Ngụy Bỉnh Dập nói xong những lời này, thiên không bỗng nhiên bị bao phủ trong một màn sáng cực lớn! Lần này đổi thành các Tiên Tôn khủng hoảng!
Trước mặt lực lượng tuyệt đối, số lượng chỉ có thể là phù vân, điểm này bọn họ đều biết, chỉ sợ hiện tại tất cả bọn họ hợp lại, tuyệt đối cũng không làm gì được Ngụy Bỉnh Dập.
Nhưng tất cả đã quá muộn, bởi vì lúc này bọn họ đã bị bao phủ trong quang huy. Trừ phi bọn họ có năng lực đánh vỡ quang huy ác ma của Ngụy Bỉnh Dập, nếu không chỉ có thể ở bên trong, bị Ngụy Bỉnh Dập tàn sát! Nguồn truyện: Trà Truyện
- Giết đám người này! Giết sạch bọn họ, bọn họ căn bản không phải nhân tộc, bọn họ đều là lũ khốn khiếp!
Trong Minh Khê thành bắt đầu truyền ra tiếng mắng chửi.
- Bọn họ đã hoàn toàn trở thành chó săn của thiên đình, giết sạch bọn họ!
Lúc này rất nhiều người rốt cuộc cũng minh bạch, cái gọi là đồng tộc hoàn toàn không có ý nghĩa. Đồng tộc muốn giết bọn họ, còn người có thể cứu bọn họ lại là người được gọi là Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, chuyện này thực sự là một loại châm chọc.
- Thấy rõ bộ mặt của thiên đình chưa? Nhân tộc các ngươi là chủng tộc không đoàn kết nhất. Các ngươi ngu ngốc cho rằng, bất luận thiên đình làm điều ác như thế nào, cũng là vì nhất tộc các ngươi. Nhưng các ngươi có biết? Người ta căn bản không đặt các ngươi trong mắt, trong mắt thiên đình các ngươi chỉ là con kiến hôi? Giúp đỡ thiên đình tấn công tiên giới liên quân! Ha ha ha! Thực sự là buồn cười, các ngươi biết, một khi phương bắc ngã xuống, một khi Thần Tiễn ngã xuống, hậu quả sẽ như thế nào không!
Ngụy Bỉnh Dập đứng trong quang huy ác ma, nhìn bao quát tất cả sinh linh dưới đất. Lời nói của hắn khiến mọi người đều cúi đầu.
- Là hủy diệt! Là triệt để hủy diệt! Thiên Vương muốn thành lập thế giới thuộc về hắn, mà phương bắc và Thần Tiễn chính là trở ngại cuối cùng của hắn. Một khi phương bắc bị chôn vùi, một khi Thần Tiễn ngã xuống, hậu quả là đám kiến hôi các ngươi đều sẽ tiêu diệt sạch sẽ! Sau đó trở thành bước đệm cho kỷ nguyên tiếp theo! Các ngươi cam tâm sao!
Ngụy Bỉnh Dập lớn tiếng gầm rú. Nếu là trước kia, khi hắn nói vậy, người trong Minh Khê thành khẳng định sẽ không tin tưởng hắn. Dù sao trong mắt nhân loại, quan niệm người khác tộc ắt có dị tâm đã thâm nhập nhân tâm, nhưng sự thực xảy ra trước mắt, cho dù bọn họ không muốn tin tưởng cũng không được.
- Chủng tộc gì chứ! Chúng ta muốn sinh tồn!
Bỗng nhiên trong Minh Khê thành có người kêu lên, hắn nhìn Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Nếu hôm nay ta không chết, ta nguyện đi khắp tiên giới công bố tội trạng của thiên đình, kêu nhân loại gia nhập phương bắc!
- Ta cũng nguyện ý!
- Còn có ta! Ta cũng nhất định làm như vậy, ta muốn triệt để lột bỏ bộ mặt của đám người khốn khiếp này. Đồng tộc gì đó đều là vứt đi.
Sau khi trải qua sinh tử, rất nhiều người rốt cuộc minh bạch, thiên đình không phải chỗ dựa lớn nhất của nhân loại, ngược lại nó là một quả bom cực lớn. Nó cũng không phải muốn hủy diệt dị tộc, cái nó muốn làm chính là hủy diệt tất cả, ngoại trừ bản thân nó.
- Được! Ta nhớ lời các ngươi nói, đừng để ta thất vọng! Hôm nay ta phải dùng máu cả hơn vạn Tiên Tôn này giật lại trận chiến phản kích của tiên giới!
Ngụy Bỉnh Dập hét lớn một tiếng, trong quang huy ác ma, Ngụy Bỉnh Dập phân hoá thành ngàn vạn Ngụy Bỉnh Dập. Mỗi một Ngụy Bỉnh Dập đều cường đại không thể tưởng tượng, trên vạn Ngụy Bỉnh Dập xung phong liều chết tiến vào trận doanh Tiên Tôn, triển khai tàn sát trắng trợn. Những Tiên Tôn chỉ cần phất tay có thể hủy diệt một ngọn núi nhỏ, lúc này đối mặt với chiến nhận của Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, không mạnh hơn một đứa trẻ bao nhiêu. Bọn họ hoàn toàn không có bất cứ năng lực phản kháng gì, kiếm quang của Ngụy Bỉnh Dập đi qua nơi nào, nơi đó máu tươi nhuộm đỏ bầu trời.
Nhìn thấy màn này, người trong Minh Khê thành không cảm thấy cái gì! Dù sao bọn họ đều minh bạch, nếu như những Tiên Tôn này không chết, như vậy lúc này người bị diệt vong chính là bọn họ.
Người không vì mình trời tru đất diệt. Câu nói này hoàn toàn không sai, vì tiếp tục sinh tồn, con người có thể vứt bỏ tất cả. Đồng tộc gì đó đều là chó má, vì sinh tồn mọi luân lý thông thường đều có thể bị đánh vỡ! Ngụy Bỉnh Dập biết mục đích của mình đã đạt được. Tại sao nhân tộc ngưu bức? Bởi vì số lượng nhân tộc quá lớn, mặc dù tiên giới liên quân cường đại, nhưng trước mặt số lượng tuyệt đối, bọn họ cũng rất khó hoàn toàn tiến lên, cho dù một đường sát tới, số lượng nhân loại cực lớn cũng đủ khiến bọn họ tan vỡ!
Muốn làm tan rã tất cả những chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là khiến nội bộ của bọn họ tan rã, để cho bọn họ thấy rõ bộ mặt của thiên đình, để bọn họ đứng lên phản kháng thiên đình, để bọn họ biết, phản kháng có thể sẽ chết! Nhưng không phản kháng nhất định sẽ chết!
Trước mặt nhất định chết và có thể chết, chỉ cần không phải kẻ ngu si nhất định sẽ lựa chọn cái sau. Đây chính là chuyện Ngụy Bỉnh Dập muốn làm. Ngụy Bỉnh Dập tin tưởng không đến mấy ngày, toàn bộ nhân tộc sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó bất luận thiên đình nói cái gì cũng vô ích, dù sao lần này người làm tan rã bọn họ không phải ngoại tộc mà chính là bản thân bọn họ.
- Sát!
Lúc này trên mặt Ngụy Bỉnh Dập đã nhuộm đầy máu đỏ, thời không bắt đầu bay đầu mưa máu. Những mưa máu này đều là máu của các Tiên Tôn, hiện giờ đã bắt đầu mùa đông, máu rơi trên mặt đất từ từ kết băng!
Ngụy Bỉnh Dập đứng trên khong trung, hắn nhìn huyết vũ kết băng phía dưới, lớn tiếng nói:
- Không lâu nữa, trận tuyết đầu tiên của tiên giới sẽ đến, trận tuyết đó sẽ có màu huyết hồng.
Đây là lời Âu Dương từng nói, khi trận tuyết đầu tiên của tiên giới đổ xuống sẽ là ngày đồ tẫn nhân tộc của thiên đình! Không hề nghi ngờ, nếu như Âu Dương thực sự làm như vậy, trận tuyết đầu tiên của tiên giới tuyệt đối sẽ trở thành màu huyết hồng.
Từ xa, tốc độ của Âu Dương cũng không nhanh, đây không phải tốc độ cực hạn của Âu Dương, cho nên bốn người Khâu Vân Bình vẫn đuổi theo được.
Tiễn quang chợt lóe, rơi xuống Phật sơn. Âu Dương đứng trên Phật sơn, nhìn tứ đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, trong mắt mang theo vài phần châm chọc!
- Đừng giả bộ, cho dù ngươi có dị bảo có thể chống đỡ một kích của ta, ngươi cũng không thể đồng thời chiến thắng bốn người chúng ta, chỉ cần ngươi chết, tất cả sẽ kết thúc!
Khâu Vân Bình nhìn Âu Dương, hắn đã chuẩn bị giết chết Âu Dương!
- Người muốn giết ta rất nhiều, hiện tại tất cả bọn họ đều chết không có chỗ chôn!
Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay, khí phách tự nhiên sinh ra. Nhưng Âu Dương cũng không ngốc, lúc này một đối một hắn chắc chắn sẽ thất bại, một chọi bốn chắc chắn là muốn chết, cho nên Âu Dương quay về phía sau chém một kích, toàn thân trốn vào trong hư không!
- Còn muốn chạy!
Bốn người Khâu Vân Bình đuổi theo phía sau Âu Dương, tiến nhập vào trong hư không, nhưng trong nháy mắt tiến vào, bọn họ phát hiện cái khe hư không phía sau trực tiếp biến mất! Lúc này bốn người đều phát mộng!
Thì ra không phải thân thể của bốn người tiến vào, mà là linh hồn. Linh hồn của bốn người bọn họ đi theo Âu Dương, tiến nhập vào trong thế giới vô cùng vặn vẹo!
- Ha ha ha! Cho dù lão tử phải chết cũng phải kéo theo bốn người các ngươi chết cùng.
Thanh âm của Âu Dương truyền đến, hắn đứng ở vị trí cách bốn người không xa. Thế giới xung quanh không ngừng vặn vẹo, thân thể Âu Dương đã vỡ vụn thành từng mảnh. Mặc dù thân thể hắn có linh hồn hỏa diễm bao vây, tuyệt đối cũng không thể dừng lại trong thế giới này, bởi vì hắn không có cách nào khống chế được thế giới này!
Thế giới này có một cái tên khiến mọi người sợ hãi chính là luân hồi!
Không sai, người giúp đỡ Âu Dương chính là Minh Hậu, nhưng Minh Hậu chỉ mở ra luân hồi cho Âu Dương, không có nghĩa Minh Hậu có năng lực khống chế luân hồi.
Người có thể không chế luân hồi chỉ có chí cao vô thượng chân chính, còn Minh Hậu vẫn chưa đạt đến trình độ đó. Nhưng Minh Hậu có thể thông qua địa ngục, trong nháy mắt mở ra luân hồi, để người tiến vào bên trong, nhưng muốn đi ra chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Người đạt được cấp bậc như Âu Dương và Khâu Vân Bình, cho dù là luân hồi cũng thể lấy mạng của bọn hắn, nhưng bọn họ muốn từ trong đi ra, chỉ có hai phương pháp. Thứ nhất là chuyển thế luân hồi sống lại. Thứ hai chính là đợi đến ngày thứ bảy, trong nháy mắt thân thể của mình hô hoán linh hồn của mình, mạnh mẽ xé mở thông đạo luân hồi, sau đó rời đi!
Nhưng bất luận là cách nào, đối với Âu Dương mà nói, mục đích đều đạt được, cái Âu Dương muốn chính là bảy ngày cuối cùng này!
- Các vị, các ngươi chờ thân thể thức tỉnh linh hồn đi, ta đi trước!
Âu Dương cười ha ha. Toàn thân chui vào trong thông đạo chuyển thế luân hồi!
Bốn người Khâu Vân Bình trợn tròn mắt! Bọn họ không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy! Tất cả bọn họ chỉ biết cắn răng! Tiến vào luân hồi, muốn đi ra ngoài xác thực chỉ có hai phương pháp, nhưng bọn họ hiển nhiên không có linh hồn cường đại như Âu Dương.
Linh hồn của Âu Dương đã cường đại đến mức, cho dù sống lại cũng có thể khôi phục trong nháy mắt, cho nên đối với Âu Dương mà nói, bản thân một lần nữa chuyển thế chỉ là bảy ngày suy yếu mà thôi. Sau khi thời gian suy yếu qua đi, hắn lập tức có thể biến thành Thần Tiễn, nhưng nếu bọn họ luân hồi, khả năng phải rất lâu mới có thể. Cho nên mặc dù nhìn qua đồng dạng là bảy ngày, nhưng lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là đợi thân thể thức tỉnh linh hồn!
- Làm sao hắn có thể mở luân hồi!
Lý Thu Linh nhìn thời không vặn vẹo xung quanh, trên mặt nàng tràn ngập mê man!
- Tên gia hỏa này vĩnh viễn không thể phán đoán theo lẽ thường, nhưng chúng ta đều quá coi thường hắn, sợ rằng từ khi hắn hiện thân đã chuẩn bị tất cả. Hắn chính là muốn lôi kéo chúng ta tiến vào trong luân hồi, sau đó vây khốn chúng ta bảy ngày!
Khâu Vân Bình bất đắc dĩ nói.
- Vậy đối với hắn có chỗ tốt gì, cho dù linh hồn của hắn cường đại đến mức có thể xuyên qua luân hồi sống lại, hắn cũng sẽ có bảy ngày suy yếu!
Phiến công tử có vẻ không rõ.
- Chúng ta đều bị lừa, vừa rồi Âu Dương rất yếu. Lần trước ở hải ngoại, có lẽ hắn đã sử dụng một loại bí pháp chiến đấu, thời gian đó chính là thời kỳ suy yếu của hắn. Hiện giờ hắn chỉ cần vượt qua bảy ngày suy yếu này, chúng ta sẽ không còn cơ hội giết hắn nữa....
Một đạo quang mang xé nát hư không xuất hiện trong một tiểu thế giới. Đây chính là tiểu thế giới Đa Văn mà Âu Dương xuyên qua lần đầu tiên. Đạo quang mang này chính là Âu Dương từ thông đạo luân hồi bay ra, lần này hắn đã chơi bốn người Khâu Vân Bình thành công.
Hắn có thể mang theo ký ức sống lại, chỉ cần chờ bảy ngày sau, hắn lập tức có thể trở thành Thần Tiễn, sau đó trở về tiên giới, trở lại phương bắc.
Âu Dương tính toán một chút, bảy ngày sau, không sai biệt lắm cũng là lúc trận đại tuyết đầu tiên của tiên giới phủ xuống, khi đó cũng là lúc Âu Dương triệt để hủy diệt thiên đình.
- Lão gia! Thiếu gia bị một đạo huyết quang đập hôn mê rồi!
Bỗng nhiên, một quản gia chạy tới nơi ở của đại nguyên soái Bì Khánh Phong của Đại Vận quốc hốt hoảng nói!
- Tên nghịch tử đó bị đập chết càng tốt!
Bì Khánh Phong nhớ tới nhi tử của mình lại vô cùng tức giận. Nhi tử của hắn thật quá bi kịch, bản thân hắn cũng không biết kiếp trước mình đã tạo ra nghiệp chướng gì, mà nhi tử của mình văn không giỏi võ không thông, nói trắng ra là một phế vật, một phế vật hoàn toàn, còn là một kẻ ăn chơi chân chính. Cả ngày ỷ vào thế lực của mình đi gây chuyện thị phi khắp nơi, nếu không phải mình ra sức chống đỡ, phỏng chừng hôn ước mà bệ hạ ưng thuận đã bị hủy bỏ rồi...
Kỳ thực Bì Khánh Phong không biết chính là, nhi tử Bì Vân Liệt của hắn không phải bị huyết quang đập choáng váng, mà là gia hỏa này từ trên giả sơn ngã xuống chết trước, sau đó Âu Dương vừa vặn bay qua nơi này, tạm thời chiếm lấy khối thân thể của hắn.
Âu Dương đương nhiên không thể dùng khối thân thể của con người. Đối với hắn mà nói, thân thể của con người quá yếu. Bảy ngày sau, Âu Dương sẽ rời khỏi khối thân thể này, thuận tiện giúp linh hồn của gia hỏa này sống lại, xem như trả cho hắn một đại lễ.
Đến lúc đó Âu Dương sẽ trực tiếp lựa chọn trọng tố chân thân sống lại, dù sao phương pháp thánh chiến của Âu Dương không phải nói đùa, một khi lực lượng khôi phục, trọng tố chân thân căn bản không có áp lực.
- Chuyện này...
Lão quản gia cũng không biết nói gì cho phải, nhưng thiếu gia thật sự có chút quá mức, chuyện này cũng không trách được lão gia. Nhưng quản gia biết, trên thực tế lão gia vẫn rất thương yêu thiếu gia.
- Bì gia ta rốt cuộc đã tạo ra oan nghiệt gì! Nhớ năm đó, tổ tiên chính là nhân vật từng chiến đấu với Thần Tiễn, nhưng đời đời truyền thừa, tại sao đến hôm nay lại đổi tới một nghiệt súc như vậy!
Bì Khánh Phong lắc đầu thở dài.
- Đi xem tên nghịch tử đó chết chưa, nếu không chết, ngày mai nhị công chúa tới cũng phải gặp!
Bì Khánh Phong nói xong, lại thở dài một hơi, xoay người rời khỏi.
Lão quản gia cũng lắc đầu, hắn biết, công tử Bì Vân Liệt thật sự rất không có năng lực, nhưng bất luận như thế nào hắn cũng là người kế thừa tương lai của Bì gia. Bì gia thế lực cực lớn, cho dù công tử là một người ngu ngốc, cũng đủ an phận sống cả đời. Hiện tại trong lòng lão gia chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhanh chóng để công tử có người nối dõi tông đường, đời này không được thì nhanh chóng vứt bỏ, xem đời sau thế nào....
Trên giường, Âu Dương đang rầm rì kêu la...
- Khốn khiếp... Đây là thân thể của con người hay sao? Con người sao có thể yếu như vậy?
Âu Dương bất đắc dĩ vỗ lên bộ ngực có thể nhìn thấy cả xương sườn, Âu Dương hoài nghi, chỉ cần mình tùy tiện lắc lư mấy cái, khối thân thể này sẽ tan vỡ.
- Cũng may không phải cả đời phải ở trong khối thân thể này, nhiều nhất chỉ dùng bảy ngày mà thôi!
Âu Dương rất khó lý giải, một thân thể thê thảm như vậy làm sao có thể sống sót.
- Thân thể này đừng nói là tu luyện, cho dù là luyện võ cũng không được! Được rồi, bảy ngày sau, ta sẽ tặng ngươi một đại lễ!
Âu Dương biết, mình không thể mượn không thân thể của người ta bảy ngày, dù sao trước đây thuê một chiếc xe đạp, ngươi cũng phải trả tiền, chứ đừng nói là dùng thân thể của người ta bảy ngày! Dùng thân thể bảy ngày . . Âu Dương thừa nhận mình có chút thất bại...