- Ta dùng tương lai để đổi lấy hiện tại!
Âu Dương nhìn người trung niên, dùng tương lai đổi lấy hiện tại, nghe thì dường như giao dịch buồn cười nhất thiên hạ, có điều giao dịch này đã từng có người thực hiện rồi!
Người đó chính là Bạch Hủ Minh! Bạch Hủ Minh dùng mười năm đổi lấy tương lai, Bạch Hủ Minh đã lãi, lãi rất nhiều, dùng mười năm đổi lấy mỹ danh thiên hạ đệ nhất tông, đổi lấy thiên hạ đệ nhất cường giả!
- Tương lai đổi lấy hiện tại... Ha ha...
Người trung niên lắc đầu cười cười, có điều hắn lại không hề nói ra lời cự tuyệt, hắn nhẹ nhàng cúi đầu bắt đầu suy ngẫm, phải biết rằng, nếu như chỉ nhìn về thiên phú của Âu Dương, trên cơ bản tất cả mọi người đều nhận định Âu Dương nhất định là một phế vật.
Nhưng người trung niên nếu như cũng nhận định như vậy, thì sẽ không có cuộc đối thoại này, mà hiện nay hắn suy nghĩ là có đáng hay không đáng. Nguồn truyện: Trà Truyện
Cần biết rằng mục tiêu hắn muốn đổi lấy trong tương lai quá mức rộng lớn, thiếu niên nhỏ bé trong mắt hắn này có thể hoàn thành mục tiêu này không?
- Ngươi biết ta cần có được cái gì không?
Người trung niên ngẩng đầu nhìn Âu Dương, từ trong mắt Âu Dương hắn thấy được đều là kiên nghị và tự tin.
- Ngươi cần có được những gì không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể đưa nổi cái giá thích hợp hay không?
Âu Dương lúc này thật giống một thương nhân, lại cùng người khác cò kè mặc cả.
- Cái giá...
Người trung niên nghe thấy điều này có chút muốn cười, hắn muốn cười không phải hai chữ cái giá mà là sự ngông cuồng của thiếu niên trước mắt!
Không hỏi bản thân muốn có được những gì, lại chỉ nói bản thân có thể đưa ra giá hay không, sự cuồng ngạo và tự cao này tuyệt đối bình sinh người trung niên ít thấy.
- Ta lấy sinh mệnh làm cái giá để đổi lấy tương lai, nhưng ngươi dùng gì để bảo đảm?
Người trung niên bỗng nhiên mở miệng, mà câu hắn dùng tính mạng làm cái giá lại khiến Âu Dương ngây người.
Một cường giả như vậy có thể dùng tính mạng để làm cái giá giao dịch, có lẽ thứ mà mình phải bỏ ra nhất định là rất lớn!
- Nói thứ ngươi cần đi!
Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng Âu Dương vẫn tự tin, Âu Dương tự tin nếu có đủ thời gian và đủ an toàn, bản thân hắn nhất định có thể đạt được tới độ cao trước nay chưa từng có.
- Thứ ta cần là Chí Cao Vô Thượng! Nếu có một ngày ngươi đạt được Chí Cao Vô Thượng trở thành chủ nhân Tiên giới, hãy đưa ta tiến vào thông đạo luân hồi, để cho ta chuyển thế luân hồi quên đi tất cả...
Khi người trung niên nói đến đây liền quan sát Âu Dương. Hắn phát hiện khi Âu Dương nghe đến Chí Cao Vô Thượng trong mắt lọ vẻ tự tin, chỉ khi bản thân nói đến quên đi tất cả mới khiến cho người trẻ tuổi kia xuất hiện một tia giật mình.
Nghe những lời này, Âu Dương cơ bản đã hiểu, người trung niên trước mắt này hẳn chính là tiểu tử đáng thương trong truyền thuyết kia, mà giao dịch này hắn muốn làm chính là muốn quên đi tất cả, có thể tưởng tượng tiểu tử đáng thương này đã phải chịu đả kích lớn như thế nào.
Âu Dương nhìn người trung niên, hai người đối diện một lúc lâu sau, từ trong mắt người trung niên Âu Dương nhìn thấy sự bi thương, mà người trung niên lại nhìn thấy sự tự tin trong mắt Âu Dương.
Không sai! Vẫn là tự tin! Nếu như người khác nghe thấy bốn chữ Chí Cao Vô Thượng nhất định sẽ nghi hoặc, nhưng Âu Dương lại chưa từng hoài nghi bản thân!
Cường giả không cần lý do, Cường giả không cần hoài nghi! Cường giả từ trước cũng không cần đường lui! Cường giả vĩnh viễn phải có một tâm trí bất bại, Âu Dương đã từng là cường giả, hiện tại tuy rằng tiến nhập tiên giới, nhưng tâm cường giả Âu Dương lại chưa từng biến mất, Chí Cao Vô Thượng! Đây là sự khiêu chiến mới của bản thân! Từ cổ chí kim không ai có thể đạt được, như vậy bản thân liền làm người đầu tiên đạt tới nó!
- Ta đọc được sự tự tin trong mắt ngươi, ta nhìn thấy cường giả trong tương lai!
Người trung niên mở miệng lần nữa, vào giờ khắc này người trung niên cuối cùng đã quyết định! Cược! Nếu như là bản thân, cuộc đời này bản thân không có khả năng đạt tới cảnh giới kia, bởi vì bản thân đối với Chí Cao Vô Thượng có hoài nghi, bản thân hoài nghi cảnh giới kia có thật sự tồn tại hay không?
Người trung niên biết, một khi bản thân hoài nghi Chí Cao Vô Thượng có tồn tai hay không, như vậy bản thân vĩnh viễn không có khả năng đạt tới Chí Cao Vô Thượng! Mà từ trong mắt người trẻ tuổi này, người trung niên không hề nhìn thấy bất kỳ sự hoài nghi nào.
Loại tự tin này không giống với sự tự tin của những kẻ quần áo lụa là, mùi sát ý nồng nặc từ trên người Âu Dương cùng với ý chí bất bại có thể hiểu rõ, đây là chính là kẻ một đường chém giết mà đi tới!
Một người có thiên phú như vậy, dĩ nhiên có thể thành tựu Phi Tiên, như vậy Chí Cao Vô Thượng đối với hắn cũng chỉ là một trận chiến mà không phải không thể đạt được!
- Ngươi có thể ly khai, từ hôm nay trở đi, Di Vong Sâm Lâm chính là chỗ dựa của ngươi, chỉ cần ngươi không chọc tới vị dị tộc chi chủ kia, bất luận thời gian nào ngươi tiến nhập Di Vong Sâm Lâm ta đều có thể giải quyết giúp ngươi!
Lời nói của trung niên nam tử có loại khí phách bễ nghễ thiên hạ.
- Nhớ kỹ cái tên của ta! Ta là Âu Dương! Có lẽ ta cũng chưa chắc sẽ phải tiến vào nơi này, chẳng qua nếu giao dịch đã mở ra, như vậy sẽ có một ngày ta sẽ tới để lấy đồ của mình.
Âu Dương hướng về người trung niên gật đầu, hắn thậm chí còn chưa mở miệng hỏi tên người trung niên đã quay người rời đi, nhìn thấy Âu Dương chậm rãi biến mất trong rừng rậm, người trung niên gật gật đầu nói.
- Ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi! Âu Dương! Tên này sẽ được ghi vào sử sách hay không? Sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất Chí Cao Vô Thượng không?
Chí Cao Vô Thượng, từ xưa đến nay chưa có người nào đạt được, bởi vì từ xưa đến nay chẳng có người nào giống Âu Dương không có chút hoài nghi nào đối với Chí Cao Vô Thượng.
Chí Cao Vô Thượng có thực sự tồn tại hay không ai cũng không biết, nhưng điều này đối với Âu Dương mà nói lại không là gì! nếu như có Chí Cao Vô Thượng, bản thân phải dẫm nên bụi gai mà tiến, đi trên con đường Chí Cao Vô Thượng!
Tiến trên con đường Chí Cao Vô Thượng chỉ sợ một số lão quái vật ẩn thân cũng tuyệt đối không dám nói như vậy, mà Âu Dương lại rất ngông cuồng, có can đảm khiêu chiến bản thân!
Một đường hướng về tiến về phía Di Vong Sâm Lâm, nói cũng lạ, từ sau khi Âu Dương gặp mặt người trung niên kia, Âu Dương không hề độn địa mà đi, bời vì Âu Dương tin nếu như ngay cả yêu thú trong Di Vong Sâm Lâm mà người trung niên kia cũng không thể khống chế, thì làm sao có thể noia những lời như vậy!
Nói đến cũng lạ, con đường Âu Dương chạy qua này, lại gặp phải vô số quái vật, thậm chí còn có mấy con yêu thú chỉ kém kỳ lân một chút, nhưng số yêu thú này đối với Âu Dương lộ vẻ làm như không thấy.
Không để ý tới Âu Dương! Như vậy Âu Dương tuyệt đối là người đầu tiên đi qua Di Vong Sâm Lâm không gặp cản trở.