Lúc Mục Ảnh Sanh quay trở lại ký túc xá, toàn thân giống như được vớt từ dưới nước lên. Mới vừa bước vào cửa, cô cố gắng đưa di động cho Tiếu Vũ Lam, sau đó, đi về phía giường mình nằm vật xuống.
“A Sanh, cậu sao vậy?”
“A Sanh? Cậu không sao chứ?”
Mục Ảnh Sanh khua tay, mang vật nặng chạy việt dã hai mươi km, thiếu chút nữa khiến cô chết trên đường rồi. Bây giờ đến sức để nói chuyện cô cũng không có.
“A Sanh, cậu sao vậy?” Củng Hướng Tuyết vẻ mặt lo lắng hỏi: “Không phải là được nghỉ sao? Cậu đi đâu thế? Sao bọn mình đi dạo phố về cũng không thấy cậu?”
“Đúng đó, sao mình lại có cảm giác cậu được nghỉ một ngày còn mệt hơn học huấn luyện cả ngày vậy?”
Mục Ảnh Sanh không muốn nói chuyện, cũng không muốn động đậy. Cô trừng mắt, nhìn các bạn cùng phòng: “Các cậu không cần lo cho tớ đâu, tớ ngủ một giấc là ổn thôi.”
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thấy tình trạng của Mục Ảnh Sanh như vậy thì lại thôi không ai hỏi gì nữa. Để cho cô nghỉ ngơi.
…
Mục Ảnh Sanh ngủ rất sâu, lúc cô mơ mơ màng màng, lại mơ lại chuyện của kiếp trước.
“A Sanh, cơ hội đến quân khu biểu diễn lần này rất khó có được, cô phải chăm chỉ vào đó.”
Quản lý nhìn cô, trong mắt có chút thương tiếc. Mục Ảnh Sanh có giọng hát rất hay, nhưng cô hết lần này đến lần khác hát trật nhịp, bộ dạng xinh đẹp, lại luôn phải diễn vai đào kép. Điều kiện tốt như bạch hạt, nhưng lại không được may mắn.
Lần này đến quân khu biểu diễn, nếu không phải bởi vì diễn viên tham gia ngã bệnh, cũng không tới phiên Mục Ảnh Sanh.
“Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ quý trọng cơ hội này.”
Vào thời điểm đó, Mục Ảnh Sanh không có vốn liếng gì. Người nhà mắc nợ chồng chất, sức khỏe Mục Quý Hòa ngày càng kém đi. Mục Khải chán chường không chịu phấn đấu. Trần Hoa Trân cũng không khá hơn.
Cô rất cần tiền, cũng cần càng nhiều cơ hội hơn nữa.
Cô tham gia dạ hội của quân khu, hát một bài Tiểu Bạch Dương. Sau đó, cô hát bài chúc phúc tổ quốc.
Giọng hát của cô rất tốt, hát xong hai bài, những tràng vỗ tay liên tiếp vang lên. Khi cô muốn xuống sân khấu, vết thương cũ ở chân lại tái phát.
Cố gắng ráng nhịn đi xuống dưới khán đài, cố gắng tìm quản lý của mình, nhưng phát hiện mình không thể di chuyển được.
Nơi bọn cô biểu diễn lần này là tại trong khán phòng quân khu thành phố Nam.
Chỗ này, lần đầu tiên Mục Ảnh Sanh đến. Vừa rồi có người đặc biệt nói cho cô biết phòng nghỉ ở đâu, lối ra chỗ nào.
Có hai lối ra và lối vào, lối vào là phòng nghỉ phía sau khán đài, lối ra thì là bên kia.
Mục Ảnh Sanh cố đi vài bước, vết thương ở chân càng đau hơn, cô biết đây là dấu hiệu cho thấy thời tiết sẽ thay đổi trong hai ngày tới.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cho quản lý, nhất thời không nhận thấy lối ra có một bậc thang nhỏ. Vết thương cũ ngày càng đau hơn khiến cô mất thăng bằng, cả người đổ về phía trước.
Trùng hợp cô ngã vào vòng tay của một người mặc quân trang, trước ngực còn đeo huân chương.
Người đó có lồng ngực rất rắn chắc, bờ vai rộng. Cô còn có thể ngửi thấy mùi thảo mộc xen lẫn mùi hương nam tính trên người đối phương.
Khi cô ngẩng đầu lên, liền đối mặt với người đó. Đôi mắt thâm sâu, mày kiếm mắt sáng, rất đẹp trai. Mọi thứ đều hoàn hảo chỉ trừ ánh mắt vừa châm biếm vừa khó hiểu của đối phương.
“Sao vậy? Biết không trông cậy được gì vào Nhiếp Trạch nên chuyển mục tiêu à?”
Giọng Lệ Diễn không phải quá trầm thấp từ tính, mà trầm mạnh nhưng lại có cái gì đó rất thu hút. Vừa rồi cô chỉ nghe được hai chữ Nhiếp Trạch.
Nhiếp Trạch? Đúng vậy. Nhưng đây là chuyện nhiều năm sau. Nhiếp Trạch tuổi cũng đã lớn, gia đình không cho anh ta tiếp tục cần quấy nữa. Để anh ta chịu ngồi yên gia đình mới quyết định sắp xếp hôn sự cho anh ta.
Khi biết sự an bài này, Nhiếp Trạch còn cùng người nhà ầm ĩ một trận. Quậy xong, lại không biết chạy đi đâu uống rất nhiều rượu, sau đó mới chạy đến chỗ cô tìm cô, kéo tay cô nói đủ thứ chuyện.
Sau đó, Nhiếp Trạch say xỉn được Lệ Diễn dẫn về. Đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Diễn.
Cô thực sự đã chịu đủ rồi. Cũng không phải do cô chạy tới quyến rũ Nhiếp Trạch? Rõ ràng là do Nhiếp Trạch quấn lấy cô. Mấy người này không đi tìm Nhiếp Trạch gây rối mà cứ ngày ngày đến quấy rầy cô làm gì.
Trong quá khứ, hễ cô nhìn thấy tên sát thần kia đều phải vòng đường khác mà đi. Ngày đó cũng không biết là do vết thương ở chân hay do chịu đả kích.
Cô chẳng những không lui ra khỏi ngực của Lệ Diễn mà ngược lại còn duỗi tay đặt trên ngực anh ta. Ngước mắt lên, cô như đang diễn qua vai nữ tử phong trần, cười khẽ.
“Đúng vậy, tôi di chuyển mục tiêu rồi. Không biết thủ trưởng Lệ có cho tôi cơ hội không?”
Cô đem một nửa sức nặng của cơ thể đặt lên người anh ta, không phải bởi vì muốn quyến rũ anh ta, mà là do vết thương ở chân khiến một chân cô đứng không vững.
Cô nhìn thấy mi tâm của Lệ Diễn trong nháy mắt nhíu chặt, anh ta nhìn khuôn mặt cô với vẻ mặt mà cô không thể hiểu là gì.
Cứ tưởng anh ta nghe không hiểu, cô lại mỉm cười: “Thủ trưởng Lệ ngày nào cũng ở trong quân doanh, chắc chưa được thưởng thức qua hương vị phụ nữ nhỉ? Chi bằng, cùng tôi thử xem được không?”
Cô biết rõ anh ta luôn khinh thường mình, lúc nói lời kia cũng chỉ muốn khiến hắn ghê tởm mình.
Quả nhiên Lệ Diễn phản ứng như những gì cô muốn, anh ta nhanh chóng đẩy cô ra. Lùi một bước dài, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo vài phần chán ghét.
Vết thương ở chân Mục Ảnh Sanh vốn đã khó chịu lại bị anh ta đẩy ra, khiến cô ngã nhào xuống đất. Đã vậy khi đó cô đang mặc phục trang nên lúc ngã xuống lại vô tình dẫm phải chân váy ——
Cùng lúc đó, có người bước tới, thu lại toàn bộ bộ dạng chật vật của cô vào mắt.
Hình ảnh vừa chuyển, cô liền nhìn thấy mặt Lệ Diễn, ánh mắt ghét bỏ, giống như khi cô đang chạy vũ trang việt dã vậy.
“Uống ——” Mục Ảnh Sanh từ trong mộng tỉnh lại, cô ngồi dậy, cảm giác thân thể mệt mỏi rã rời như nó không phải là của mình.
Ngước mắt nhìn lên, ký túc xá không có một bóng người, bên ngoài vang lên tiếng điểm danh quân số, ra là thời gian ăn cơm.
Mục Ảnh Sanh ngồi dậy, tay đụng phải cái túi trên giường. Cô khẽ giật mình, cầm túi mở ra, bên trong túi là một hộp cao giống như lần trước.