ rực rơi vào tay Vệ Thi, Linh Hồn Liệt Diễm rực cháy nhưng không tổn thương nàng chút nào. Vệ Thi đứng trong ngọn lửa ngược lại cảm thấy ấm áp, giống như ở trong vòng tay ai đó.
Nhìn Hồn Giả Vệ Thi ở trong biển mai, tẩm trong Linh Hồn Liệt Diễm, nhiều người kinh ngạc, họ không dám tin vào mắt mình, Linh Hồn Liệt Diễm nhưng lại không tổn thương Hồn Giả?
- Thứ Kiêu cung thật sự thông linh, nó có thể tự mình phán đoán mọi thứ.
Hồn Vương nhìn Vệ Thi trong biển mai, đừng nhìn nàng giống nữ thần lửa, nhưng lúc này nếu ai có gan đến gần chút chắc chắn sẽ bị đốt thành tro.
Vệ Thi nhìn Thứ Kiêu cung trong tay, nói:
- Tuy rằng chàng còn nhớ được ta, nhưng ta không cần những thứ này. Ta muốn chàng sống lại, tiếp theo đứng trước mặt ta, nói cho ta biết mọi thứ! Ta sẽ cùng bằng hữu quan trọng nhất của chàng chờ đợi bảy ngàn năm, đừng để ta thất vọng!
Vệ Thi nói bằng hữu quan trọng nhất ý chỉ Thứ Kiêu cung.
Dường như đáp lại Thứ Kiêu cung, Linh Hồn Liệt Diễm biến thành một hình người ôm nàng vào ngực. Mặc dù chỉ một chớp mắt lại khiến nhiều người cảm thấy thời gian như đứng lại.
- Một Hồn Giả có Linh Hồn Liệt Diễm...