- Đừng để ta thất vọng, ta chờ ngươi mười năm, mười năm sau nếu ngươi vẫn không thể thắng ta, vậy ta sẽ hủy diệt tất cả. Nhưng ta chưa bao giờ là người thích làm theo lệ cũ, trong thời gian mười năm này, tất cả thân nhân bằng hữu của ngươi sẽ bị ta giết chết, đây chính là bắt đầu trò chơi giữa chúng ta.
Thiên Vương nói rất âm lãnh, khi hắn nói ra những lời này, Âu Bằng thật sự nổi giận.
Thiên Vương có ý tứ gì, muốn giết chết thân nhân bằng hữu? Mình không phải là thân nhân của Âu Dương sao, lẽ nào hắn cũng muốn giết mình? Tên này quả thực cuồng vọng đến cực điểm.
- Hừ.
Âu Bằng nghĩ đến đây, tay hắn đã chém ra, khi cánh tay hắn huy động, Âu Dương đã kêu lên:
- Đừng!
- Ầm!
Đáng tiếc quá muộn, Âu Dương không kịp ngăn cản Âu Bằng, Thiên Vương vẫn đánh ra một kích. Khi một kích này của hắn đánh ra, Âu Bằng cảm thấy thế giới xung quanh đều sụp đổ, trong thiên địa, một đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống bổ thẳng xuống người hắn!
Không sai, đây là thiên phạt. Mặc dù Thiên Vương còn chưa lấy thân hóa đạo, nhưng Thiên Vương vẫn là đại biểu của thiên đạo. Bất luận kẻ nào có can đảm khiêu chiến uy nghiêm của thiên đạo đều sẽ bị thiên phạt đánh gục. Lúc này thiên phạt vẫn phủ xuống, lôi điện mang theo lực lượng đủ để hủy diệt nửa thế giới chém về phía Âu Bằng.
Trong mắt Âu Bằng mang theo vẻ sợ hãi nồng đậm, hắn chưa bao giờ biết được thì ra tử vong có thể cách mình gần như vậy. Vừa rồi mình chẳng qua chỉ có một suy nghĩ tru sát bạch y nhân trước mắt, nhưng chỉ là một suy nghĩ lại có thể dẫn động lực lượng cực lớn như vậy... Âu Bằng biết mình chết chắc rồi, thân pháp khổng lồ như vậy đủ để hủy diệt toàn bộ Lâm Hải Thành, lúc này cho dù gia gia ở đây tuyệt đối cũng chỉ có thể né tránh phong mang.
- Ầm...
Lôi điện từ trên trời giáng xuống đánh lên đầu Âu Dương và Âu Bằng, nhưng một màn quỷ dị xuất hiện, khi lôi điện đáng sợ như vậy bổ tới hai người lại không khiến hai người xuất hiện bất cứ một tia thương tổn nào. Bởi vì khi lôi điện bổ tới, một luồng huyết quang nhàn nhạt bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt huyết quang này thay đổi thiên địa pháp tắc xung quanh, dùng pháp tắc lực mạnh mẽ xoay chuyển Càn Khôn khiến thiên cơ phát sinh biến hóa!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Âu Bằng sửng sốt, hắn nhìn bạch y nhân trước mặt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Lúc này hắn tin, vì sao cửu đệ lại cường điệu người này rất mạnh.
Sức mạnh này không phải thứ hắn có thể lý giải. Sức mạnh này quả thực là biến thái. Liên tiếp công kích hắn dẫn tới thiên phạt xuất hiện, đây còn là người sao? Lẽ nào hắn chính là thần linh?
- Tiểu tử kia, đừng mưu toan khiêu chiến thiên uy, bởi vì trong mắt ta ngươi chỉ là con kiến hôi.
Thiên Vương lắc lắc ngón tay về phía Âu Bằng, lúc này hắn cũng không ra tay, mà quay đầu nhìn về phía Âu Dương nói:
- Thần Tiễn, không ngờ ngươi còn mạnh hơn năm đó, bán bộ chí cao vô thượng. Nếu như lại có mười mấy lần luân hồi có thể ngươi thực sự bước ra con đường chí cao vô thượng không giống với ta, nhưng hiện tại...Ha ha, mười năm, chỉ có mười năm, ngươi có thể làm được gì, ta chờ ngươi a...
Thiên Vương nói xong tiến về phía trước một bước, sau đó thời không xung quanh nghịch chuyển tất cả đều quay về trong bình tĩnh.
Không ai phát hiện ra đối thoại vừa rồi của Thiên Vương và Âu Dương, thời không xung quanh đứng lại, ngoại trừ Âu Dương và Âu Bằng có thể di động, toàn bộ thiên địa đều bị Thiên Vương dừng lại, khi Thiên Vương biến mất, thời gian mới một lần nữa khôi phục bình thường.
Nhưng lúc này Âu Bằng ngạc nhiên nhìn cửu đệ trước mặt mình. Hắn đương nhiên có thể minh bạch người vừa rồi mạnh như thế nào. Nhưng người đó lại gọi cửu đệ mình là Thần Tiễn, chuyện gì? Lẽ nào nói cửu đệ chính là Thần Tiễn chuyển thế?
Suy nghĩ này xác thực rất hoang đường, hoang đường đến mức Âu Bằng không thể tin. Dù sao trong mắt đa số mọi người, Thần Tiễn chính là một truyền thuyết, làm sao truyền thuyết có thể xuất hiện trên người thân của mình.
- Cửu đệ... Hắn là ai vậy?
Âu Bằng cuối cùng quyết định hỏi cửu đệ của mình, nhưng hắn lại phát hiện Âu Dương ngồi trên xe đẩy lắc đầu nói:
- Ta không nhớ, nhưng ta biết hắn rất mạnh, sức mạnh của hắn đủ hủy diệt tất cả, đại ca, ngươi nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên trêu chọc hắn!
Từ khi Thiên Vương xuất hiện đến khi rời khỏi chỉ có Âu Dương và Âu Bằng nhìn thấy, bởi vì lúc đó Thiên Vương đã dùng lực lượng pháp tắc đóng băng thời không, duy độc có pháp tắc trong khoảng cách nhỏ xung quanh Âu Dương bị hắn thay đổi cho nên Âu Dương mới có thể cử động.
- Bán bộ chí cao vô thượng... Bán bộ chí cao vô thượng là cái gì?
Trong lòng Âu Dương một mực suy nghĩ, nhưng chính hắn cũng không biết đáp án này.
- Âu Dương...
Khi Âu Dương đang suy nghĩ, Cầm Linh Linh đã chạy tới phía nàng, trong mắt nàng mang theo một loại ưu thương. Dù sao chân trước nàng mới tiến vào Vạn Tiên Sơn, phía sau Vạn Tiên Sơn đã bị diệt, bản thân nàng cảm thấy mình là một người không may mắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
Kỳ thực lúc này Cầm Linh Linh có chút quá đề cao mình. Cho dù nàng là người bất hạnh tuyệt đối cũng không có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ Vạn Tiên Sơn, lẽ nào nói Vạn Tiên Sơn bởi vì cưới một nàng dâu mà bị hủy diệt ?
Như vậy người không may mắn này cũng quá bất hạnh.
Hoàng Phổ Trình đứng phía sau Cầm Linh Linh, lúc này trên người hắn đã không còn bất cứ ngạo khí nào nữa. Hắn vỗ nhẹ lên vai Cầm Linh Linh nói:
- Linh Linh, chúng ta chưa cử hành bất cứ hôn lễ gì, ta nghĩ có lẽ hôn ước của chúng ta nên xóa bỏ.
Không sai, Hoàng Phổ Trình quay lại Lâm Hải Thành cũng không phải muốn tìm Cầm gia dựa vào, mà là muốn tới từ hôn.
Trước kia hắn muốn lấy Cầm Linh Linh là bởi vì hắn là thiên tài của Vạn Tiên Sơn, Cầm Linh Linh lấy hắn, bất luận là bản thân Cầm Linh Linh hay Cầm gia đều có thể có một kết cục tốt. Nhưng hiện nay hắn chỉ giống như một con chó nhà có tang mà thôi, hắn như vậy làm sao còn có thể tiếp tục lấy thiên kim Cầm gia người ta? Cho dù Hoàng Phổ Trình cũng biết mặc dù Cầm gia không vui nhưng tuyệt đối sẽ không đổi ý, nhưng Hoàng Phổ Trình là một người không chịu thua kém, hắn không cần người khác thương hại và đồng tình, hắn muốn dùng bàn tay của mình trùng kiến Vạn Tiên Sơn.
- Hoàng Phổ Trình, ngươi làm như vậy không phải vô trách nhiệm sao?
Cầm Linh Linh còn chưa kịp mở miệng Âu Dương đã giành mở miệng trước. Vừa rồi Thiên Vương xuất hiện nói chuyện với hắn chỉ là một tiết mục xen giữa nho nhỏ mà thôi. Dù sao bản thân Âu Dương cho rằng mình là một phế nhân, cái gì là hẹn ước mười năm, mình có thể sống qua mười năm hay không còn chưa biết.
- Vị này chính là Âu Dương huynh đệ sao.
Hoàng Phổ Trình nhìn thoáng qua Cầm Linh Linh, kỳ thực trước khi đến đây hắn cũng đã hỏi thăm quan hệ của Âu Dương, không hề nghi ngờ hai người coi như là tình địch. Thế nhưng câu nói vừa rồi của Âu Dương lại khiến hắn thay đổi cái nhìn với vị tình địch trước mặt.
- Không sai, Hoàng Phổ Trình, Linh Linh là một nữ hài tốt, hơn nữa ta tin tưởng Linh Linh lấy ngươi tuyệt đối không phải vì địa vị của Vạn Tiên Sơn.