“A Sanh, mẹ biết con trách mẹ không công bằng với con, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác.”
“A Sanh. Ba con bị bệnh thật đấy, con không thể đến thăm ba một lần sao con? Bây giờ ông ấy bệnh đến mức không thể xuống được giường nữa rồi.”
“A Sanh. Coi như mẹ cầu xin con đó, con mau về đi.”
Mục Ảnh Sanh ngồi trên xe, bần thần nhìn bốn tin nhắn cuối cùng hiển thị trên màn hình điện thoại.
Tay cô không tự giác để lên đùi phải, đang định bỏ điện thoại vào túi, cả người lại đột nhiên chao đảo.
Ôtô không biết đã đâm phải cái gì mà cả xe bị văng mạnh ra sau. Mục Ảnh Sanh cố gắng tìm cái gì đó để bám vào, nhưng chiếc xe lúc này lại hoàn toàn mất kiểm soát mà lao đầu xuống núi.
Thứ duy nhất cô có thể nắm chặt trong tay là chiếc di động của mình.
Cùng lúc xe mất kiểm soát, tiếng điện thoại vang lên, lần này là tin nhắn của ba cô. Mục Ảnh Sanh đã gọi ba vài lần nhưng không ai nghe máy. Không ngờ ông lại nhắn tin cho cô.
“A Sanh, ba vẫn ổn. Con không cần phải về đâu, ba vẫn chưa nói cho con biết ——”
Phía sau còn một đoạn, nhưng Mục Ảnh Sanh không thể đọc tiếp được, cơ thể cô liên tiếp va vào nóc xe, rồi lại bật ra.
Cửa sổ xe vỡ vụn rơi vào trong khoang xe, một mảnh trong đó găm vào cổ họng của Mục Ảnh Sanh.
Đau đớn và khó thở ập tới cùng lúc khiến Mục Ảnh Sanh không thể làm bất cứ điều gì ngoài mở to mắt, nhìn không gian không ngừng đảo lộn trước mặt, rồi mất đi ý thức.
“Báo đô thị buổi sáng: sáng nay một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra trên đường cao tốc Bàn Sơn. Tất cả hành khách gồm 1 nam 1 nữ và tài xế trên xe đều tử vong tại chỗ. Nguyên nhân của vụ tai nạn vẫn đang được cảnh sát điều tra làm rõ.”
… …
Lúc Mục Ảnh Sanh tỉnh lại thì cả đầu choáng váng, nhưng chỉ trong nháy mắt lại thấy hoảng hốt.
Căn phòng quen thuộc, cách bày biện quen thuộc. Trên vách tường treo chiếc đồng hồ, tài liệu ôn tập cấp ba được xếp gọn gàng trên đầu giường.
Đây không phải căn phòng mà cô đã sống cách đây mười năm sao? Hóa ra thiên đường lại có dáng vẻ như thế này sao?
Đang lúc vẫn còn chưa kịp định thần, thậm chí còn mơ hồ không biết mình đang ở đâu thì cô nghe thấy tiếng cửa mở.
Cô liếc nhìn qua hướng cửa, lúc nhìn thấy người đi vào là ai, đôi mắt Mục Ảnh Sanh lại trợn trừng.
Lý Lương Tân. Lại là Lý Lương Tân. Cô mở to đôi mắt nhìn người trước mặt, hô hấp trong nháy mắt trở lên dồn dập.
Cơn giận dữ quá lớn khiến cô không kịp suy nghĩ, vì sao cô chết rồi mà vẫn phải nhìn thấy kẻ đã hủy hoại tương lai của cô.
Phía bên kia, Lý Lương Tân vừa nhìn thấy Mục Ảnh Sanh mở mắt đã sợ hãi giật nảy mình.
Không phải cô đã uống thuốc, hôn mê bất tỉnh rồi mà?
Nhưng khi nhìn thấy dáng điệu xinh đẹp của Mục Ảnh Sanh lúc nằm trên giường, hắn ta lại cười.
“Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi cũng tốt. Làm chuyện đó với một cô gái không có chút ý thức cũng không thú vị chút nào. Tỉnh lại càng tốt, càng kích thích.”
Nói xong, hắn ta đi đến bên giường, còn chưa tới gần, hắn đã đưa tay chạm vào đường viền trên cổ áo của Mục Ảnh Sanh.
Lúc hắn ta chạm vào cổ áo, Mục Ảnh Sanh đã chuẩn bị xong.
Cô giận dữ đợi hắn ta lại gần sau đó nâng chân lên dùng hết sức đạp mạnh vào hạ bộ của Lý Lương Tân.
Cú đạp này mang theo toàn bộ sức lực và sự giận dữ của cô rơi ngay vào giữa hạ bộ của Lý Lương Tân.
“A.” Lý Lương Tân không ngờ Mục Ảnh Sanh sẽ có hành động như vậy. Sau khi chịu một đạp nặng như vậy chả lẽ hắn ta còn cố cởi quần áo của Mục Ảnh Sanh sao?
Gầm nhẹ một tiếng, cả người hắn khom xuống, dùng hai tay ôm lấy hạ bộ. Hắn đau đến nỗi tròng mắt cũng muốn rớt cả ra ngoài.
“Mày ——” Lý Lương Tân thực sự rất đau, đau đến muốn mắng chửi người khác, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Mục Ảnh Sanh nhân lúc này từ trên giường đứng dậy, nhưng vừa chạm chân xuống đất, cô liền phát hiện ra tình trạng hiện tại của mình.
Cả người vô lực, hai chân nhũn ra. Chuyện này nếu là mơ, thì cũng giống thật quá đi.
Cô không nhịn được liếc nhìn Lý Lương Tân một cái, thấy hắn còn đang đau đớn ôm hạ bộ của mình, gương mặt có vẻ đau đến không muốn sống nữa
Khi hắn vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, cô bỗng nhìn thấy con dao găm đang gài phía sau thắt lưng hắn.
Ánh sáng bạc đột nhiên lóe lên khiến cô phải nheo mắt lại, cô bước lên hai bước muốn xác nhận phán đoán của mình.
Còn chưa kịp tới gần, Lý Lương Tân đã cắn răng nhịn đau đứng lên, xông về phía cô.
Mục Ảnh Sanh giật mình, theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng dù Lý Lương Tân đau đến đỏ mắt thì vẫn hắn ta là đàn ông. Còn cô thì vừa mới tỉnh lại, sức khỏe còn chưa hồi phục.
Chưa đi được hai bước, cô đã bị Lý Lương Tân kéo ngã xuống đất.
“Tiện – nhân. Mày dám đạp ông? Hôm nay ông không xoạc chết mày, ông đây không mang họ Lý.”