"Chúng ta đi đâu ăn cơm?" Bạc Kha Nhiễm vừa xoát Weibo, vừa hỏi Thẩm Dữ.
Hai tay Thẩm Dữ nắm chắc vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước.
"Nhà bạn anh."
"A?"
Bạc Kha Nhiễm bỏ di động xuống ngẩng đầu lên, cô ghé mắt nhìn về phía Thẩm Dữ.
"Nhà bạn anh?"
"Ừ."
"Vậy mà anh không nói trước với em, em còn không trang điểm......"
Cô cho rằng anh chỉ đơn thuần đưa cô tới một nhà hàng nào đó ăn cơm chiều, không nghĩ tới anh vậy mà lại đưa cô đi gặp bạn bè.
Cô còn đang để mặt mộc, sao có thể gặp người....
Thẩm Dữ ghé mắt liếc cô một cái, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
"Không sao, dù em không trang điểm vẫn rất xinh đẹp."
Bạc Kha Nhiễm còn có chút lo lắng, hiện tại nghe anh nói như vậy, ngược lại làm cô có chút ngượng ngùng.
"Thật......?"
"Anh chưa bao giờ nói dối."
Bạc Kha Nhiễm nghĩ, hình như đúng là như vậy, tâm tình thả lỏng không ít.
"Chúng ta tới nhà bạn nào vậy?"
"Tới rồi em sẽ biết."
Bạc Kha Nhiễm tiếp tục lướt điện thoại, "Vâng."
Đại khái qua mười lăm phút, Thẩm Dữ nói với cô một tiếng.
"Tới rồi."
"Vâng?"
Thẩm Dữ đem xe tiến vào bãi đỗ xe của một tiểu khu.
Lúc còn ở bên ngoài, Bạc Kha Nhiễm đã thấy được tên tiểu khu.
Tiểu khu Thanh Miện.
Vị trí tiểu khu giống với tiểu khu nhà bọn họ, là tiểu khu xa hoa số một Ninh Hạ, ở nơi này đều là những người có chức có quyền, cũng có rất nhiều người là nhân vật của công chúng lựa chọn mua nhà ở đây.
Xem ra Thẩm Dữ đưa cô đến nhà người bạn này phỏng chừng cũng là người trong giới.
Sau khi xuống xe, Bạc Kha Nhiễm nhìn mình cùng Thẩm Dữ, hai tay hai người đều trống trơn.
"Cái kia, chúng ta đến nhà người khác ăn cơm, quà tặng cũng chưa mang, có phải không tốt lắm không?"
Thẩm Dữ cười cười, mở cửa xe, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nhìn thấy quà tặng đặt ở trên ghế sau.
Hoá ra anh đã sớm chuẩn bị.
Một lát sau, Thẩm Dữ lại lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Bạc Kha Nhiễm.
"Đây là cái gì?"
"Quà cho mấy đứa nhỏ."
"Bọn họ đã có con?"
Xem ra bạn của anh là một đôi vợ chồng.
"Ừ, đi thôi."
Vào thang máy, Bạc Kha Nhiễm đứng bên cạnh Thẩm Dữ, anh duỗi tay ấn chuông cửa.
"Leng keng"
Bạc Kha Nhiễm không khỏi có chút khẩn trương, cô theo bản năng cầm bàn tay Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, cầm lấy tay cô, an ủi cô không cần khẩn trương.
Qua vài giây, bên trong truyền đến tiếng bước chân, nghe thanh âm hẳn là tới mở cửa.
"Răng rắc."
Cửa liền mở ra.
Tiến đến mở cửa là một thiếu niên.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thiếu niên đứng trước mặt bọn họ, trong lúc nhất thời bị kinh diễm.
Thiếu niên này cũng quá cao đi!!!
Thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng mà lại cao hơn cả cô, phỏng chừng cao đến một mét bảy mấy.
Trên người thiếu niên mặc một bộ đồng phục đơn giản, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng sánh.
Chỉ là ——
Bạc Kha Nhiễm nhìn lại có một chút quen mắt.
Thiếu niên này, có phải cô đã gặp qua ở đâu không?
Đang lúc Bạc Kha Nhiễm trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc cô gặp thiếu niên này ở đâu, thiếu niên lại đứng một bên chào hỏi Thẩm Dữ.
"Chú Thẩm, chú đã đến rồi."
"Một đoạn thời gian không gặp, cháu lại cao thêm rồi." Thẩm Dữ duỗi tay vỗ vỗ bờ vai thiếu niên.
Thiếu niên nhàn nhạt khẽ cong khóe môi, "Vâng, hình như cao hơn trước mấy centimet."
"Tới, giới thiệu một chút, về sau cháu gọi cô ấy là thím Thẩm."
Thiếu niên nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc.
Chú Thẩm kết hôn khi nào?
Việc này sao bọn họ một chút cũng không biết?
Nhưng mà xuất phát từ lễ phép, cậu vẫn gật đầu chào Bạc Kha Nhiễm, gọi một tiếng.
"Thím Thẩm."
Bạc Kha Nhiễm có chút khẩn trương, cô chỉ có thể cười gật đầu.
"Chào cháu."
"Chú Thẩm, thím Thẩm, hai người mau vào nhà đi."
"Ừ."
"Anh, là chú Thẩm đến sao?"
Hai người mới vừa đổi dép lê, Bạc Kha Nhiễm liền nghe được âm thanh leng ka leng keng xuống lầu, cùng với âm thanh mừng rõ của cô bé nói chuyện.
Không đến vài giây, một cô gái nhỏ mặc váy công chúa chạy tới.
Trong lồng ngực cô bé còn ôm một con mèo con, Bạc Kha Nhiễm liếc mắt một cái liền nhìn ra giống mèo này.
Mèo Ba tư.
Mà thời điểm Bạc Kha Nhiễm nhìn nhìn thấy cô gái nhỏ, nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Này, Cô bé này không phải là ——
Tiểu Mật Cam!!!
Tiểu công chúa được sủng ái nhất của Khương Trừng - Khương Gia Gia.
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đứng bên cạnh mình, trong đầu hiện ra ý nghĩ.
Cô bé này là Tiểu Mật Cam, vậy thiếu niên này chính là con trai lớn của Khương Trừng - Khương Già Dục.
Thẩm Dữ nói muốn đưa cô đến nhà bạn, vậy mà lại là siêu mẫu quốc tế Khương Trừng!
"Biết ạ, chị gái xinh đẹp trong đoàn phim của chú Thẩm."
"Mật Cam."
Một giọng nữ dễ nghe từ bên trong truyền đến, Bạc Kha Nhiễm thuận thế nhìn qua.
Lâm Giang Nam!
Vợ Khương Trừng.
Cô gái khiến không biết bao nhiều phụ nữ hâm mộ.
Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua gương mặt cô ấy lại nhìn không ra tuổi thật là bao nhiêu, tựa hồ thời gian không lưu lại chút dấu vết gì trên gương mặt cô ấy.
Áo lông màu trắng gạo, quần jean màu đen, mái tóc dài buộc gọn sau vai.
Khí chất dịu dàng, nhìn vô cùng thoải mái?
"Mẹ." Tiểu Mật Cam chạy tới bên cạnh Lâm Giang Nam, dựa vào người mẹ mình.
Lâm Giang Nam ôn nhu vỗ vỗ đầu cô bé, nhìn về phía Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm.
"Tiểu Thẩm tới rồi à."
"Chị Giang Nam."
Ánh mắt Lâm Giang Nam ôn hòa dừng trên người Bạc Kha Nhiễm đang đứng cạnh Thẩm Dữ, cô cười cười chào hỏi.
"Đây là vợ cậu à?"
Lần đầu tiên Bạc Kha Nhiễm khẩn trương đến mức nói không nên lời.
"Vâng, Nhiễm Nhiễm, đây là chị Giang Nam."
Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng chào hỏi.
"Chị Giang Nam."
Lâm Giang Nam đi tới bên cạnh, "Lớn lên thật xinh đẹp."
"Cảm ơn chị Giang Nam."
"Mau vào nhà ngồi đi, đừng đứng ở cửa, anh ấy nhắc hai người mấy lần rồi."
Lâm Giang Nam dẫn bọn họ đi đến phòng khách.
Đối diện phòng khách là phòng bếp, Bạc Kha Nhiễm nghe thấy âm thanh xào nấu, cô theo bản năng nhìn qua.
Lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía họ, anh ta đang thành thạo xào nấu đồ ăn trong nồi, nghe thấy tiếng động, anh ta xoay người lại.
"A Dữ, tới rồi à."
Bạc Kha Nhiễm lập tức trố mắt nhìn.
Khương...... Khương Trừng nấu cơm??
"Khương ca, vẫn chưa xong sao?"
Khương Trừng cười, "không phải hôm nay hai vợ chồng cậu đến đây sao, muốn làm thêm vài món nữa?"
Thẩm Dữ cười cười, anh cởi áo khoác treo lên mắc áo.
"Anh đã nấu cơm, nếu em không vào hỗ trợ thì cũng quá khó coi đi."
"Tên tiểu tử thúi này, mau vào đi."
Bạc Kha Nhiễm nhìn hai người đàn ông ở trông bếp bận bịu làm việc.
Gương mặt ngạc nhiên của cô bị Lâm Giang Nam nhìn rõ, Lâm Giang Nam khẽ nhấp môi cười.
"Anh ấy cũng chỉ là người bình thườmg thôi, tất cả mọi người đều giống nhau, sinh hoạt bình thường."
Bạc Kha Nhiễm có chút xấu hổ.
Tâm tư của cô bị người khác nhìn thấu.
Lâm Giang Nam đi đến bên cạnh cô,
"Thẩm Dữ ở nhà có nấu cơm cho em không?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía Lâm Giang nam, cô sửng sốt một chút.
Đúng vậy.
Thẩm Dữ trong mắt người ngoài là người cao cao tại thượng, không dính khói lửa nhân gian, nhưng ở trước mặt cô là lại một người chồng bình thường như bao người ở.
Tất cả mọi người đều chỉ là người thường mà thôi.
Nghĩ vậy, hai người không khỏi nhìn nhau cười.
Đột nhiên, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy đùi ấm áp, cô theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, lại nhìn thấy Tiểu Mật Cam lúc trước đang dựa vào Lâm Giang Nam không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô.
"Chị gái xinh đẹp?" Tiểu Mật Cam mở to đôi mắt lung linh ngửa đầu nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt cảm thấy cả người mềm nhũn, cô cúi người ngồi xổm xuống.
"Ừ, sao vậy?"
Tiểu Mật Cam vươn tay sờ sờ bàn tay cô, cuối cùng dừng lại trên chiếc nhẫn ở ngón áp út.
"Cái này mẹ em cũng có." Nghe ngữ khí cô bé nói có chút hâm mộ.
Bạc Kha Nhiễm nhìn nhẫn trên tay mình, còn chưa nói chuyện, lại nghe thấy cô bé uỷ khuất nói tiếp.
"Nhưng em không có."
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây, không khỏi nở nụ cười.
"Em thích nhẫn sao?"
Tiểu Mật Cam nặng nề gật đầu, "Thích, em thích sở hữu những đồ vật xinh đẹp."
Lâm Giang Nam sờ sờ đầu con gái nói, "Chờ con lớn lên sẽ có."
Tiểu Mật Cam ngây thơ mờ mịt, "Có người sẽ tặng cho con sao?"
"Ừ, đúng vậy."
"Nhưng mà ai sẽ tặng cho con?"
Tiểu Mật Cam quay đầu nhìn qua anh trai mình, "anh sẽ tặng cho con sao?"
Khương Già Dục nhìn cô bé một cái, trong mắt mang theo ý cười, "Nếu về sau không ai chịu tặng em, anh có thể tặng em một xấp."
"Thật sao?"
Lâm Giang Nam nhịn không được cười ra tiếng, "Quả cam nhỏ, con đừng trêu em gái nữa."
Sắc mặt Khương Già Dục cứng đờ, cậu nhìn qua mẹ mình, bất đắc dĩ nói,
"Mẹ, mẹ đừng có gọi con là Quả cam nhỏ nữa được không?"