Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 3: Bạch liên hoa*

(*) Bạch liên hoa = Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

Edit: Kali

Beta: TH

Ra khỏi cửa, Thẩm Ý Nùng bủn rủn, cuối cùng không trụ nổi nữa, cả người đều run lên bần bật. Sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa, lúc xuống cầu thang xém chút nữa chân mềm nhũn té lăn ra.

Cô dùng hết sức vịn vào tay cầm, cắn chặt môi, nuốt những giọt nước mắt vào trong.

Mày làm đúng rồi, Thẩm Ý Nùng à. Không cho phép mày có một tia mộng tưởng nào.

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đã rất hèn hạ rồi, nếu lại từ anh lấy được lợi ích gì nữa, điều đó mới làm cô hoàn toàn khinh thường chính mình.

Cô che dấu biểu hiện trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc, khóe môi mím thẳng một đường, thẳng lưng rồi bước qua hành lang, đi ra ngoài.

Lấy cảnh quay ở Hongkong chỉ mất nửa tháng, quay về nước thì phần diễn của Thẩm Ý Nùng cũng hoàn hảo đóng máy. Cô lại có kỳ nghỉ phép, mỗi ngày chỉ ở lì trong nhà, cuộc sống thanh thản như thế không khác gì nghỉ ngơi dưỡng lão sớm.

Mỗi khi cô ngủ dậy theo thường lệ, buổi sáng ở nhà làm một bữa sáng đơn giản, vừa ăn xong, điện thoại rung lên, nhận được tin nhắn của Hứa Giáng.

Anh ta gửi một hình ảnh cho cô, là một loạt đáy nồi lẩu.

"Tôi về rồi, quà cho bà này."

Khóe miệng Thẩm Ý Nùng cong nhẹ, gõ bàn phím.

"Cảm ơn nhiều."

"Khách sáo rồi." Bên kia nhanh chóng trả lời, rồi tiếp tục nhắn thêm một tin nữa.

"Đêm nay dự định mở tiệc nhỏ, tới nhà tôi ăn lẩu không, luôn tiện qua lấy quà về luôn."

"... Tiệc có ai?"

Hứa Giáng gửi một đống tên qua, đều là người có mặt mũi trong giới, bao gồm một MC nổi tiếng, một nữ minh tinh xinh đẹp nổi tiếng, nam diễn viên thực lực, duy chỉ có cô là không hợp lắm.

"... Tôi không xứng với loại bữa tiệc cao cấp kiểu này."

"Đừng lung tung, chỉ có hai đứa mình ăn lẩu thôi mới kì lạ, xem như bên cạnh tôi đều là củ cải trắng là được."

"..."

"Chúng ta đi ăn lẻ còn ít sao?"

"Vậy bà có tới hay không?"

Được rồi, đối diện có một nam minh tinh đang hot không kiên nhẫn nổi nữa.

Thẩm Ý Nùng không rối rắm nữa, quyết đoán đáp lại bằng một chữ.

"Tới!"

Nhà của Hứa Giáng ở trong đường vành đai bốn [2], anh ta từng nói cố gắng đóng phim chính là vì tương lai có thể mua một đống biệt thự cao cấp ở Bắc Kinh.

[2] Đường vành đai 4 là đường vành đai đường cao tốc có kiểm soát ở Bắc Kinh, Trung Quốc chạy quanh thành phố, với bán kính khoảng 8 km từ trung tâm thành phố.

Gia nhập giới giải trí một năm, anh ta đã thực hiện được mục tiêu, có thể nói là đang rất nổi.

Hứa Giáng có một gương mặt đẹp trai không thể bắt bẻ được, khi không cười đẹp như tranh vẽ, khi cười rộ lên tạo cảm giác như một chàng trai mới lớn.

Tác phẩm debut đầu tay làm danh tiếng của anh ta tăng vọt gấp đôi, sau đó tài nguyên liên tục tăng lên, nhanh chóng có chỗ đứng vững vàng trong giới, thăng cấp thành nam diễn viên mới nổi của phái thực lực.

Anh ta diễn vai hầu như đều đạt được ratings cao ngất ngưỡng, điểm đánh giá phim cũng cao. Năm trước thử một mình trụ doanh thu phòng vé, fans hâm mộ vừa liều chết vừa cuồng nhiệt, dễ như ăn cháo tạo nên một làn sóng lớn trên mạng.

Năm trước khi Thẩm Ý Nùng quay bộ phim《 Cung Đại Tiền Đề 》 đã quen biết anh ta. Cô đóng vai một nữ phụ số ba, trong đoàn phim ngoài trừ cô ra thì những diễn viên khác đều là những diễn viên có danh tiếng cả. Nữ chính và nữ phụ mắt cao hơn đầu, từ khi vào đoàn phim chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

Hứa Giáng dưới tình huống oanh liệt như vậy đi vào từ cổng lớn.

Quả thật cực kì kiêu ngạo, theo sau là một đám bảo vệ, trợ lý và người đại diện. Đi trên đường mà hệt như chiếu lại những pha quay chậm trong một bộ phim điện ảnh để đời. Góc áo bay bay, kính râm lạnh lùng, vô cùng có phong cách.

Nữ chính và nữ phụ lập tức ân cần chạy đến chào hỏi, Thẩm Ý Nùng rất tự mình biết thân biết phận mà ngồi trong góc, nhìn phong thái của một ngôi sao lớn.

Sau này bởi vì một tô bún thập cẩm cay mà hai người quen biết.

Hứa Giáng bị người đại diện bắt cưỡng ép chế độ ăn uống, mỗi ngày ba bữa đều là rau luộc. Lúc Hứa Giáng ăn đến mức vị như nhai nến, sắp ăn đến nôn mửa thì ngửi thấy bên cạnh một mùi hương thơm nồng bay đến.

Thẩm Ý Nùng mới vừa lấy ra đôi đũa dùng một lần cầm lên, cảm giác bên cạnh hình như có ánh mắt đói khát đang nhìn, cô quay đầu, đối mặt với đôi mắt cháy bỏng nhìn mình.

Hứa Giáng nuốt nước miếng, dè dặt bưng bát của mình sáp đến.

"Cô gì ơi, có thể... Cho tôi một cọng rau hay không."

Anh ta chỉ nghĩ thế này, dù sao đều là đồ ăn thôi mà, thêm một chút dầu mỡ cũng không khác nhau lắm, thế thì ăn một chút để an ủi thân thể bị ngược đãi này...

Lại không ngờ... Sau này cả tô bún thập cẩm cay đều bị anh ta chén gần sạch.

Thẩm Ý Nùng sống chết giành lại, vung đũa cố gắng hết sức liều mạng, nhanh tay nhất có thể mới miễn cưỡng lấp đầy sáu phần dạ dày.

Lúc người đại diện của Hứa Giáng đi vào chỉ ngửi thấy mùi hương cay thoang thoảng, ánh mắt anh ta lập tức bắn qua nhìn hai người đang ngồi ngay ngắn tại chỗ.

Vẻ mặt của Thẩm Ý Nùng vẫn như thường, đang chuẩn bị cầm hộp thức ăn ném vào thùng rác. Hứa Giáng bên cạnh đột nhiên nấc lên một tiếng rõ to, Thẩm Ý Nùng nhanh tay lẹ mắt nhét vào miệng anh ta một miếng kẹo cao su. Ánh mắt hai người nhìn nhau đầy tình chiến hữu, cách mạng chiến đấu hữu nghị kết thúc như vậy đấy.

Hứa Giáng nhai đồ ăn, giấu đầu lòi đuôi lau miệng.

Có một lần thì sẽ có lần hai, dựa vào tiếp tế ngầm của Thẩm Ý Nùng, lần này Hứa Giáng quay xong bộ phim này không chỉ gầy đi mà ngược lại tăng hai cân. Nhưng mà so với việc tăng cân một cách bí ẩn của anh ta, thì càng khó hiểu hơn là tình bạn của hai người.

Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng rất vững chắc.

Thẩm Ý Nùng bắt xe đến dưới lầu Hứa Giáng, bị bảo vệ của tiểu khu chặn lại bên ngoài. Cô gọi cú điện thoại, chỉ chốc lát, đại minh tinh bịt kín người tự mình ra đón cô.

Trong thang máy, anh ta tháo chiếc kính râm và chiếc mũ lưỡi trai xuống, phất hai sợi tóc ở mặt kính bóng loáng trước mặt.

"Ầy, đẹp trai quá cũng phiền chết đi được."

Trước mặt công chúng thì lạnh lùng, đẹp trai như tượng đài, lúc này lại tự luyến đến mức vô tư như vậy. Thẩm Ý Nùng âm thầm trợn mắt, không thèm phản ứng.

Không được người khác hưởng ứng, Hứa Giáng có chút cô đơn, ánh mắt dừng trên người cô, đánh giá vài giây.

"Úi, hôm nay bà cứ... kỳ lạ sao ấy nhỉ?" Ánh ta nhíu mày, ánh mắt dò xét trên dưới.

"Kỳ lạ chỗ nào?" Thẩm Ý Nùng vừa hỏi xong thì có dự cảm xấu, quả không sai.

"Bà vậy mà lại mặc thế này!" Hứa Giáng khoa trương trợn to mắt, chỉ vào cô như gặp chuyện không dám tin.

"Còn trang điểm? Tóc cũng làm? Sao lại thế này Thẩm Ý Nùng, bà vẫn là một đứa con gái bình thường sao?"

"... Tôi là một đứa con gái bình thường mới trang điểm." Thẩm Ý Nùng biết rõ bản tính của anh ta, hai tay khoanh trước ngực, mắt không gợn sóng, bình tĩnh nói một cách nhạt nhẽo.

Hứa Giáng tạm ngừng vài giây, "... Cũng đúng."

Anh ta bừng tỉnh, chân thành xin lỗi.

"Rất xin lỗi, tôi quên mất bà là một người con gái bình thường."

"... Ông có thể ngậm miệng được rồi."

Thẩm Ý Nùng tới trễ nhất, trong phòng đều tới đông đủ, ngày xưa chỉ có thể nhìn thấy họ trên màn hình lớn, lúc này đều sống sờ rồi còn ngồi ngay trước mắt cô rồi.

Tuy Thẩm Ý Nùng đã chuẩn bị tâm lý vô cùng đầy đủ, cũng yên lặng điều chỉnh nhịp thở mới bình tĩnh lại.

Cô được Hứa Giáng tự mình xuống tiếp đón, được dẫn vào tận nơi nên không khỏi khiến người khác nhìn với ánh mắt đánh giá.

Hứa Giáng kéo ghế ra để cô ngồi bên cạnh mình, nữ minh tinh nổi tiếng -  Giang Dung ngồi ở đối diện không nhịn được đã mở miệng, nhưng ý cười xinh đẹp lại không hề chạm tới đáy mắt.

"A Hứa, không giới thiệu một chút sao?"

"A, tôi đang định nói." Ở nơi đông người, Hứa Giáng thoáng tém lại tính tình, bày ra một bộ bộ dáng đứng đắn.

"Đây là Thẩm Ý Nùng, một diễn viên nữ không nổi lắm." Một câu khái quát tất cả về Thẩm Ý Nùng, làm như không nhìn thấy ánh mắt mong chờ của những người khác, anh ta phối hợp nói với Thẩm Ý Nùng.

"Những người này không cần giới thiệu đi, bà hẳn đều biết cả."

"Ừm, tôi biết." Thẩm Ý Nùng theo sắp xếp chỗ ngồi, gật đầu chào hỏi từng người một, chính xác gọi đúng tên của đối phương.

Bầu không khí bỗng chốc hài hòa và náo nhiệt, sau khi hàn huyên xong, nổi lẩu trên bàn gần như đã sôi, Hứa Giáng xoa xoa hai lòng bàn tay, gấp không chờ nổi gắp đồ ăn.

Hình tượng ngày thường của Giang Dung vẫn luôn cao quý, xinh đẹp và lạnh lùng như một cơn gió, vừa bí ẩn, lại có vẻ đoan trang. Toàn bộ quá trình cô ấy đều giúp chia thức ăn và rót rượu, làm cả đám khen ngợi một hồi.

Cô ấy nâng bình rượu vang đỏ đang rót cho người bên cạnh, hơi cúi đầu, nghe vậy gương mặt ửng hồng, ánh mắt lại như có như không liếc về phía Hứa Giáng.

Mà đương sự thì không hề phát giác, đang vén tay áo lên, bụng sôi sùng sục hừng hực nhìn lẩu như vớ được tiền.

Trong ánh mắt Giang Dung hiện lên tia thất vọng, điều chỉnh lại biểu cảm cho tốt, cười nhẹ nhàng rồi dời miệng bình tới cái ly trước mặt cô.

"Muốn uống chút rượu không?"

Giọng nói ngọt ngào hỏi thăm, Thẩm Ý Nùng vừa định chuẩn bị từ chối, Hứa Giáng đang vùi đầu ăn bên cạnh còn nhanh hơn cô, vẫy tay, nâng mặt lên, buông cả chiếc đũa đang bận rộn xuống.

"Cô ấy không uống rượu." Nói xong, anh ta nhớ tới gì đó, vô cùng tự nhiên kéo ghế ra đứng dậy, mở cửa tủ lạnh ra, thuận miệng nói.

"Tôi suýt nữa quên mất mua nước dừa cho bà."

Một bình thoảng mùi nước dừa đặt trước mặt Thẩm Ý Nùng, mắt thường cũng có thể thấy được, sắc mặt của Giang Dung kém xuống. Cô ấy duy trì vẻ mặt dựa vào trình độ của một diễn viên, vẫn như thường ngồi lại chỗ của mình, nói đùa.

"Lần đầu tiên phát hiện A Hứa thân thiết như vậy."

"Có sao?" Hứa Giáng không hiểu ngẩng đầu, nhíu mày, phản ứng lại thì nhìn Thẩm Ý Nùng thậm chí còn có chút ghét bỏ.

"Còn không phải có người lắm chuyện sao." Cùng với một tiếng hừ lạnh kéo dài.

Thẩm Ý Nùng thật sự cảm nhận sâu sắc được sự không kiên nhẫn của anh ta, nhưng hình ảnh này ở trong mắt người ngoài lại khác.

Khóe miệng đang cong của Giang Dung có chút cứng đờ, trạng thái trong mắt bị che lấp.

Ngày đó sau khi buổi tiệc nhỏ kết thúc, Thẩm Ý Nùng mới biết được cùng ngày là sinh nhật của Hứa Giáng.

Cô không hề chuẩn bị quà nhưng anh ta cũng không ngại lắm, muốn cô bồi thường vài nồi lẩu.

Lúc sau về chưa tới hai ngày, Thẩm Ý Nùng nhận được lịch công tác mới. Chị Lâm Lâm đột nhiên tìm cô, chương trình gameshow của một kênh truyền hình ratings rất cao, không hiểu sao lại ném cho cô cành ô liu này.

Thù lao của đài Hoà Bình cũng không tệ, Thẩm Ý Nùng cũng không lý do nào để từ chối, chỉ cho là tổ tiết mục có thể là khả năng xảy ra yêu cầu ngoài ý muốn nên mới khẩn cấp tìm người tới thay thế. Nhưng mà mãi đến khi chính thức thu hình thì cô mới phát hiện Giang Dung cũng ở đây.

Chương trình gameshow có các trò chơi, khách quý chia làm hai tổ, tranh nhau trả lời, thắng thì có thể hắt nước người đối diện, cần chính là phản ứng và tốc độ.

Thẩm Ý Nùng mở màn bất lợi, vài câu đầu đều bị Giang Dung tranh được. Một ly nước đầy dội thẳng về phía đối diện, cho dù đã nhanh tay lẹ mắt né sang một bên, nhưng tóc bên sườn mặt vẫn bị ướt nhẹp chút ít.

Đến phần sau mới nhịp nhàng hơn, Thẩm Ý Nùng trả lời được vài câu, có cơ hội phản kích, Giang Dung sau khi bị đánh trả hai lần có vẻ chật vật. Lúc câu hỏi cuối được đọc, hai người đều cùng lúc trả lời, kết quả Thẩm Ý Nùng thắng.

Cô vừa giơ ly lên, đối diện đột nhiên hất đến một một ly nước, Thẩm Ý Nùng đột ngột không kịp đề phòng bị tạt nước đầy mặt, nhiệt độ không khí hơn hai mươi độ lạnh thấu tim.

Giang Dung lập tức mềm giọng hô to, xin lỗi cô.

"Thành thật xin lỗi tôi không phải cố ý, cô không sao chứ. Tôi hồi hộp quá nghe lầm! Còn tưởng mình trả lời đúng nên theo phản xạ có điều kiện hất nước ra ngoài."

Cô ả bối rối và luống cuống, vừa xấu hổ vừa day dứt, vội vàng tiến lên cẩn thận đưa tay lau vệt nước trên mặt cô. Người dưới ống kính trông như một đứa trẻ không cẩn thận làm sai, đơn thuần vô tội, tốt đẹp như một đóa sen trắng*.

(*) Nhìn lại tiêu đề.

Ngay cả đạo diễn bên cạnh và nhân viên công tác cũng không đành lòng khiển trách. Trái lại để Thẩm Ý Nùng chạy nhanh xuống dưới trang điểm lại, lúc sau thu hình lại diễn ra như bình thường.

Thẩm Ý Nùng chưa nói gì, cô không nói một lời nào ra cả, từ đầu tới cuối đều chưa chấp nhận lời xin lỗi của Giang Dung.

-

Vì tuần trước không đăng nên tuần này trả 2 chương T^T deadline ngày CN tát bạn TH sml:<