Yêu Anh Không Hối Hận

Chương 10

Trên thế giới này, kỳ thực không có nhiều anh hùng, cũng không có nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn như vậy.

Người bình thường tiếp tục trải qua cuộc sống của họ, ngay cả người từng làm anh hùng cũng vậy ── sau sự kiện đại anh hùng, sau những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, cô vẫn như cũ sinh hoạt như ngày thường.

Cho tới bây giờ Thẩm Bội Tuyền cũng không cảm thấy chính mình là anh hùng, nhưng có đôi khi cô lại cảm thấy mình là kẻ ngốc.

Là kẻ ngốc nên mới kiên cường như vậy, chỉ biết xông về phía trước, dù cho vết thương chồng chất cũng không dừng lại, bởi vì cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mục tiêu ẩn giấu trong lòng mình, cho nên không thể có hai lòng; chính vì vậy mà cô chỉ có thể kiên trì đi tới mục tiêu.

Nhưng. . . . . .

Cô cũng chỉ là cô gái bình thường, thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy cô độc; cô không hoài nghi mục tiêu của mình, nhưng thỉnh thoảng lại hoài nghi liệu mình có thể đi đến mục tiêu đó hay không?

"Tiểu Tuyền, em vẫn chưa tan việc à?"

Bây giờ đã là tám giờ tối, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn đang xử lý công sự ── nhờ vụ án của Đường Vinh mà thanh danh của cô được lan truyền xa, vậy nên công việc lại càng không ít.

"Học tỷ, chị về trước đi, em còn phải viết bản tuyên án này, hôm nay mà không viết xong thì sợ rằng ngày mai không có thời gian xử lý."

Lý Gia Dung thở dài, "Em làm việc tích cực như vậy thì sao chị lại không biết xấu hổ mà tan việc trước chứ!"

"Học tỷ, chị về trước đi, chị còn có con nhỏ phải chăm sóc mà! Mau trở về đi! Trễ như thế mà người bạn nhỏ còn không nhìn thấy mẹ là em phạm lỗi lớn đó."

"Tiểu Tuyền, em cảm thấy cuộc sống như chị cũng không tệ lắm phải không?"

Nghe không hiểu lắm, "Có ý tứ gì?"

"Có một gia đình, sau đó sinh con. . . . . . Chính là cuộc sống như vậy!"

Thẩm Bội Tuyền cười, "Em sinh con với ai đây?"

"Quan toà Triệu ở toà án dân sự thì sao? Cậu ta nói với chị là cậu ấy có ý với em!" Cô bày ra bộ dạng muốn làm mai.

"Làm ơn đi, học tỷ, chị cũng không cần làm mai loạn như vậy đâu"

Lý Gia Dung đặt túi xách xuống, ban đầu còn muốn chạy về nhà, nhưng bây giờ thì không, "Em mới làm ơn đi, tại sao không cho người ta một cơ hội? Cậu ta cũng chỉ lớn hơn em một tuổi, nhân phẩm cũng rất tốt, là người đoan chính, nhất định xứng với em. . . . . ."

"Học tỷ, em không muốn."

Nhìn cô, "Rốt cuộc em muốn như thế nào? Chị giúp em giới thiệu bạn trai, em lại không cần, vậy chứng tỏ em còn nhớ nhung Nghiêm Sĩ Dương; nhưng kêu em gọi điện tìm cậu ta thì em lại không muốn, chị phát hiện em đúng là rất khó trị!"

Thẩm Bội Tuyền thở dài, "Học tỷ, không cần lo lắng cho em, em đã quen với cuộc sống hiện tại… thật không cần lo lắng cho em đâu mà.”

“Nhưng…”

“Chị mau trở về đi! Đừng khiến người bạn nhỏ đợi quá lâu.”

Nhìn thấy cô không muốn nói tiếp, Lý Gia Dung chỉ có thể thở dài, cầm túi xách lên, nhưng trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định phải chú ý dùm cho Tiểu Tuyền, xem có người nào thích hợp với cô không.

Trên thực tế, Tiểu Tuyền rất được hâm mộ, không chỉ là quan tòa trong tòa án, ngay cả những luật sư khi ra tòa nhìn thấy cô, tất cả đều bị cô thu hút, ai cũng hi vọng sẽ có cơ hội quen biết Tiểu Tuyền.

Nhưng đối với sự yêu mến mà người khác dành cho mình thì Tiểu Tuyền lại rất vô tâm, trong lòng cô chỉ nhớ nhung đến một người mà cô biết hơn mười năm là Nghiêm Sĩ Dương…

Thật không biết kiếp trước cái tên kia đã làm được việc gì tốt nữa?

Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Bội Tuyền lại tiếp tục công việc, gõ bàn phím, chuyên tâm nhất trí, giống như từ đầu đến cuối chưa từng phân tâm.

Qua nửa tiếng, cô rốt cuộc ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, xem đồng hồ, bây giờ cô mới phát hiện mình đã quên uống ly trà. Phòng làm việc vắng ngắt, đèn lớn đã tắt, vì tiết kiệm, trên bàn cô chỉ mở một cây đèn bàn, cảm giác như toàn thế giới đều đã rời đi, chỉ còn lại mình cô vẫn còn ở tại chỗ này.

Cô rốt cuộc đang làm gì?

Cô rốt cuộc đang đợi cái gì?

Cô đợi được sao?

Đóng máy vi tính lại, hôm nay hãy để cô lười biếng một lần một lần là tốt rồi, cô không muốn tiếp tục buồn bực ở chỗ này, nếu không cô sẽ điên mất!”

Cô phải tìm đường ra, chạy đi…

Nhanh chóng cất tất cả tài liệu, mặc áo khoác vào, cầm túi xách, đây là lần đầu tiên Thẩm Bội Tuyền chạy trốn ra khỏi phòng làm việc.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy ở trong không gian đó, cô không cách nào hô hấp, gần như hít thở không thông.

Khi cô đi ra khỏi tòa án đã là chín giờ, cô đi trên lối đi bộ, rốt cuộc cũng cảm thấy cái loại cảm giác hít thở không thông đó đang từ từ biến mất, cô thấy mình giống như vừa tìm được lối thoát.

Cô cứ đi từ từ, cũng không vội về nhà, mấy năm trước mẹ cô qua đời, mặc dù cô khổ sở, nhưng cũng hi vọng mẹ cô có thể nghỉ ngơi ở một thế giới khác, không cần phải cực khổ nữa.

Cô sống một mình, không sợ sẽ liên lụy người nào.

Đi tới cua quẹo, cô cố ý đi theo một hướng khác, quẹo theo hướng ngược lại, sau đó lại tiếp tục đi thẳng, vừa đi vừa suy nghĩ.

Tại sao cô không đi tìm anh?

Cô thật không muốn sao?

Cô có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể lừa gạt tâm của mình. Dù vậy nhưng cô không thể tìm anh vào lúc này, không thể để mặc cho bản thân lâm vào vấn đề tình cảm khó khăn trong lúc này.

Hiện tại và năm đó đúng là cùng một dạng, cho dù có thích anh, nhưng nếu bên cạnh anh đã có người, cô sẽ không thể tiếp tục đi con đường này, cô phải cách xa anh thật xa, không nhìn anh, không tới gần anh, cô phải quên đi chữ thích trong lòng mình, phải cách xa anh.

Đây chính là chuyện mà Thẩm Bội Tuyền cô biết làm , cô dùng lý trí để xử lý tất cả, bao gồm tình cảm, cho nên đối với người khác, cô rất tỉnh táo, nhưng trên thực tế, chỉ có chính cô biết, cô dùng lý trí khắc phục sự khổ sở này.

Cô đang ép anh lựa chọn sao? Dĩ nhiên không! Cô sẽ không để cho mình trở thành mục tiêu lựa chọn của người khác, cho nên cô rút ra, đem không gian trả lại cho Sĩ Dương cùng Tiểu Quân.

Nói cô không có dũng khí?

Cô thừa nhận, cô không muốn đi đối mặt với cái lựa chọn cuối cùng của người đàn ông đó, thay vì đến lúc đó khổ sở, không bằng vừa bắt đầu liền thoát ra trước, dù sao người đứng xem chắc sẽ không bị thương.

Liệu rằng cô có thể đơn thuần chỉ làm người đứng xem thôi sao?

Hốc mắt cô ẩm ướt, giống như ngôi sao nhỏ trên trời đang lấp lánh , ánh sáng lấp lánh đó như đang nói chuyện, nói cô đã từng có tình cảm, nói mười năm này là không hối hận.

Cô lau nhanh nước mắt như muốn chảy ra, bước chậm trên đường, cô cũng không biết đến tột cùng mình đã đi tới chỗ nào, bốn phía hình như có chút xa lạ, một bên hình như có mảnh đất trống, cỏ dại mọc thành bụi.

Nhưng cô không thèm để ý, bởi vì bên kia là đường cái, trên đường xe cộ chạy tuy không bằng ban ngày, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được vài chiếc xe chạy qua.

Cô muốn đi thêm một đoạn đường, đợi khi muốn về nhà thì sẽ bắt taxi về là được.

Toàn thân Thẩm Bội Tuyền buông lỏng, không hề đề phòng mà đi, đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, không có chú ý tới biến hóa xung quanh.

Trong lúc bất chợt , cô cảm giác bên cạnh có người!

Người nọ tựa hồ đang theo dõi cô, cô vốn cho là ảo giác, không để ý tới, nói không chừng người này đúng dịp đi cùng đường với cô.

Vốn dĩ Thẩm Bội Tuyền muốn né qua một bên để người kia đi trước, cô cho là mình đang ngăn trở đường đi của đối phương, nhưng khi cô đang định né qua thì người đi phía sau đột nhiên kéo cô lại.

“A…”

Cô còn không kịp kêu thành tiếng, người nọ dùng sức mạnh kéo cô vào bên trong chỗ đất trống đầy cỏ dại.

Thẩm Bội Tuyền dường như bị dọa đến quên cả việc kêu cứu, thân thể bị bắt lấy, xuyên qua bụi cỏ dại làm cả người cô đau nhói.

Còn chưa biết rõ là tình huống gì, đối phương đã ném cô xuống đất, cô rên lên một tiếng, vừa ngẩng đầu lên để nhìn rõ ràng thì người nọ đã đè lên thân thể cô.

Co rất hoảng sợ, toàn thân phát run. “Anh… Anh định làm gì?”

Người nọ giống như nổi điên, cái gì cũng không nói, trong ánh mắt chỉ có cuồng loạn, biểu hiện trên mặt rất ác độc, giống như không phải người, mà là dã thú…

Người nọ động thủ muốn xé quần áo của Thẩm Bội Tuyền, cô không ngừng giãy giụa, không để cho hắn xé.

Cô lật ng, liều chết muốn chạy trốn, nhưng hắn nắm được tóc cô, kéo người cô trở lại.

“Uhm…” Thân thể đau đớn không tính là nghiêm trọng nhưng sợ hãi của nội tâm thì đang tăng cao, lần đầu tiên, Thẩm Bội Tuyền cảm thấy không thể trốn đi đâu được, không biết nên làm thế nào!

Thì ra là loại cảm giác bị xâm hại kinh khủng như vậy, thì ra đây chính là cảm thụ nội tâm của Tiểu Quân , cái loại cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng, loại cảm giác không biết nên hướng người nào cầu cứu….

Đối phương xé rách cổ áo, Thẩm Bội Tuyền thét chói tai, đối phương sợ hãi bị phát hiện, ra tay đánh cô, đánh đến đầu tóc cô choáng váng.

Khóe miệng của cô đều là máu, đầu óc choáng váng, nhưng cô cũng không phải là người ngoan ngoãn chịu đựng, nội tâm của cô cũng thấy tức giân.

Loại súc sinh này, xem khổ sở của ng khác là niềm vui, đáng chết!

“Cút ngay! Khốn kiếp!” Cô đưa chân dùng sức đạp đối phương, mỗi cái đều vô cùng dùng sức, thậm chí còn hung hăn đá hạ thể của đối phương.

Đối phương nhảy dựng lên, trong miệng không ngừng mắng.

Thẩm Bội Tuyền mượn cơ hội này lật người muốn trốn đi, thừa dịp đối phương bị thương, vội vàng chạy về phía đường lớn, nhưng đối phương không để cô như nguyện.

“A.”

Đối phương cầm tảng đá lên đập vào ói cô, cô nhất thời ngã xuống đất ngất đi, đối phương lại dùng tảng đá hung hăng đập vào đầu cô…

Làm sao mà cô tránh được một kiếp, chính cô cũng không rõ ràng!

Khi Thẩm Bội Tuyền tỉnh lại thì đã ở bệnh viện; trên người của cô vết thương chồng chất, đau đầu không thôi.

Nghe nói lúc cô được đưa vào bệnh viện, y tá giật nảy mình ── đầu cô máu chảy không ngừng, mọi người cho là cô sẽ chết, thật may là bác sĩ nói cô chỉ bị thương ngoài da, không có thương tổn đến đầu óc.

Sau cô lại nghe nói, hình như là có người đi qua nghe được tiếng kêu của cô, vội vàng lớn tiếng quát tên côn đồ, cũng trong lúc đó có người đi đường báo cảnh sát.

Tên kia không thực hiện được ý đồ, nhanh chóng chạy trốn, mọi người đuổi bắt một hồi, rốt cuộc hắn cũng sa lưới; đồng thời, cô được đưa đến bệnh viện cứu trị.

Trước tiên, trưởng cục cảnh sát chạy đến thăm hỏi, xin lỗi Thẩm Bội Tuyền vì đã trị an không tốt ── án này không phải chuyện đùa, bởi người bị hại là quan toà!

Ngay cả viện trưởng của toà án cũng chạy tới hỏi thăm, bên ngoài bệnh viện một đống lớn ký giả truyền thông đều đang chờ chực muốn phỏng vấn ── dù sao người bị thương là quan toà, lại còn là quan toà đã từng đem Đường Vinh đưa vào tù.

Nữ quan toà từng xử vụ án cường bạo oanh động khắp nơi, hôm nay thiếu chút nữa cũng bị người khác cường bạo. . . . . . Tin tức như vậy ai không thích?

Lý Gia Dung là người đầu tiên chạy tới bệnh viện, trừ việc thăm hỏi Tiểu Tuyền, còn muốn chăm sóc cô.

Tiểu Tuyền không có người thân, cô là học tỷ kiêm phụ tá nên việc chăm sóc Tiểu Tuyền là chức trách của cô.

Tiểu Tuyền nằm viện hai ngày, ngày thứ hai cũng đã khoẻ hơn nên muốn về nhà, trong bệnh viện thật ồn ào ── người thì muốn hỏi thăm, người lại muốn phỏng vấn, hỏi cô làm sao có thể nghỉ ngơi?

Lý Gia Dung không thể làm gì khác hơn là làm thủ tục xuất viện cho Tiểu Tuyền, dù sao bác sĩ cũng nói, thương thế của cô không nghiêm trọng, chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi uống thuốc là có thể phục hồi như cũ.

Mà nhìn từ bên ngoài thì tình trạng của cô vẫn bình thường, chưa từng xuất hiện hiện tượng biến chứng sau chấn thương.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Bội Tuyền nằm ngay xuống giường quen thuộc của mình; rốt cuộc có thể nhẹ nhõm nghỉ ngơi, hưởng thụ kỳ nghỉ một tháng.

"Bởi vì em được nghỉ một tháng, nên lượng công việc của chị cũng được giảm, thật sự là được hưởng phúc lây a!" Lý Gia Dung giúp cô rót ly trà.

"Nghe sao cũng cảm thấy như chị đang oán trách em nha"

"Chị không thức thời như vậy sao? Chị rất vui vẻ a. . . . . . Chỉ cần vết thương của em nhanh khỏi là tốt rồi." Lý Gia Dung cười, ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, không biết là bởi vì không có huyết sắc cho nên tái nhợt, hay là bởi vì đầu của cô đang bị quấn băng gạc, nên khi ánh sáng chiếu vào thì có vẻ tái nhợt."Tên kia thật là súc sinh, thế nào lại làm em bị thương nặng như vậy? Thật là đáng giận!"

Sờ sờ băng gạc trên đầu mình, "Em không sao rồi, vết thương nhỏ mà thôi."

Lý Gia Dung lộ vẻ sợ hãi, "Thật rất khủng bố nha! Em cũng thiệt là, bình thường tan việc em đâu có đi con đường kia, đêm hôm đó như thế nào lại đi tới nơi đó? Bất quá ngẫm lại, đáng lẽ chị nên chờ em cùng nhau tan việc."

"Học tỷ, em không sao rồi."

"Trong lòng cũng không có chuyện gì sao?"

Thẩm Bội Tuyền sờ tim của mình, "Vừa bắt đầu có chút sợ, hiện tại thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa. . . . . . em cũng đã thể nghiệm qua nỗi lòng của những người bị hại, coi như là học bài học."

"Sao em có thể nói được nhẹ nhàng như vậy?"

Hai người đang nói chuyện phiếm, thì lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Hai người giật nảy mình ── nói không sợ, nhưng bóng ma trong lòng nhất thời khó có thể tản đi.

Lý Gia Dung thu lại kinh sợ, "Không phải sợ, không có việc gì, chị đi xem một chút." Sau đó một người đi tới, qua một phút, Lý Gia Dung mỉm cười trở lại, "Tiểu Tuyền, nhìn xem, ai tới thăm em?"

Nhìn thấy người tới, cô cũng thoáng kinh ngạc, "Sĩ Dương."

Nghiêm Sĩ Dương đi vào phòng của cô, Lý Gia Dung rất thức thời, vội vàng đi ra ngoài, đem thời gian, không gian để lại cho hai người bọn họ.

Trải qua chuyện này, nói không chừng tâm tính của Tiểu Tuyền sẽ cải biến, nói không chừng Sĩ Dương cũng có tính toán.

Kéo ghế ngồi ở bên giường, hai mắt chăm chú nhìn cô, tự nhiên cũng thấy đầu cô bị bao bọc bởi băng gạc── xuyên qua băng gạc mơ hồ nhìn thấy vết máu; tự nhiên cũng có thể trông thấy trên tay của cô cũng có rất nhiều vết thương, còn gương mặt cô thì sưng đỏ.

Anh run rẩy vươn tay chạm đến băng gạc trên đầu cô, xúc cảm giống như dòng điện vọt qua, chạy qua thân thể của anh, mang đến tột cùng đau đớn, đau đến nỗi ngay cả thở anh cũng cảm thấy khó khăn."Còn đau không?"

Cô nhìn anh, lắc đầu một cái, "Không đau."

Anh gật đầu một cái, tiếp tục trầm mặc, chỉ có nước mắt nói hộ cho nội tâm khổ sở của anh.

Thẩm Bội Tuyền nhìn, cảm thấy anh có chút kỳ quái ── có lẽ là trải qua tai nạn này, để cho cô không cách nào tiếp tục duy trì tỉnh táo, có thể nhìn thấy anh… thật tốt.

Cô bất lực cầm tay anh."Em không sao rồi, không phải lo lắng."

Nghiêm Sĩ Dương gật đầu một cái, cũng cầm tay cô, tuy nhiên vẫn không nói.

Anh như vậy rất kỳ quái, hai ngày nay, anh không hề đến bệnh viện thăm cô; lúc anh biết tin cô bị thương, thái độ của anh rất khác thường, không giống như lúc ở toà án la hét ầm ĩ, lúc nào cũng là cô ngăn anh lại.

Anh cứ như hiện tại, yên lặng nhìn cô, cũng không nói chuyện; trong ánh mắt của anh rõ ràng tràn đầy thương tiếc, khổ sở, nhưng lại không nói một câu.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên vươn tay ôm cô vào trong ngực, "Tiểu Tuyền, ở nhà dưỡng thương thật tốt, anh đi ra ngoài làm chút chuyện, làm xong anh sẽ đến tìm em."

"Làm chuyện gì?"

"Anh đi thẩm vấn bị cáo, thẩm vấn cái tên khốn kiếp đã tổn thương em." Một câu nói ngắn ngủn, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

Dứt lời, anh dùng toàn lực ôm chặt cô, đem toàn bộ tình cảm cùng quyến luyến gửi vào cái ôm này, mà cô cũng đã cảm nhận được.

Cuối cùng anh đứng lên, rời khỏi phòng; Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, cảm thấy anh rất kỳ lạ, nghĩ muốn gọi anh lại hỏi, nhưng lại không biết anh lạ ở chỗ nào.

Nghiêm Sĩ Dương rời đi, Lý Gia Dung bước vào, "Cậu ta cứ như vậy mà về rồi hả ? Sao lại không có lương tâm như vậy chứ?"

"Em cảm thấy anh ấy là lạ."

"Thế nào?"

Lắc đầu, "Không biết, chính là là lạ, không giống với bình thường."

"Có lẽ là do em đa tâm thôi."

Vào lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, hai người giật nảy mình, Lý Gia Dung vỗ ngực một cái, "Cứ hù doạ như vậy, chắc chị chết sớm mất."

Thẩm Bội Tuyền nhận điện thoại, "Alo! Tôi là Thẩm Bội Tuyền."

"Thẩm quan toà, cô khỏe chứ?"

"Kiểm Sát Trưởng?" Là lãnh đạo trực tiếp của Sĩ Dương.

"Đúng a! Là tôi." Có chút ngượng ngùng, "Thật sự xin lỗi, cô đang nghỉ phép dưỡng thương mà tôi lại gọi điện thoại."

"Không nên nói như vậy, có chuyện gì sao?"

"Chuyện này. . . . . . Nói ra có chút kỳ quái, tôi không có ý mạo phạm, chỉ là cái này. . . . . . chuyện của Sĩ Dương tôi cũng không biết nên thương lượng với ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể gọi hỏi cô."

"Sĩ Dương? Sĩ Dương thế nào?"

"Sáng nay cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, nói không làm nữa, còn đưa đơn xin từ chức."

Thẩm Bội Tuyền gần như bật dậy, "Cái gì? Chuyện khi nào?"

"Sáng nay, khi đó tôi cũng sợ hết hồn! Tháng trước cậu ta vừa mới thông qua kỳ khảo hạch, đang chuẩn bị được thăng chức, tiền đồ cũng chỉ vừa bắt đầu."

"Mặc dù bình thường lúc thẩm vấn cậu ta rất hung, đôi lúc bị người ta khiếu nại, nhưng làm việc rất nghiêm túc, rất có tinh thần, nhân tài như vậy, lại còn trẻ như vậy, tôi…. thật sự không bỏ được, cho nên tôi vẫn chưa chấp nhận; nhưng cậu ta rất kiên trì. . . . . .cho nên tôi nghĩ….thời gian trước nghe nói hai ngươi giống như đang kết giao, muốn hỏi một chút xem cô có biện pháp nào khuyên cậu ta hồi tâm chuyển ý hay không. . . . . ."

Ý tưởng trong đầu Thẩm Bội Tuyền đột nhiên lóe lên, "Vừa rồi Sĩ Dương có tới tìm tôi, còn nói có công việc muốn làm, muốn. . . . . ." Đột nhiên, cô nghĩ thông suốt.

"Công việc gì?"

"Không có gì, cám ơn anh, Kiểm Sát Trưởng, tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi anh ấy." Nói xong, cô gác máy, Thẩm Bội Tuyền vẫn đang suy nghĩ….

Lý Gia Dung ở một bên nhìn, không biết mọi chuyện như thế nào.

"Sĩ Dương là lạ."

"Có sao? Chị thấy cậu ta vẫn vậy mà. . . . . ."

Thẩm Bội Tuyền không biết nên nói thế nào. . . . . . Anh xin từ chức? Anh yêu thích công việc này như vậy, tại sao lại xin từ chức? Nếu đã từ chức rồi, tại sao còn lừa cô nói muốn đi thẩm vấn nghi phạm?

Chẳng lẽ. . . . . . Vén chăn bông lên, Thẩm Bội Tuyền nhảy xuống giường.

Lý Gia Dung sợ hết hồn, "Tiểu Tuyền, em muốn đi đâu?"

"Kiểm sở! Nhanh, đi kiểm sở!"

"Đi kiểm sở làm gì? Em đâu có làm ở kiểm sở"

Thẩm Bội Tuyền không nói thêm, mặc quần áo vào, không để ý thương thế trong người, lập tức khoác áo choàng, chạy về phía cửa.

Ngàn vạn lần phải để cô đến kịp. . . . . . Ngàn vạn lần không được để cho anh phạm sai lầm lớn. . . . . .

Nghiêm Sĩ Dương ngồi trong phòng thẩm vấn, phía dưới là bị cáo, kẻ đã thương tổn Thẩm Bội Tuyền ── đêm đó hắn đã bị giam giữ, hôm nay anh nhờ người dẫn hắn tới đây.

Trên bàn không có bất kì hồ sơ gì, đôi mắt của Nghiêm Sĩ Dương giờ đây vô cùng lạnh lẽo, anh nhìn đối phương như thể muốn nuốt hắn ta vào bụng.

Gương mặt tên kia không quan tâm, tùy ý đứng đó, mặc dù ánh mắt đêm hôm đó rất ác độc, nhưng cũng là một kẻ biết sợ.

"Mày thật sự là người sao? Mẹ kiếp! Thấy con gái ở ven đường đều muốn cưỡng bức sao?"

Đối phương phản kháng, "Tôi muốn tìm luật sư."

"Không phải mày nói là tình trạng tinh thần có vấn đề sao? Tình trạng tinh thần có vấn đề, còn biết tìm luật sư?"

"Trước khi luật sư đến, tôi sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì."

Nghiêm Sĩ Dương nhún vai, "Mày không cần phải trả lời bất cứ vấn đề gì, tao cũng sẽ không hỏi nữa."

Loại người cặn bã giống như hắn, giữ lại chỉ biết tổn thương người vô tội.

Hắn nói tình trạng tinh thần của hắn có vấn đề, vậy nên có khởi tố đến tòa án, cũng sẽ không xử quá nặng; hơn nữa Tiểu Tuyền cũng không có bị thương tổn thật sự, mà hắn cũng chưa thực hiện được mục đích, như vậy sẽ không thể nào bị xử nặng.

Nhưng nghĩ đến đêm hôm đó Tiểu Tuyền bị kinh sợ, bị tổn thương, thì anh không thể tha thứ cho tên súc sinh này! Anh không muốn loại chuyện này sẽ xảy ra trên người của người con gái mà anh yêu nhất.

Cô gái mà anh yêu nhất. . . . . . Đúng a! Tiểu Tuyền chính là người con gái mà anh yêu nhất. . . . . .

Trước kia anh nghĩ không thông, đó là do anh ngu xuẩn; hiện tại, anh muốn vì cô gái anh yêu làm một chút việc ── nếu luật pháp không cách nào hoàn trả lại chính nghĩa cho người con gái anh yêu thì anh muốn mình sẽ là người đem chính nghĩa tới cho cô ấy!

Nhớ tới đêm hôm đó Tiểu Tuyền chịu đủ kinh sợ, bác sĩ nói trên người cô vết thương chồng chất, bởi vì không ngừng giãy giụa, lại còn bị tên súc sinh này đánh tàn bạo.

Nghe thấy vậy toàn thân anh phát run, khi thấy sắc mặt Tiểu Tuyền tái nhợt, toàn thân anh như nhũn ra.

Nhớ đến đêm đó, khi nhận được điện thoại, anh lái xe như bão táp, chạy tốc độ cao vọt tới bệnh viện; đoạn đường kia là con đường dài nhất mà anh từng đi qua trong cuộc đời, dọc theo đường đi anh suy nghĩ lung tung, thậm chí không ngừng rơi lệ.

Tiểu Tuyền bị thương tổn. . . . . .

Tiểu tuyền bị thương rồi. . . . . .

Đáng chết! Sớm biết thì anh nên theo sát cô ── thời gian này anh không dám đi quấy rầy cô, sợ mình suy nghĩ không rõ sẽ tổn thương cô, nhưng lại không biết tim của anh vẫn luôn đặt trên người Tiểu Tuyền…. Anh yêu cô!

Đối với Tiểu Quân, anh thấy đau lòng nên cố gắng vì cô tìm kiếm chính nghĩa; nhưng khi chuyện giống vậy xảy ra trên người Tiểu Tuyền, anh nổi điên, anh chỉ muốn cùng tên khốn kiếp trước mắt này đồng quy vu tận (cùng nhau chết)!

Nghiêm Sĩ Dương đi xuống dưới, hôm nay anh tới không phải để thẩm vấn, anh đã sớm nộp đơn xin từ chức, đem nghi phạm từ trại tạm giam đến kiểm sở, bởi anh muốn dạy dỗ đối phương một trận.

Anh biết rõ, chỉ cần anh ra tay, tất cả liền chấm hết ── tiền đồ của anh, cái gì cũng chấm hết! Nhưng tên súc sinh này nhất định có thể dễ dàng ra khỏi tòa án, không cần chịu trách nhiệm, cũng sẽ không bị xử phạt, đã như vậy, hãy để cho chính anh xử phạt hắn ta!

Anh muốn tự tay chấm dứt tên súc sinh này. . . . . .

"Anh muốn làm gì?"

Nghiêm Sĩ Dương đi về phía hắn, không nói hai lời, hướng tới đối phương vung một quyền, bởi vì sức lực to lớn nên hắn ngã xuống, đụng vào góc.

"Không cần. . . . . ."

"Mẹ kiếp! Lúc Tiểu Tuyền kêu không cần, mày có buông tha cô ấy không?" Lại thêm một quyền, anh ra sức đánh, đánh đối phương một trận tàn bạo.

"Cứu mạng a ── cứu mạng a ── kiểm sát đánh người!"

Mắt Nghiêm Sĩ Dương đỏ lên, không ngừng đánh đối phương.

Bên ngoài có người nghe âm thanh, chạy tới muốn nhìn xem, nhưng phòng thẩm vấn đã bị khóa, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được chìa khóa, nên bên ngoài không vào được.

"Mày đáng chết!"

Người nọ ngã nhào trên đất, không ngừng kêu đau.

Nghiêm Sĩ Dương đã sớm rơi vào trạng thái điên cuồng, tiếp tục như vậy thì sẽ đánh chết người; người bị ngăn cách bên ngoài chỉ có thể nghe tiếng kêu gào bên trong, nhưng lại không vào được.

Vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh, "Sĩ Dương, anh mở cửa ra! Anh đang làm gì vậy?"

Nghiêm Sĩ Dương sửng sốt…Là ai? Đó là âm thanh của Tiểu Tuyền sao?

Anh dừng tay, vốn là muốn đánh chết đối phương, sau đó chính mình đi đầu thú, nhưng không biết sao khi nghe âm thanh của Tiểu Tuyền thì anh liền dừng tay.

Từ bên ngoài có thể nghe được âm thanh bên trong đã dừng lại, chỉ còn lại tiếng kêu gào, lúc này Tiểu Tuyền mới gõ cửa, "Sĩ Dương, mở cửa có được hay không? Không cần phải tiếp tục phạm sai lầm như vậy, nhanh mở cửa, Sĩ Dương, em xin anh. . . . . ." Âm thanh nghẹn ngào.

Anh nắm chặt quả đấm, trên nắm tay đều là máu; trong hốc mắt của anh tràn đầy nước mắt ── anh không hối hận, chỉ hận mình đã không bảo vệ được cô.

Lúc này có người tìm được chìa khóa, nhanh chóng mở cửa xông vào.

Chỉ thấy Nghiêm Sĩ Dương đứng ở hiện trường không nhúc nhích; mà tên bị cáo kia vẫn còn gào khóc, bị đánh đến mũi mặt bầm tím, thê thảm vô cùng, nhưng ít nhất thì không có án mạng.

Tiểu Tuyền đi vào, nhìn anh── đứa ngốc…. tên ngu ngốc này…. Sao anh lại ngốc như vậy. . . . . .

Cô xông lên ôm lấy anh, "Làm sao. . . . . . làm sao anh lại ngốc như vậy?"

" Tiểu Tuyền, thật xin lỗi, anh không có bảo vệ tốt cho em. . . . . ."

"Chuyện này cùng anh có quan hệ gì đâu" Ôm lấy anh, cô thật không có biện pháp kháng cự tim của mình, cứ như vậy tới gần anh, cô muốn vĩnh viễn được ôm chặt anh.

Cô đột nhiên hiểu ra, cô đã hiểu tình cảm của anh ── cô cũng không mong đợi anh sẽ đem tình cảm nói ra miệng, bởi vì anh không phải loại đàn ông đó.

Cô đã từng hoang mang, không nhìn ra được, thậm chí hoài nghi anh đối với cô rốt cuộc có tình cảm hay không? Đương nhiên là có rồi! Anh vì cô, cái gì tín ngưỡng, cái gì cố chấp, tất cả đều ném bỏ.

Tiểu Quân bị thương tổn, anh chỉ đau lòng, anh chỉ có thể dựa vào chức trách của kiểm sát để giúp cô ấy theo đuổi chính nghĩa; nhưng khi cô bị thương tổn thì anh như bị điên, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn giết cái tên đã tổn thương cô!

Anh đánh mất lý trí, mất đi năng lực phán đoán, không còn là kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương nữa, mà biến thành một người đàn ông mất đi tâm trí.

Tất cả đều chỉ vì người phụ nữ của anh. . . . . . Vì cô, anh có thể vứt bỏ tín ngưỡng, chính nghĩa, buông tha toàn bộ, cam tâm trầm luân.

Nghiêm Sĩ Dương cũng không chần chờ, ôm chặt lấy cô; bản thân anh cảm thấy thật có lỗi khi thấy cô bị thương như vậy.

Tổn thương này của cô không chỉ là do tên kia, mà còn bao gồm cả anh!

Anh không có bảo vệ tốt cho cô, anh không đủ yêu thương cô, anh còn dùng những lời nói có gai để tổn thương cô; nếu như có thể, anh cũng muốn đánh chết chính mình."Thật xin lỗi. . . . . ." Nước mắt anh rơi xuống.

Cô lắc đầu, rúc thật chặt vào trong ngực của anh, không buông ra cũng không chịu rời đi; nếu như có thể, cô càng muốn đem cả hai khóa lại chung một chỗ.

Người đàn ông này, thật khờ. . . . . .

Mười năm này, thời gian anh với cô làm bạn cũng không ít, có thể nói bọn họ không ai thiếu ai, nhưng cũng lại thiếu nhau nhiều nhất; tuy bọn họ chưa từng nói yêu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc không thương đối phương.

Cô sẽ không khảo nghiệm anh nữa, cô muốn tiếp tục lưu lại cùng anh!

Tính tình của người đàn ông này luôn làm cho cô phiền não không thôi, nhưng cô vẫn phải nói, cô thương anh, mặc kệ là năm đó, hay là hiện tại, cô đều thương anh.

Bọn họ nguyện ý vì lẫn nhau, bỏ qua tín ngưỡng trong lòng mình; vì lẫn nhau, đạp bể những thứ kiêu ngạo kia, sau đó bộc lộ chính mình ở trước mặt nhau.

Nếu như có thể dắt tay đi qua mười năm này, thì không có đạo lý gì mà lại không thể tiếp tục đi tiếp.

Anh hiểu rõ cô, cô cũng vậy, có người bạn đồng hành như vậy thì còn phải đi tìm làm gì nữa.

Người ấy…..ở ngay tại chỗ này. . . . . .

Dám đánh nghi phạm ngay trong văn phòng của kiểm sở, có thể nói….đây đúng là lần đầu tiên!

Dĩ nhiên Nghiêm Sĩ Dương sẽ không thể được bỏ qua dễ dàng như vậy. Trước tiên là bị cấp trên cách chức xử phạt, chờ điều tra; một tháng bị cách chức… nhờ vậy mà anh cùng Thẩm Bội Tuyền có được những ngày nghỉ hiếm có.

Nhưng mà cấp trên cũng âm thầm trả về đơn xin từ chức của anh, động tác này nói rõ cấp trên sẽ không để cho Nghiêm Sĩ Dương từ chức; về chuyện đánh nghi phạm, thật ra thì cũng rất dễ xử lý ──

Tên nghi phạm đó vốn là giận đùng đùng nói muốn kiện, nhưng khi kiểm sát viên khác chính miệng nói cho hắn biết, thông qua việc kiểm tra thương tích trên thân thể, xác nhận hắn cũng liên quan đến những vụ án xâm hại khác; sau khi nghe tin, tên nghi phạm như sụp đổ, nhất thời đừng nói là muốn báo thù, chỉ cần có thể giữ được mình, thì coi như là vô cùng may mắn rồi.

Chuyện Nghiêm Sĩ Dương “giáo huấn” nghi phạm tại kiểm sở đã truyền đến bên ngoài, việc này làm cho mọi người càng thêm xác nhận quan hệ của anh cùng Thẩm Bội Tuyền ── nếu không thì cần gì vì người bị hại bộc phát tính khí lớn như vậy?

Điều này cho thấy anh không chỉ vì theo đuổi chính nghĩa, mà càng làm cho mọi người khẳng định rằng bọn họ có tình cảm riêng tư.

Đánh người là không đúng! Bất quá đánh kẻ xâm phạm tình dục người khác thì… đánh chết tên kia mới là tốt! Dù sao cũng là vì dân trừ hại.

Có lẽ bởi vì phạm vào tội như vậy, nên nghi phạm cùng người thân cũng không dám lên tiếng, sợ rằng nếu nói muốn tiếp tục tìm Nghiêm Sĩ Dương tính sổ, thì sẽ bị quan toà cho là không biết hối cải; cho nên ngoài miệng bọn họ luôn nói là tha thứ cho kiểm sát Nghiêm . . . . . .

Nhưng Nghiêm Sĩ Dương cũng rất rõ ràng ── anh đánh người là anh có lỗi.

Cho nên anh đã không chỉ một lần cùng cấp trên nói sẽ từ chức để phụ trách chuyện này, nhưng cấp trên luôn cự tuyệt anh. Anh thản nhiên tiếp nhận tất cả điều tra, muốn anh đi gặp người nhà nghi phạm để giải thích thì được, nhưng nếu kêu anh đi nhận lỗi với nghi phạm thì…… ── rất xin lỗi, anh làm không được!

Anh không quan tâm nhiều, cũng không rảnh để ý những chuyện vặt vãnh đó. Dù thế nào thì anh cũng đang được nghỉ một tháng, nên anh chỉ muốn cùng Tiểu Tuyền ở chung, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm.

Tiểu tuyền bị thương, làm cho anh đau triệt nội tâm, hiện tại điều anh có thể làm là ở bên cạnh cô, cùng cô dưỡng thương, dĩ nhiên là bao gồm cả những tổn thương trong lòng.

Thẩm Bội Tuyền cũng đón nhận tình cảm của anh ── chính mắt thấy được anh vì cô mà mất khống chế, làm sao cô có thể không động lòng? Huống chi cô cũng đã biết địa vị của mình trong lòng anh.

Anh vì cô, có thể quên thân phận của mình, không để ý tiêu chuẩn chính nghĩa, nhất định vì cô đòi công đạo ── cho nên ở trong lòng anh, cô là bất đồng!

Trong thời gian hai người bên cạnh nhau, bọn họ gần như chặt đứt liên lạc với bên ngoài; nhưng lần này bọn họ không thể chỉ vùi đầu ở nhà, bởi vì bọn họ muốn tiễn một người bạn xuất ngoại.

Chính là Tiểu Quân. . . . . .

Ở sân bay, Uông Ánh Quân đẩy hành lý, trên mặt mang theo tươi cười.

Trải qua cơn ác mộng mười năm, cuối cùng cũng thoát ra được, hiện tại cô càng muốn tiếp tục đi về phía trước, đi về phía chân trời mới.

Cha mẹ của Uông Ánh Quân muốn đi theo bên cạnh cô nhưng……── những năm gần đây, bọn họ không biết con gái mình trôi qua khổ sở như vậy, còn lầm tưởng con gái đang được ở nơi rất tốt, cho rằng Đường Vinh là một người tốt, không ngờ từ lần đầu tiên Đường Vinh dẫn con gái mình về nhà thì con bé đã rơi vào địa ngục.

Bọn họ làm cha mẹ, chỉ vì thấy Đường Vinh có tiền ── nghĩ rằng vừa có thể làm con gái hạnh phúc, vừa có thể làm họ nở mày nở mặt, nên cứ như vậy đẩy con gái mình cho tên ác ma kia!

Mãi đến bây giờ, khi chuyện kinh khủng này lộ ra, bọn họ mới biết thì ra tên Đường Vinh đó là súc sinh, là một ác ma không hơn không kém; vậy mà bọn họ lại cho rằng con gái mình đang rất hạnh phúc, nhưng không biết con bé vẫn luôn phải lăn lộn trong đống lửa, trốn không thoát, dù cho cố gắng muốn chạy trốn, nhưng lại lật ngược rơi xuống vực sâu.

Năm đó bọn họ cho rằng con gái đã có hạnh phúc, cự tuyệt người con trai từng lui tới với con gái mình khi ở đại học, không cho bọn chúng gặp mặt. . . . . . Nào ngờ người con trai ấy bây giờ đã là một kiểm sát.

Lần này xuất ngoại, Uông Ánh Quân muốn đi học, muốn đi để mở rộng lòng mình, để không phải trầm mê với quá khứ.

Mấy ngày này, cô quen biết rất nhiều bạn trong hiệp hội bảo vệ người bị hại, tương lai cô muốn làm công việc này, cô muốn giúp cho những người từng bị hại như cô.

Cho nên cô không cần cha mẹ đi theo, cô biết, bị vây ở địa ngục quá lâu khiến cô trở nên quá yếu đuối, quá nhạy cảm; nhưng bây giờ…..xin tha thứ cho cô ngu ngốc cùng lớn mật….cô muốn tự mình đi!

Cô muốn tự mình đi ra ngoài, sau đó cô mới có thể tự nói với mình là cô đã tự do, không còn có người xông vào chỗ cô ở lúc nửa đêm, bắt cô lại, vừa lôi vừa kéo cô trở về địa ngục. . . . . .

Tất cả…. sẽ không còn nữa. . . . . .

Quay đầu lại, "Tới đây là được rồi."

Thẩm Bội Tuyền nhìn cô, Nghiêm Sĩ Dương đứng ở một bên ── trải qua lần này, anh nhận rõ tim của mình, mặc dù đối với Tiểu Quân thật xin lỗi, nhưng anh đã không thương Tiểu Quân nữa, anh chỉ thương cảm cho Tiểu Quân, thay Tiểu Quân khổ sở; cho dù chia tay, cho dù trải qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng anh không hề oán hận, chỉ hy vọng Tiểu Quân có thể hạnh phúc.

Anh phải thừa nhận tim của mình đã trải qua những thử thách của năm tháng, nhưng anh yêu Tiểu Tuyền cũng nhiều năm như vậy, làm sao có thể vứt bỏ tình cảm này.

"Cậu thật muốn tự mình đi?" Thẩm Bội Tuyền hỏi.

Gật đầu, "Mình muốn từ lâu rồi, mình vẫn cho rằng đời này sẽ không có cơ hội đi du học."

Hốc mắt Thẩm Bội Tuyền rưng rưng, nhìn cô gái trước mắt ── sao vận mệnh lại trêu cợt người như thế, khiến bi kịch xảy ra trên người Tiểu Quân.

Cầm tay Thẩm Bội Tuyền, "Không cần đẩy người đàn ông của cậu tới bên cạnh mình nữa, mình không cần."

"Mình. . . . . ."

Thì ra Tiểu Quân đã sớm nhìn thấu, Thẩm Bội Tuyền cảm thấy rất xấu hổ.

"Sĩ Dương là người tốt, nhớ chúng ta từng nói qua sao?"

"Mình nhớ, mình nhớ mà. . . . . ." Nước mắt tràn đầy.

"Anh ấy là người tốt, mình không xứng với anh ấy! Trên thực tế, bây giờ mình rất sợ đàn ông, đời này nếu như có thể, mình không muốn cùng đàn ông có bất kỳ quan hệ gì." Lời này là lời thật lòng của cô sau khi trải qua những đau khổ đó, cuộc sống sau này, cô chỉ muốn vì mình mà sống.

"Tiểu Quân. . . . . ."

Uông Ánh Quân đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, sau đó cũng vươn tay về phía Nghiêm Sĩ Dương.

Anh nghi hoặc tiến lên, lại bị Uông Ánh Quân ôm chặt ── cứ như vậy, cô giang hai cánh tay ôm lấy hai người bọn họ.

"Cám ơn hai người. . . . . ." Tất cả cảm kích đều hòa tan trong từng tiếng khóc.

Cô thật không biết làm thế nào để cảm tạ bọn họ, nếu như không có bọn họ, cô thật không biết làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng này; thật may là có bọn họ, rốt cuộc cô đã có thể tỉnh lại từ trong ác mộng.

"Tiểu Quân." Hốc mắt Nghiêm Sĩ Dương cũng đỏ, "Em phải bảo trọng."

Tiểu Quân buông bọn họ ra, đem bọn họ ghi ở trong lòng, cũng thành tâm chúc phúc bọn họ, hi vọng bọn họ đạt được hạnh phúc.

Uông Ánh Quân xoay người, đẩy xe hành lý, bước chân rời đi, lưu lại một chút tiếc nuối, lưu lại rất nhiều trí nhớ, nhưng cũng ném bỏ rất nhiều việc, bao gồm một đoạn ngắn kinh khủng kia, cô không quay đầu lại, bước chân kiên định, thậm chí càng đi càng nhanh.

Thẩm Bội Tuyền cùng Nghiêm Sĩ Dương nhìn, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người.

"Chúng ta trở về thôi!" Cùng cô trở về, giữa hai người là một mảnh trầm mặc, không biết nên nói gì; từng gặp gỡ Tiểu Quân…. giờ thấy Tiểu Quân rời đi…..dù thế nào cũng đã để lại vết thương thật sâu trong lòng bọn họ.

"Ngày vẫn còn rất dài, làm thế nào để trôi qua đây?" Anh hỏi.

Cô cho là anh đang nói về một tháng ngày nghỉ, "Không dài! Một tuần lễ nữa là em có thể đi làm lại rồi."

"Anh đang nói về cuộc sống sau này của chúng ta."

Nhìn anh, cô cảm nhận được tình cảm cùng khát vọng của anh ── anh khát vọng cả đời với cô, mà cô….cô cũng vậy.

Cô không nói, chỉ chủ động nắm tay anh, cô rất hiểu anh, nên cũng rất dễ làm người đàn ông này vừa lòng, chỉ một động tác nhỏ thôi cũng có thể làm anh vui vẻ rất lâu.

"Tiểu Tuyền, nếu như anh đánh chết người kia, bị khởi tố, rút thăm trúng em thẩm tra, em sẽ thẩm thế nào?" Anh giống như muốn khiêu chiến cô, cố tình cho cô cái vấn đề khó khăn như vậy.

Nghe xong, cô cười nói, "Sơ suất dẫn đến tử vong, phải xử như thế nào thì xử như thế ấy."

Đúng a! Đây chính là Tiểu Tuyền! "Vậy anh không thể làm gì khác hơn là đi ăn cơm tù. . . . . ." Anh cười khổ.

"Nhưng em cũng sẽ từ chức, vào ngục mướn căn phòng nhỏ bên cạnh, chờ anh ra ngoài." Tiểu Tuyền thủy chung nắm chặt tay anh.

"Nếu như anh phải ở trong tù đến tám năm, mười năm thì sao?"

"Anh bị nhốt bao lâu, em chờ anh bấy lâu." Cô nở nụ cười sáng lạn, "Mười năm em cũng đã đợi, thêm mười năm nữa thì có là gì."

"Em đúng là ngốc mà!"

"Có lẽ a...! !" Nhìn anh, "Anh vì em, chạy đi đánh nghi phạm, cũng không phải là ngu ngốc sao?"

Anh cười, nắm chặt tay cô, cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay của nhau.

Trong lúc bất chợt, di động của Nghiêm Sĩ Dương vang lên, không phải điện thoại, mà là tin nhắn. Anh dừng bước lại, một tay không thả, vẫn như cũ nắm tay cô; một tay kia đưa vào túi quần, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tin nhắn.

"Thế nào?"

Trên mặt cười khổ, để điện thoại lại túi, "Không cần để ý, chúng ta đi nơi nào chơi?"

"Ừ, vậy chúng ta đi. . . . . ."

Hai người gắn bó, đi về phía trước, bóng dáng càng lúc càng xa, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, nhưng hạnh phúc lại càng lúc càng rõ ràng. Hạnh phúc đang ở trước mắt …..

[Thằng nhóc kia, cuối cùng thì cũng xong rồi. Nể tình cậu có công điều tra, hơn nữa người thân của nghi phạm cũng đã tha thứ, cho nên không còn chuyện gì nữa! Nhanh cút trở lại đi làm cho ta, bao nhiêu vụ án muốn cậu tra có biết hay không hả. . . . . .]

- hết trọn bộ -