Giọng nói của anh cũng không hẳn là dịu dàng. Nhưng với thân phận của anh, có thể kiên nhẫn đưa bọn họ vào thành phố, cũng đã là phá lệ rồi.
Mục Ảnh Sanh nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt của Nhiếp Trạch và Đinh Tuyết Vi đều dừng trên người cô, làm cô vô thức ngồi thẳng lưng lên.
Tên sát thần Lệ Diễn này, biết rõ là Đinh Tuyết Vi thích anh ta. Nhưng lại hết lần này đến lần này chỉ nói chuyện với mình cô? Rõ ràng là anh ta cố ý bôi nhọ cô mà.
“Tạp hóa Thành Nam ở bên kia.” Mục Ảnh Sanh nhìn Đinh Tuyết Vi, sợ cậu ta lại hiểu lầm: “Các anh cho tôi xuống ở bên đó là được rồi. Tuyết Vi, nếu cậu có việc thì cứ đi đi.”
Nếu như cô nhớ không nhầm thì hình như có một cửa hàng ở đằng kia. Thật ra cô đã nhìn thấy nó khi đám Tiếu Vũ Lam kéo cô ra ngoài chơi nhưng cô không rõ nó nằm ở đâu.
Dù sao, ấn tượng của cô với thành phố Nam cũng là thành phố này của mấy chục năm sau rồi. Cô thật sự không thông thạo thành phố Nam năm 2000.
“A Sanh, cậu đi đến bên đó làm gì? Mua quần áo hả?” Đinh Tuyết Vi vẫn là một cô bé, vừa nói đến mua quần áo liền trở nên vô cùng hào hứng: “Mình cũng muốn mua quần áo. Tiếc là nhà trường đã phát quân trang rồi, căn bản là chẳng có cơ hội để mặc quần áo hằng ngày.”
“Tiểu mỹ nhân muốn mua quần áo thì nói với anh một tiếng. Anh có bạn là nhà thiết kế. Dáng người của tiểu mỹ nhân chuẩn như vậy, mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Nhiếp Trạch cứ mở miệng ra là gọi tiểu mỹ nhân, làm cho Mục Ảnh Sanh nghe tới mức vô cùng khó chịu. Cô nhẫn nhịn không trợn mắt sau đó kích động nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, không cần đâu. Bình thường tôi mặc quân trang là được rồi.”
“Em đừng có cứng nhắc như vậy. Mặc dù em mặc quân phục rất bắt mắt, nhưng là con gái vẫn nên chưng diện mới được.”
Mục Ảnh Sanh không thèm tiếp lời anh ta. Vì vậy mà, mấy lần Nhiếp Trạch trêu chọc cô cũng như là tay đấm lên bông vậy, chẳng có tác dụng gì. Anh ta nhất thời cảm thấy buồn bực nhưng ham muốn chinh phục trong ánh mắt càng trở nên mãnh liệt.
Cho dù Mục Ảnh Sanh không tiếp lời anh ta, thì anh ta cũng tự tìm chủ đề để nói. Mục Ảnh Sanh thật sự mặc cảm với chuyện này.
Đã đến tạp hóa bên kia thành phố Nam, Mục Ảnh Sanh dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống xe. Nhưng cô không nghĩ tới, không chỉ có mình Đinh Tuyết Vi đi theo cô mà ngay cả Lệ Diễn và Nhiếp Trạch cũng đi cùng.
Cô nhìn ba người đang đứng ở trước mặt, rồi sử dụng một thuật ngữ gọi là áp lực như núi.
“Mấy người đều rảnh hết à?” Cô nhìn Đinh Tuyết Vi với ánh mắt ám chỉ vô cùng rõ ràng: “Mấy người có việc thì cứ đi đi. Tôi mua đồ xong sẽ tự đi về.”
“Không sao, nếu như cậu muốn mua quần áo thì mình có thể tư vấn cho cậu.” Đinh Tuyết Vi ôm lấy cánh tay của cô, hôm nay xác định là quấn lấy cô rồi: “Đi thôi.”
“Tôi không muốn mua quần áo.” Mục Ảnh Sanh có ý muốn rút tay về: “Tôi thật sự không cần mấy người đi cùng.”
“Vậy cậu muốn mua cái gì?”
Mục Ảnh Sanh không nói lời nào chỉ nhìn ôn thần và sát thần đang đứng ở bên cạnh, dường như hai người đó cũng hạ quyết tâm phải đi theo cô cho bằng được. Cô thật sự không hiểu sao hôm nay mình lại đen đủi đến như vậy.
Đinh Tuyết Vi muốn đi theo thì cũng thôi đi, nhưng hai ông thần kia cũng muốn đi theo là sao?
“Đúng vậy. Tiểu mỹ nhân, rốt cục là em muốn mua thứ gì? Em nói ra một tiếng, bọn anh sẽ chọn giúp em.”
Lúc Nhiếp Trạch nói, anh ta còn trừng mắt với Mục Ảnh Sanh: “Mắt nhìn của đàn ông sẽ càng khác biệt. Em thật sự không cân nhắc đến việc dẫn bọn anh theo sao?”
Ngay khi anh ta vừa nói xong liền cảm thấy bắp chân của mình bị ai đó đá cho một cước. Một cước đó vô cùng mạnh, anh ta nhịn đau nhìn về phía Lệ Diễn với ánh mắt lặng lẽ trách mắng.
“Anh họ…” Anh em tương tàn như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?
“Đinh Tuyết Vi muốn mua quần áo, cậu đi cùng cô ấy đi.” Lệ Diễn mặt không chút thay đổi mà hạ mệnh lệnh. Miệng Nhiếp Trạch mở ra rồi khép vào, khép vào rồi lại mở ra.
Anh ta chỉ tay vào Lệ Diễn rồi lại chỉ tay vào Đinh Tuyết Vi: “Tại sao em phải đi mua quần áo với cô ấy?”
Khi đối mặt với ánh mắt u ám lạnh lẽo của Lệ Diễn, anh ta rụt cổ lại. Cứ nghĩ đến trải nghiệm vô nhân đạo hơn một tháng lúc trước, anh ta chẳng có dũng khí làm lại lần nữa.
“Em gái họ Đinh ơi, không phải muốn mua quần áo sao? Chúng ta đi thôi.”
Đinh Tuyết Vi nhìn vẻ mặt của Lệ Diễn, muốn nói rằng cô không cần tên quỷ Nhiếp Trạch phong lưu phóng đãng kia đi mua quần áo cùng cô. Nhưng động tác của Nhiếp Trạch rất nhanh, anh ta không đợi cho cô mở miệng đã lập tức kéo cô đi.
“A Sanh.” Đinh Tuyết Vi chỉ kịp nói một câu: “Ở đây đợi mình nhé.”
Sự việc xảy ra quá nhanh, Mục Ảnh Sanh nhìn Lệ Diện, khóe miệng co giật. Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.