Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ, suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói:
“Hay là chúng ta công khai đi.’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Thẩm Dữ trầm ngâm nhìn cô một lúc: “ Không được.’’
Thấy Thẩm Dữ dứt khoát từ chối như vậy Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.
“Vì… Vì sao?’’
Đây không phải là một cơ hội rất tốt để công khai sao?
Dù sao cũng bị người ta chụp được, không bằng mình thuận thế công khai không phải rất tốt sao?
Thẩm Dữ cầm bàn tay cô ở trong tay mình tùy tiện xoa nắn.
“Em đừng quên “ Cung phi’’ vừa mới được lên sóng, em giờ phút này đang rất nổi tiếng giống như đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, nếu như bây giờ chúng ta công khai người khác sẽ nghĩ thế nào, sự kiên trì của em chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao?’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Kha Nhiễm ngây ngẩn nhìn anh, không nói một lời.
Lúc này trong lòng anh đều nghĩ cho cô, giúp cô tính toán rõ ràng.
Rõ ràng là rất cảm động nhưng lại có một loại khổ sở không nói được thành lời.
Cô cúi đầu, bỗng nhiên có chút không muốn anh nhìn thấy bộ dáng mình bây giờ.
Bởi vì đang đội mũ lưỡi trai cho nên cô vừa cúi đầu, vành nón đã che đi hốc mắt đang đỏ bừng.
Bề ngoài là che khuất nhưng động tác của cô đã phơi bày tất cả.
Thẩm Dữ trong nháy mắt hiểu rõ, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo người về phía trước ôm cô vào trong vòng tay của chính mình:
“Gần đây em làm sao có thể dễ dàng rơi nước mặt như vậy chứ?’’
“Không biết, từ sau khi ở bên cạnh anh, những giọt nước mắt càng ngày càng dễ rơi.’’
Lời này của Bạc Kha Nhiễm là thật lòng.
Từ khi có anh ở bên cạnh, cô rất dễ dàng bật khóc.
Bởi vì đáy lòng bắt đầu có những kỳ vọng.
Trái tim của Thẩm Dữ trở nên ấm áp, bàn tay anh di chuyển lên phía sau gáy cô, ôn tồn nói:
“Cho dù là như vậy cũng không được.’’
“ Thẩm Dữ anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ người phụ nữ của mình rơi nước mắt.’’
Nghe anh nói những lời bá đạo này, nước mắt Bạc Kha Nhiễm càng không thể không khống chế được nữa, cứ thế rơi càng dữ dội, thiếu chút nữa đem áo nơi bả vai của anh thấm ướt.
Thẩm Dữ biết mình nói bất cứ lời an ủi gì đều không có tác dụng, nói không chừng anh càng nói cô càng khóc to hơn nữa, cho nên anh dứt khoát không nói một lời, chỉ ôm cô như vậy, lặng lẽ an ủi.
Chờ đến khi Bạc Kha Nhiễm khóc đủ rồi mới ở trong ngực anh yên tĩnh lại.
Thẩm Dữ thấy cô dừng khóc, lúc này mới lên tiếng:
“Khóc xong rồi sao, đừng khóc nữa nhé?’’
Bạc Kha Nhiễm ủ rũ vâng một tiếng.
Thẩm Dữ lặng lẽ mỉm cười, nâng cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một cái.
Thời gian nghỉ trưa đã gần hết.
“Nếu em còn khóc nữa chắc anh cũng sẽ không thể đi làm việc được.’’
Thẩm Dữ vừa nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm mới phản ứng được.
Cô suýt chút nữa hoàn toàn quên mất buổi chiều anh còn phải làm việc.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng rời khỏi lồng ngực anh.
“Vậy anh nhanh quay trở lại đi, đừng để mấy người họ đợi lâu.’’
Thẩm Dữ cười xoa xoa đỉnh đầu cô.
“ Anh biết rồi, lát nữa em trên đường trở về cẩn thận một chút, anh tối nay có thể về muộn một chút, đừng chờ anh, đi ngủ sớm một chút đi.’’
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.
“Em biết rồi.’’
Sau khi cô xuống xe, Thẩm Dữ lại nói với cô một câu.
“Chuyện này em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.’’
Bạc Kha Nhiễm nghiêng người nhìn anh sau đó gật đầu:
“ Vâng.’’
Sau khi cô rời đi, Thẩm Dữ từ trong túi lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, bấm một cuộc điện thoại.
“Này, lão Dương, cậu bây giờ có rảnh không?’’
*
Thẩm Dữ đem chuyện xảy ra vừa rồi đơn giản kể lại cho Dương Cánh một lần, nhắc đến chuyện này, hiển nhiên anh phải nói ra mối quan hệ thực sự của mình cùng Bạc Kha Nhiễm .
Sau khi anh nói xong Dương Cánh ngồi đối diện nửa ngày cũng không thể phản ứng lại.
Dương Cánh nhìn Thẩm Dữ như một người bị trúng tà, một lúc lâu sau anh mới có thể hồi phục tinh thần, ngây ngốc mở miệng:
“Lão Thẩm, cậu vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?’’
Thẩm Dữ đối với phản ứng của anh ta đã nằm trong dự liệu, anh bình tĩnh nói:
“Cậu không hề nghe lầm, tôi đã kết hôn rồi.’’
“Cùng Bạc Kha Nhiễm.’’
“ Cậu nói Bạc Kha Nhiễm sẽ không phải là người tôi quen biết đi…’’
“ Chắc không phải đâu… Thế giới này người trùng tên trùng họ vẫn rất…’’
“ Cậu đứng suy nghĩ nữa, chính là Bạc Kha Nhiễm mà cậu biết.’’ Thẩm Dữ nhàn nhạt mở miệng cắt đứt lời anh.
Lời nói tiếp theo của Dương Cánh lập tức bị mắc kẹt trong cổ họng.
Thật sự là Bạc Kha Nhiễm mà anh biết, trước khi bọn họ làm bộ phim “ Cung phi” đã là quan hệ vợ chồng được pháp luật bảo vệ nhưng ở trong đoàn làm phim ba tháng lại biểu hiện như hai người xa lạ.
Nói đến chỗ này, bản thân Bạc Kha Nhiễm là diễn viên quả thật diễn xuất cái gì thật sự là dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà Thẩm Dữ là một người đạo diễn lại có thể diễn xuất đạt như vậy, xem ra người ta đem lòng hâm mộ cậu ta thật không sai, cậu ta thật sự không nên làm cái nghề này để kiếm cơm, không tiến vào giới nghệ sĩ thật là quá đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Canh bỗng bừng tỉnh hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Tại sao trong bữa tiệc mừng công “ Cung phi’’ lại thấy bóng dáng của cậu ta, bình thường hẹn như thế nào cũng không có mặt.
Tại sao trong thời gian tiến hành công việc hậu kỳ anh ta cứ khăng khăng trở về nhà bất kể kết thúc công việc đã khuya bao nhiêu.
Tại sao trong khoảng thời gian bận rộn nhất mà anh ta còn có thể bớt chút thời gian chạy đến Tân Xuyên đi thăm đoàn làm phim của đạo diễn Ngưu, rõ ràng là lấy cớ để đến thăm vợ.
Một lúc lâu sau Dương Cánh mới lên tiếng:
“Thẩm Dữ ơi Thẩm Dữ, cậu thật sự không hề có chút nghĩa khí nào mà, chuyện lớn như thế này cậu lại có thể yên lặng không một tiếng động là như vậy, một chút tiếng gió cũng không hề để lọt ra bên ngoài.’’
“Không phải lập tức sẽ có gió sao, cho nên lúc này tôi mới tìm đến cậu.’’
Thẩm Dữ sở dĩ tìm đến Dương Cánh đầu tiên là bởi vì cậu ta ở phương diện này lại vô cùng xuất sắc. Quan hệ công chúng của công ty bọn họ căn bản đều là do một tay cậu ta xử lý tất cả, hiển nhiên so với anh thành thạo và quen thuộc một chút.
“Nếu như hôm này hai người không bị chụp được có phải căn bản sẽ không nói cho tôi biết hay không?’’ Dương Cánh hỏi.
Thẩm Dữ nhìn cậu ta, anh cũng không dối gạt mà là nói sự thật:
“Ừ.’’
Nghe Thẩm Dữ trả lời thẳng thừng như vậy, Dương Cánh không nhịn được trừng mắt một cái.
Anh cũng biết tính cách của cậu ta.
Nhưng hôm nay cậu ta đều đã thẳng thắn nói với anh như vậy, làm sao anh có thể ngồi yên nhắm mắt làm ngơ.
Vì vậy Dương Cánh khoát khoát tay với Thẩm Dữ: “ Cậu yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi xử lý, tôi đảm bảo giúp cậu tìm ra người kia.’’
Có những lời nói này của Dương Cánh, Thẩm Dữ đã hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì đối với năng lực của cậu ta về phương diện này anh hoàn toàn tin tưởng, nếu không anh cũng sẽ không tìm cậu ta.
Sau khi trở về, Bạc Kha Nhiễm kể lại chuyện này cho Nguyễn Lệ nghe, Nguyễn Lệ sau khi nghe xong trong lòng nhất thời cũng hoảng sợ.
“Kha Nhiễm, em thật cảm thấy may mắn vì sự sáng suốt của Thẩm đạo diễn đã phân tích tình huống trước mắt rõ ràng, nếu như hai người bây giờ muốn công khai quan hệ thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.’’
Những lời của Nguyễn Lệ, Bạc Kha Nhiễm hiển nhiên cũng hiểu.
Nhưng mà khi cô đề nghị Thẩm Dữ công khai, thật ra lúc ấy cô căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.
Bởi vì người đàn ông này hi sinh cho mình nhiều đến thế, cô cũng không muốn để cho anh chờ đợi thêm nữa cho nên mới có ý nghĩ này.
“Nhưng mà Thẩm Dữ nói anh ta sẽ xử lý tốt, vậy em cũng không cần quá lo lắng, bất kể là kết quả như thế nào, anh ta cũng sẽ không để cho em bị tổn thương.’’
Nguyễn Lệ sở dĩ dám khẳng định như vậy dĩ nhiên là cô đã sớm đem sự cưng chiều của Thẩm Dữ dành cho Bạc Kha Nhiễm thu vào trong mắt, có lẽ không có người đàn ông nào có thể vì một người phụ nữ mà làm được những chuyện này như anh ta.
Tình yêu, quả nhiên có một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nó có thể làm thay đổi hoàn toàn một con người.
“Vâng, em biết.’’
“ Vậy thì tốt, em trước tiên nghỉ ngơi cho khỏe một chút đi, ngày mai chúng ta đến đón em, đừng quên còn phải đi ghi hình.’’
“Vâng.’’
*
Thủ đoạn của Dương Cánh quả nhiên đủ cứng rắn, ngày thứ hai sau khi Thẩm Dữ nói với cậu ta những chuyện này, cậu ta đã đào được người đàn ông này ra rồi đem tư liệu cá nhân của hắn thả xuống mặt bàn của Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ nhìn qua một chút, sau đó đặt tư liệu lại lên bàn.
Dương lại nhịn bộ dáng thờ ơ của Thẩm Dữ, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái:
“Cậu không đi tìm hắn sao?’’
Thẩm Dữ cười một tiếng, “Không cần phải đi.’’
Dương Cánh không hiểu.
“Vì sao?’’
Không phải phải đi xử lý chuyện này sao, không tìm hắn ra còn định xử lý bằng cách nào.
Thẩm Dữ vốn cho là người này sao khi chụp được mấy bức ảnh sẽ lập tức công bố ra ngoài, nhưng đến giờ cũng đã qua một ngày hắn ra còn chưa phát tán ra.
“Không cần đi tìm hắn, hắn sẽ tự mình tìm đến tôi.’’
Dương Cánh bối rối một chút, tiếp đó suy nghĩ cẩn thận, lúc này mới chợt hiểu ra.
“Hóa ra hắn có chủ ý này, vậy cậu nghĩ thế nào?’’
Thẩm Dữ dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, không nhanh không chậm nói:
“Còn làm như thế nào nữa, dĩ nhiên là phải đem tin tức này chặn lại.’’