Yêu Anh, Không Yêu Anh

Chương 6: Tình yêu bắt đầu

Và đã thực sự kết thúc nếu không có chuyến đi thực tế do cô San tuyên bố.

- Các em!! Tập chung nghe cô nói này!! – Cô San đứng trên giảng đường, vỗ tay tập trung các học viên. – Khối 11 năm nay do các em học trước khối 12 1 tháng nên Ban Giam Hiệu quyết định cho các em đi thực tế tại Nhật Bản 4 ngày, 3 đêm để mở mang kiến thức và xả street!! Các em thấy thế nào?!

Tưởng sẽ nhận được sự tung hô hò reo của học viên, cô San đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng … ngược lại:

- Nhật Bản?! Sao lại là Nhật Bản?! – Một học viên lên tiếng.

- Nhật Bản em phải đi đến cả mấy chục lần rồi, chán lắm cô ơi!!! – Hạo Nhiên xua tay.

- Cứ có hội nghị Anime là em lại đi phi cơ sang dự. Năm nào cũng đi cả 12 lần rồi! Không có gì mấy đâu cô! – Mi Lan nói với theo.

Nhận được phản hồi gạch đá không chút thương xót, cô San dùng nội công ra hiệu cho cả lớp im lặng, tiếng xì xào vừa dứt thì cũng là tiết thét của cô vang lên:

- KHÔNG CÓ CÁI LỚP NÀO MAY MẮN NHƯ LỚP NÀY ĐÂU NHÉ!!!! Các em tưởng các em giàu, các em có tiền, có quyền thì sao cũng được à? Lần này là tổ chức cho lướp đi cùng nhau, các em được hoạt động cùng nhau. Chẳng nhẽ không muốn được trải nghiệm cảm giác bên nhau à?!

Và lần này thì sự phân tích cùng dẫn chứng của cô San quá chặt chẽ, các bạn đều hưởng ứng nhiệt tình hơn. Còn hội Tiểu Thư Thiếu Gia kia thì vẫn có vẻ hơi lưỡng lự..

- Hay đi đi!! Dù sao thì Lạc An cũng chưa đi chơi với chúng ta lần nào!! – Vũ Huy khởi xướng,

- Hừm, cũng phải. Muốn thân với nhau thì phải tìm hiểu nhau chứ!! Thôi nhất chí đi nhé!! – Hạo Nhiên hùa theo.

- Lạc An!!!!! Lạc An à!!! Đi nhaaa!!!! – Mi Lan nhõng nhẽo, đung đưa tay Lạc An, làm mặt nũng nịu.

- Lạc An đi đi, sẽ vui lắm đấy!!!! – Thụy Chi mỉm cười.

Cô lưỡng lự hồi lâu, rồi mím môi khẽ gật gật. Mi Lan cầm cánh tay cô lắc lắc, miệng hô to:

- BINGO!!!!!!!!!!!!!!!!!

Giờ giải lao, tất cả tụ tập lại.

- Chắc phải mua thêm vài bộ đồ để đi du hí rồi! Các cậu định mua gì thêm không?!!! – Mi Lan chống tay lên cằm.

- Đi ra ngoài làm gì?! Sao không ở trong nhà lên mạng mà đặt đồ cho nhanh!! – Vũ Huy chép miệng

- Đồ nhạt nhẽo!! Chiều nay qua đón Mi Lan đi mua đồ nhé!!! – Hạo Nhiên mỉm cười, 2 tay đưa lên véo má Mi Lan.

- Hừm, hay cùng đi đi! ACTION-PLAZA dạo này lên nhiều mẫu mới lắm!! Chúng ta mua đồ xong thì đi ăn luôn. Thấy thế nào??!!! – Thụy Chi nói.

Ý kiến vừa được đưa ra đã được sự đồng ý nhiệt tình của tất cả mọi người. Ngoài trừ…

- Phiền quá đấy! Mai đi rồi không lo ở nhà xếp đồ lại còn đi ăn! – Dương Dương dựa người vào ghế, khoanh tay trước ngực mắt nhắm.

- Cậu dạo này xảy ra chuyện gì hay sao vậy?! Thường mấy vụ này là lao vào, ko mời cũng đến mà hôm nay lại còn chó chê xương sao? – Hạo Nhiên chau mày, nói với sang chỗ Dương Dương.

- Hmmm…

Lạc An không nói gì, cô liếc trộm Dương Dương rồi nhanh chóng đảo mắt sang chỗ khác.

Buổi chiều ngày hôm đó, 15h00p Lạc An nhận được cuộc gọi từ Hạo Nhiên nói sẽ qua nhà đón.

- Heyyy. Cậu đang ở đâu vậy?!!! – Hạo Nhiên nói.

- Đang ở nhà! Cậu biết nhà tôi không đó?! – Lạc An vừa nói, vừa chạy vội ra sân trước của nhà. Cô nghe loáng thoáng trong điện thoại:”- Các cậu biết nhà Lạc An không??????” …..

- Thôi được rồi, tôi đọc địa chỉ xong cậu đến ngõ là được. Không cần vào hẳn đâu!! – Lạc An vừa đọc vừa đi chầm chậm ra cổng.

Trang phục bình thường đầu tiên của cô trước mặt các bạn của mình hôm nay có phần hơi khác lạ. Áo phông tay lỡ đen mix quần culottes đen đầy huyền bí.

5 phút sau có 3 chiếc ô tô đi tới, Lamborghini Reventon Roadster màu trắng đi trước, Lamborghini Reventon màu đen và Bugatti Veyron Super Sports đen đỏ đi đằng sau.

Từ phía cô có thể cảm nhận được cuộc sống mà mình đang sống chung quanh đều là những con người sang chảnh và giàu có. Cô vẫn thần người ra mà không hề biết xe đã đỗ đến tận chân mình.

- Này lên xe đi Lạc An!! – Vũ Huy mở kính ô tô, vây tay chào Lạc An.

Bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ đang rối vào với nhau, cô mỉm cười đưa tay lên vẫy lại. Cô nhìn một lượt, những chiếc xe đều đã đủ số lượng người, thế còn cô? Cô ngồi đâu??

- Cậu đi với Dương Dương!!!!! – Hạo Nhiên cũng với đầu ra khỏi ô tô nhìn Lạc An với cái nhìn đầy mưu mô.

Cô không nói gì, chỉ khẽ nguýt Hạo Nhiên 1 cái rồi tiến về phía chiếc Lamborghini Reventon ở cuối cùng.

Dương Dương biết cô đang đi tới, trong lòng như nổi sóng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.

UỴCH!!

- GÌ VẬY???!!! @@ - Dương Dương hét lên – Cô nhẹ nhẹ cái tay thôi, làm vậy còn gì là xe nữa!!

Cô nhìn anh chằm chằm kiểu nhìn “sao mà anh hẹp hòi vậy!!!” anh không nói gì thở dài quay đi.

- Thắt dây an toàn vào! Hay để tôi thắt cho!! – Anh quay sang nhìn cô. Lạc An bất ngờ, vội vàng đưa tay lên thắt dây và ngồi yên phận.

Ngồi trên xe có vẻ như cả 2 đều căng thẳng, cô không thể yên phận, cứ ngó ngoáy người, hết đưa tay lên phẩy phẩy rồi lại mở kính ra đóng kính vào..

- Nóng à?! – Dương Dương quay lại nhìn.

- Không không!! Không nóng! Anh lái xe đi!! – Cô ấp úng, miệng nói tay thu lại để trên đầu gối.

Anh nhìn cái dáng vẻ bối rối của cô, nhìn sự dễ thương của cô, anh chỉ cười. Phát hiện ra mình đang bị cười, cô quay sang nhìn miệng cong lên:

- Anh cười cái giề?!!

- Thấy buồn cười không được cười à?! – Dương Dương nói xong đi chầm chậm lại, quay hẳn mặt ra nhìn cô. Mắt đối mắt, mặt đối mặt.. Cô cũng nhìn anh chằm chằm nhưng hình như cô sắp thua vì lồng ngực cô cứ “thịch!thịch!”

Lạc An quay vội đi, miệng lăp bắp:

- Lái..lái xe đi!!

Anh vẫn nhìn cô, tay chỉ về phía cột đèn giao thông.

- Muốn vượt đèn đỏ à?!

Cô không nói gì, khoanh tay trước ngực quay về phía cửa. Anh vẫn đang cười, có lẽ anh phần nào đoán được cô cũng đang rung động trước anh.

Xe dừng lại trước Action-Plaza, cô vội vã đẩy cửa xe với ý định tẩu thoát khỏi chốn đáng sợ này. Nhưng… cửa đã bị khóa, cô quay ngoắt người lại, nhìn anh.

- Còn không mau mở cửa ra!!

- Sao cô phải chạy nhanh như thế?! – Dương Dương nghiêng người sang nhìn Lạc An.

- Không nhờn đâu nhé! Mau mở ra!!! – Lạc An chau mày, quát lên.

Cuộc sống thượng lưu, khi các tiểu thư và thiếu gia bước xuống xe có nghĩa là một loạt các ánh nhìn sẽ thu hút về đây. Như những ngôi sao hollywood bước đi trên thảm đỏ vậy.

Đầu tiên, họ dắt nhau đi chọn đồ. Vẫn ghép đôi như vậy, 2 cặp đôi điện ảnh kia thì chạy đi trước bỏ lại Lạc An với Dương Dương.

Ánh mắt của họ khi bị bỏ lại đó là “tôi phải làm gì với người kia đây huhu”.

- Đi thôi!! – Dương Dương quay lại nhìn Lạc An.

Cô không hỏi gì nhiều, lập tức ngoan ngoãn đi theo. Cô đợi anh chọn đồ của anh. Cách mua đồ rất điệu nghệ. Nhưng hầu hết anh chỉ mua sơ mi.

- Sao lại mua nhiều sơ mi như vậy? – Lạc An tay cũng lựa vài kiểu, tiện hỏi.

- Công việc phải mua sơ mi! – Dương Dương đưa áo cho người quản lý, chăm chú nhìn thao tác của Lạc An và đương nhiên cô không biết anh đang nhìn cô.

Cô không nói gì, vẫn đang lựa.. có vẻ như nhìn được mẫu gây ấn tượng với cô. Lạc An nhấc lên, xem thật kỹ lưỡng về chất liệu kiểu dáng. Đó là 1 chiếc sơ mi trắng nhưng điểm nhấn là lá cổ màu đen. Cô vừa định quay lại nhìn xem anh ở đâu thì đập vào mắt cô ngực của anh.

- Gì vậy??!!! – Chiều cao khiêm tốn khiến cô phải ngửa cổ lên để nhìn anh.

Dương Dương nhấc chiếc áo từ tay Lạc An, cầm đi và không quên nói:

- Tôi sẽ thử chiếc này!!

Lạc An nhìn theo bóng anh đang đi, khẽ thở dài:

“- Cứ như vậy thì phải làm sao bây giờ!!”