Lục Trần vừa kéo tôi đến cửa thang máy, tôi lại vô tình nhìn thấy hai người đi từ bên phải đến.
Một người đẹp rạng rỡ ôm ấp thân mật với Tống Ngôn.
Mặt lạ lắm, không phải là người tôi từng gặp trước đây.
Thẩm mỹ của Tống Ngôn vẫn như trước không đổi.
Lục Trần vừa nhận được một cuộc điện thoại, đầu không ngoảnh lại.
Tống Ngôn lại nhìn thấy tôi, mặt hơi bối rối.
Ánh mắt tôi không dừng lại, dường như trong lòng tôi không có chút sóng gió.
Anh ta đã hoàn toàn rời khỏi cuộc đời tôi, không còn liên quan gì nữa.
Còn người bên cạnh nắm tay tôi mới là người khiến tôi vui, buồn và cười.
Nghĩ đến đây, tôi không tự chủ xoa nhẹ lòng bàn tay anh.
Advertisement
Lục Trần không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn theo bản năng siết chặt lấy tay tôi, ấm áp và kiên quyết.
33
Xe dừng trước cửa đồn cảnh sát, kẻ gây án bị anh cảnh sát trẻ đá mông đưa xuống.
Lục Trần hạ cửa sổ xe xuống: “Cậu đưa tội phạm vào trước, cô ấy đi theo tôi.”
Anh cảnh sát trẻ nhíu mày, hơi ngạc nhiên rồi lộ ra nụ cười khó hiểu.
Hai người họ đi ba bước đã biến mất trong cửa.
Lục Trần quay một vòng, tìm được một chỗ đỗ xe rồi lùi xe vào.
Tắt máy, anh mới tháo dây an toàn, nhìn tôi đang yên lặng nhìn anh ở ghế phụ.
Anh nhìn tôi một hồi, bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng, dường như muốn tôi hòa vào từng kẽ hở của thân thể anh.
Giọng của anh khàn khàn và trầm thấp, dường như còn mang theo chút oán trách: “Sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát, anh gọi cho em mười mấy cuộc.”
“Em mãi không nghe điện thoại, anh lo lắm…”
Rõ ràng là giọng nói hiếm có khi mềm mại, nhưng tôi lại cảm thấy đau lòng, như kim nhọn li ti chọc vào tim.
Lục Trần… chắc anh đã nhìn thấy vị trí mà tôi đăng lên vòng bạn bè…
Điện thoại của tôi ở trong túi chặn dao, lại để chế độ im lặng, thành ra cũng chẳng kịp nhìn.
Nghĩ đến lúc nãy Lục Trần vội vã chạy đến với đôi mắt đỏ hoe, lòng tôi lại dâng lên một làn sóng.
Lục Trần đứng dậy kéo xa khoảng cách, mắt vẫn còn hoảng sợ:
“Em biết sự khác biệt thể chất giữa nam và nữ lớn như thế nào không? Em biết tội phạm mang theo vũ khí nguy hiểm như thế nào không? Sao em lại bất chấp mà…”
Tôi không kìm được sóng nhiệt trong lòng, một tay cởi dây an toàn nghiêng người hôn lên môi anh, chặn lại tất cả những lời nói của anh.
Trong chuyện nam nữ tôi luôn là người chậm hiểu, cho nên khi ở bên Tống Ngôn ba tháng cũng chưa từng hôn nhau nên tự nhiên là không có kinh nghiệm, còn Lục Trần dưới người mặt rõ ràng là kinh ngạc.
Lục Trần nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái, ẩn nhẫn lại kiềm chế, nhưng lại cực kỳ dịu dàng.
Lòng tôi chua xót, lại như được đổ vào một hũ mật.
Đợi đến khi Lục Trần buông tôi ra, đầu ngón tay tôi vẫn run rẩy không ngừng.
Không gian trong xe chật hẹp, cho nên tiếng thở dốc rất rõ ràng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống, không phân biệt được là phát ra từ ngực ai.
Lần này… rốt cuộc là ai cưỡng hôn ai?!
Tay Lục Trần từ sau lưng đưa lên cổ tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Theo động tác của anh, chỗ đó truyền đến chút đau nhói, có lẽ là lúc né tránh bị xước da.
Lục Trần nhìn tôi một lúc lâu, cửa xe bên tôi được anh mở ra, thở dài khó nghe rõ:
“Lần sau đừng làm thế nữa, anh sẽ lo lắng.”
34
Khác với hai lần vào đồn cảnh sát trước đây, lần này đồng nghiệp ở đồn của anh gần như đều biết tôi.
Trong lúc nhất thời tiếng “chị dâu”, “em dâu” liên tiếp vang lên.
Anh cảnh sát trẻ ngày liên hoan đó vừa hay đang trực ban, không rõ chuyện gì, bây giờ mặt toàn là dấu chấm hỏi.
Có người tốt bụng kể cho anh ấy nghe.
Anh ấy lập tức phẫn nộ, tay chỉ vào Lục Trần:
“Anh Trần rõ ràng đã nói là cùng nhau độc thân, mà giờ anh lại lén có người yêu! Anh…”
Có người đi lấy nước đi ngang qua để lại một câu châm biếm.
“Quá muộn rồi, câu này chúng tôi đã nói hộ cậu rồi!”
Anh ấy ngơ ngác, chớp chớp hàng mi dài.
“Lục Trần anh hay quá ha! Mới gặp mấy lần mà đã bắt được cô gái nhỏ vào lòng bàn tay, có thể thấy lòng muông dạ thú rất rõ ràng!”
Một người khác ném cho anh ấy một cái cánh gà:
“Câu này cũng nói rồi, nhưng câu sau thêm vào cũng hay. Thưởng cánh gà.”
Làm xong biên bản đi ra ngoài, Lục Trần vừa vặn tan ca.
Bắc Kinh cuối tháng mười ý thu đã dày, anh tùy ý tựa vào xe, trên người mặc áo khoác dài đến trên đầu gối, vạt áo thỉnh thoảng bị gió cuốn lên.
Anh mở cửa xe cho tôi: “Đi thôi, anh đưa em về.”
35
Bên ngoài cửa sổ đã lên đèn, xe cộ náo nhiệt, bên trong xe lại yên tĩnh vô cùng.
“Vừa rồi anh… nói gì vào tai Trần Khải thế? Dọa cậu ta sợ như thế.”
Trần Khải là cậu đàn em kia.
Anh cầm lái, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Nói anh là bạn trai của em.”
Trái tim tôi lỡ một nhịp.
Chúng tôi dù đã cảm nhận được tình cảm của đối phương, nhưng thật ra… vẫn chưa xuyên thủng tầng giấy mỏng kia.
Lục Trần chăm chú nhìn về phía trước, khóe miệng lại xuất hiện ý cười:
“Nếu không thì sao? Anh đã uống rượu thay em, đã cõng em, đã hôn em, còn suýt nữa bị em hù chết.”
Ngón trỏ của anh gõ nhẹ hai cái trên vô lăng, giọng nói mang theo ám muội không nói ra được.
“Bé con, em không thể ăn sạch lau sạch nhưng không cho người ta một danh phận như thế được.”
Người này nói linh tinh gì thế?
Ai… ai ăn sạch lau sạch cơ?
Tôi ngẩng cao cổ, không chịu thua kém:
“Vừa rồi không phải là em hôn anh trước sao?”
Tay Lục Trần đột ngột dừng lại.
Giây tiếp theo đèn báo rẽ phải sáng lên, Lục Trần tay cầm vô lăng trực tiếp quẹo sang phải, xe dừng lại ở lề đường.
Người trước mặt nghiêng người, trong khoang xe tối mờ chỉ có ánh sáng từ xe cộ quét qua, mờ ảo vẽ nên khuôn mặt cương nghị của anh.
“Bé con, người lớn có dạy em rằng, có những việc làm rồi… phải chịu trách nhiệm đến cùng không?”
Lục Trần một tay chống trên lưng ghế của tôi, hai mắt hơi híp lại, mang theo sự lưu manh không nói nên lời và… xâm lược.
Hai tay tôi siết chặt vạt váy, không hiểu sao cảm thấy Lục Trần trước mắt hơi nguy hiểm.
Tôi đang định lui ra trốn thoát, bị Lục Trần bắt lại, hôn lên.
Không biết tại sao, lúc này trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra cảnh Trần Khải đứng trong đám đông hoảng loạn né tránh.
“Lục Trần, nếu… nếu như, anh không phải là cảnh sát, khi em gặp nguy hiểm anh có chạy đến cứu em không?”
Trần Khải đứng nhìn cũng không có gì sai, trong hoàn cảnh đó, tìm cách tự bảo vệ là bản năng, tôi không trách cậu ta.
Nhưng, tôi nghĩ, nếu là Lục Trần… sẽ cho tôi một câu trả lời khác.
Lục Trần ngồi dậy, trong đôi mắt màu hổ phách, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
“Mặc áo cảnh sát, trước tiên anh là cảnh sát. Em là một trong những người dân anh phải bảo vệ.”
“Cởi áo cảnh sát ra, anh là Lục Trần.”
Tiếng anh như dính phải hơi nước của đêm lạnh ẩm ướt, giống như lời thì thầm giữa người yêu, lại giống như lời thề trung thành:
“Em là người anh sẵn sàng dùng sinh mệnh để bảo vệ.”