Đang trong trạng thái hoảng loạn, bỗng mùi hương trên cơ thể anh làm cô dừng hình, một thứ mùi riêng biệt của một người con trai mà cô không bao giờ có thể nhầm lẫn được với bất kể ai.Lạc An im lặng, để cho anh nằm như vậy. Cô nhìn anh, tay bất giác đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của anh.Và ở cự li gần như vậy, cô mới biết rằng gương mặt của anh đẹp đến thế nào, với dung nhan này chắc là con gái sẽ xinh xắn mà là con trai thì mang vẻ thư sinh thu hút mọi ánh nhìn. Vầng trán cao, đôi lông mày đậm và đều như được kẻ vẽ, hàng mi dài cong cong, sống mũi cao hết sức, môi trái tim ửng hồng gây cho người ta cái cảm giác muốn chiếm đoạt cùng xương quai hàm quyến rũ đầy mê hoặc.Ngắm anh hồi lâu, cô mỉm cười nhè nhẹ, nhưng đột nhiên có tiếng động đưa cô về với thực tại khốn khổ. Anh cựa người mắt hơi lim dim. Lạc An tim đập, khuôn mặt sợ hãi và căng thẳng hết cỡ. May mắn cho cô, anh nhắm lại ngay và ngủ tiếp. Thở phào nhẹ nhõm, cô mạo hiểm gỡ tay anh lần thứ hai, thoăn thoắt như một con mèo lẻn khỏi giường, không quên kéo lại chăn cho anh, nhẹ nhàng bước ra. Cô rẽ qua tủ quần áo lấy một bộ và mở cửa ra khỏi phòng. Lạc An chạy ra ghế sofa, mọi người đã ngủ hết rồi. Từ trên tầng cao của tòa nhà cô có thể nhận thấy, sự nhộn nhịp của đã giảm với khung giờ nửa đêm sắp sáng như thế này. Đặt quần áo trên bàn, cô để lại chiếc gối ở ghế rồi buông người nằm lên. vơ lấy điện thoại cài báo thức. “Đã 3:38 rồi, chỉ được ngủ thêm 1 tiếng nữa thôi.” – Lạc An lẩm bẩm. *
Chuông báo thức reo trong tay Lạc An, cô giật mình mở mắt, loạng choạng ngồi dậy chạy vào nhà tắm thay đồ và rửa mặt. Nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi nhà. Đương nhiên đã được lên kế hoạch từ trước rằng là cô có hẹn với người thân nên đêm hôm chạy qua đó rồi ngủ lại mà không biết tới sự có mặt của Dương Dương. Nghĩ bụng, nói dối để tránh hiểu lầm không phải là sai.
5 giờ sáng, đường phố vẫn hơi im ắng, xung quanh vỉa hè là những người đi bộ hoặc đi chợ từ sớm. Dù không nhộn nhịp như giờ cao điểm nhưng mang vẻ đẹp nhẹ nhàng yên tĩnh lạ thường.
Lạc An đi dọc trên con đường lớn, ngắm nhìn những tòa nhà cao lớn san sát nhau, những cửa tiệm thời trang nổi tiếng hay những nhà hàng to lớn với những món ăn tuyệt với,… Cô cư đi mãi đi mãi, im lặng suy nghĩ về chuyện xảy ra vào đêm qua thì bất ngờ đập vào mắt cô vài dãy hàng ăn nho nhỏ, đơn thuần chỉ là 1 chiếc xe đẩy trên đó đầy đủ tất cả mói thứ từ chiếc bếp di động đến nguyên vật liệu nấu ăn. Tiếng Nhật của cô cũng kha khá, vả lại vào buổi sớm thế này chắc chắn chỉ có vài quán nhỏ như vậy là mở thôi.
“- Ồ xin chào! Bạn muốn dùng gì?!” – Người bán hàng chạy tới, niềm nở.
- Cho tôi một xuất này! – Miệng nói tay chỉ vào hình dán trên Menu.
“- Takoyoki hả?! Bạn đợi chút xíu nha!”
Lạc An chăm chú nhìn cách mà người ta làm món bánh. Takoyoki – món ăn làm từ bạch tuộc, hành lá và bột tẩm gừng. Cử chỉ điệu nghệ của người làm từ cách cho nguyên liệu vào khuôn ra sao lật bánh thế nào đều được cô chú ý tỉ mỉ từng chi tiết.Sau khi hoàn thành, cô nhoẻn miệng cười nhìn cái món ăn ngon lành ấy giống như đứa trẻ được cho kẹo vậy.
Màu sắc của Takoyoki và mùi hương khiến cho người ta phải mê mẩn.
Cô ngồi lại quán ăn, lặng lẽ thưởng thứ “các món ăn” còn lại ở đó.Thoắt cái trời đã sáng hẳn, xe cộ đông đúc, dòng người lại tấp nập, lúc này cô mới bắt đầu đi về khách sạn.
Tinh! Tinh!!Chuông điện thoại Lạc An reo liên hồi.
- Thụy Chi à?! – Cô trả lời. Đáp lại giọng nói thản nhiên của Lạc An, Thụy Chi hớt hải, lo lắng:
- Lạc An đang ở đâu thế?!! Hôm qua cậu không về nhà à?!! Có cần cho xe đến đón không?!!