- Ừm… Anh tắm xong thì cứ vào giường trước đi nhé …!
Nói đến đây cô ngắt quãng, Dương Dương giật bắn mình với cái ý đồ hết sức đen tối trong đầu.
- Để tôi ngủ ngoài ghế sofa cũng đc! – Lạc An nối tiếp câu sau bằng phát biểu xanh dờn. Vẻ mặt anh ngắn tũn lại, cứ tưởng được ăn trái ngọt hóa ra lại được ăn dưa bở. Thở dài thườn thượt, anh đáp:
- Không được! Ưu tiên nữ nhi! Cô vào ngủ trước đi! Tôi tắm xong sẽ ra đây ngủ!
Cãi anh và nằng nặc đòi ngủ ngoài ghế chỉ vì có anh nên mới được ở khách sạn thế này nếu không chắc giờ đang lê lết ở chỗ nào đó rồi. Cô vốn không phải loại người không biết trước biết sau, nên nhường anh ngủ trên giường.
Một hồi tranh luận, cuối cùng Lạc An cũng bị khuất phục bởi lý lẽ chặt chẽ của anh.
- Hmm..Vậy tôi ngủ trong giường! – Vừa dứt lời, cô lướt qua anh để lại mùi hương ngọt ngào vương vấn.
Đoạn Dương Dương đi tắm rồi, cô lặng lẽ bê chăn gối ra cho anh, giải chăn hết sức chu đáo, rồi mới vào phòng ngủ.Anh ngồi xuống ghế, nhìn tấm chăn dải gọn gàng. Lòng có chút cảm động, khẽ khàng tiến về phía phòng cô, đẩy he hé cửa nhìn.
Cô đã ngủ mất rồi, và nằm thu mình lại. Nhật Bản về đêm có hơi lạnh, khách sạn lại chỉ có một chăn vì đây là phòng đơn, Dương Dương chạy nhanh ra ghế, bê chăn vào định đắp cho cô rồi sẽ ra ngay.
Số phận chớ chêu, Lạc An đang lạnh, còn anh bê chăn vào. Mọi chuyện sẽ bình thường nếu cô không kéo tay anh xuống.Thói quen lạnh thì quờ quờ tay tìm kiếm dù đã biết không có chăn, nhưng khi đã ngủ rồi thì còn biết trời đất gì nữa. Dương Dương bị túm, bất ngờ nằm vật xuống. Cánh tay anh đang nằm gọn trong vòng tay cô.
Lúng túng một lúc, đợi cô ngủ sâu hơn anh mới kéo chăn lên đắp cho cô rồi ngồi dựa vào đầu giường cho cô ôm, chỉ một lúc đến khi cô trở mình thì anh sẽ ra ngay.Anh ngắm cô trong ánh đèn nhập nhoạng, khẽ đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại, khuôn mặt với làn da mịn màng hơi ửng hồng của cô.Dần dần mọi thứ cứ êm đềm như vậy, anh ngủ từ lúc nào không hay. Vẫn cái tư thế ngồi như vậy.
Sáng hôm sau, ánh sáng từ cửa sổ chiểu vào phòng khiến vạn vật như được đánh thức. Lạc An không ngoại lệ, dù đã được chắn bởi một lớp chăn nhưng vẫn không đủ để cô ngủ thêm.
Rung rung cánh mi, mắt cô mở dần dần ra. Lạc An được ngủ một đêm rất ngon mà không hề tỉnh dậy lúc nào. Và trong cái tư thế gối cao và ấm như máy sưởi thế này mà không ngủ ngon mới lạ… Cô đơ người ra một lúc để định hình lại mọi việc, một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng nhưng hết sức mê hoặc.
Dường như nhận ra được chuyện gì, cô khẽ ngẩng mặt lên thì…
- Anh…anh làm gì ở đây???!!!!!
Cô từ trong đêm đã đổi tư thế, rúc vào lòng anh mặc kệ anh ngồi như vậy. Tay thì nắm chặt không buông.Người bị hại thì đã dậy từ lúc nào, cơ thể mỏi nhừ nhưng anh vẫn cảm thấy hết sức hạnh phúc, nhìn cô ngủ ngoan như một con mèo trong lòng mình. Ánh sáng soi vào, đôi lông mày cô hơi chau lại, anh chỉ mỉm cười ngốc nghếch rồi kéo chăn che cái ánh sáng hư đốn làm cô cau có.
Cô hơi động đậy, anh có cảm nhận được và biết cô sắp dậy, quan sát cái cử chỉ đầu tiên vào buổi sáng của cô.
Đến khi cô phát hiện ra anh, cô giật bắn người ngồi dậy…
- Ai bảo cô ngốc đem chăn cho tôi rồi nằm rúm ró trong này!! Thiếu gia thấy vậy thương tình nên mang chăn vào đắp cho thì cô không tha. Túm chặt lấy tôi. Ai sai đây??? – Dương Dương khoanh tay trước ngực, vẫn ngồi nguyên tư thế trên giường, nói xong nhìn cái biểu cảm ngơ ngác của cô anh cười thầm rồi nói tiếp – Tính sao??!! Định ăn cháo đá bát qua cầu rút ván đó hả!!