Yên Yên Lục Trần

Chương 4

14

Lục Gia Ngôn ngồi gần đó trong miệng ngậm điếu thuốc, cười xấu xa:

“Gần đây không thấy em tới tìm các anh em chơi, có phải là đang bận yêu đương sau lưng bọn anh không?”

Quan hệ giữa tôi và anh ấy từ trước đến giờ rất tốt nên lúc nói đùa cũng không kiêng dè gì.

Tôi cười nhe răng với anh ấy:

“Đúng đó, không chỉ có người yêu mà người ta còn eo thon chân dài, dịu dàng lại nhiều tiền, là người cấm dục đó, lại còn là sứ giá chính nghĩa nữa chứ, anh nói xem có tức không?”

“Trùng hợp là người ta còn cùng họ với anh đó~”

Vì bố tôi không ở đây nên tôi mới dám nói láo mà không kiêng dè gì như thế.

Xin lỗi Lục Trần, lại phải mượn hình tượng của anh để chống đỡ trong trường hợp này thêm lần nữa rồi.

Sau khi đập tay với người cuối cùng trong dãy, tôi quay đầu lại, không còn ai cả.

Lục Trần mặc áo hoodie trắng cùng với quần jean ngồi ở đầu hàng ghế đối diện.

Người bên cạnh anh đang hút thuốc, khói thuốc bay mù mịt làm mờ khuôn mặt đẹp trai của anh.

Cổ áo hoodie cao, vừa vặn che được yết hầu anh, thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như đang quyến rũ người khác nhìn thêm vài lần vậy.

Quả không hổ danh là người chơi hệ cấm dục.

Tay tôi dừng lại giữa không trung, ngượng ngùng nuốt nước miếng.

Anh… chắc là anh sẽ không nghĩ ra người yêu mà tôi vừa nói là anh đâu ha?

Chắc là vậy nhỉ?

Nhỉ???

Đối mặt với đôi mắt cười như không cười của Lục Trần, tim tôi như chìm dần xuống vực sâu.

Sao lại không nghĩ ra cơ chứ?

Tôi ước có thể tự tát mình hai cái, cho mày khoác lác này!

Giờ thì hay rồi, xấu hổ quá đi mất, xấu hổ đến độ mà mẹ của xấu hổ mở cửa cho xấu hổ con luôn… xấu hổ chết đi được!

15

Lục Gia Ngôn đứng dậy, khoác vai tôi:

“Để anh giới thiệu cho Yên Yên một chút, đây là các anh em ở chi nhánh XX, hôm nay bọn anh tổ chức liên hoan đó.”

Anh ấy nháy mắt với tôi, nhịn cười ghé vào tai tôi nói:

“Dì lại tìm cho em một ao cá mới nè.”

Ao cá cái quần què nhà anh!

Chẳng qua là vì có Lục Trần nên mẹ tôi mới thế thôi!

Bà muốn làm gì cũng được, nhưng lại không chịu nói trước cho tôi biết, bây giờ thì tôi chẳng còn chút mặt mũi nào nữa rồi.

Tôi lén lút nhìn Lục Trần, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lộ rõ vẻ không vui của anh.

Tôi sững người một lúc rồi lấy lại tinh thần.

Tôi nhớ lại ba lần chúng tôi gặp nhau.

Tất cả đều như một cơn ác mộng, như một bộ phim truyền hình dài tập.

Nhất là cuộc trò chuyện có một đống từ “đẹp” kia.

Hôm nay tôi còn dám nói vớ vẩn trước mặt anh, anh vui được thì mới lạ đó.

Trên thực tế, tôi bị Lục Gia Ngôn kéo đến ngồi cạnh anh ấy, gần như chéo đối diện với Lục Trần ở vị trí xa nhất.

Đám người này vốn dĩ đã ồn ào, hôm nay lại có hai chi nhánh tụ họp nên họ càng quậy banh nóc.

Trên bàn người đến người đi, rượu vang, rượu trắng và bia kết hợp với nhau, chưa đến nửa tiếng mà một nửa đã gục xuống.

Anh bạn ngồi bên cạnh tôi là một người đam mê trò chơi xúc xắc, kêu gọi mọi người cùng chơi.

Lục Gia Ngôn chọc tôi: “Em chơi không?”

“Em không chơi.” Tôi không có hứng lắm.

Không biết sao nhưng kể từ khi phát hiện Lục Trần nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy như có vật gì đó sắc nhọn đâm vào trong tim mình, tạo nên một cơn đau âm ỉ.

“Cứ chơi đi, em thua thì anh uống thay em.” Lục Gia Ngôn kiên quyết kéo tôi sang bàn bên cạnh.

Là cô gái duy nhất trong phòng, ngay khi tôi vừa đi qua, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, bầu không khí lập tức bùng nổ.

Số tôi vẫn rất nhọ, vừa vào chơi đã thua năm ván, Lục Gia Ngôn không hề chớp mắt uống hết rượu phạt.

Những người ở bên đối diện là người của chi nhánh khác nên không quen Lục Gia Ngôn, nhìn hai chúng tôi như vậy khiến họ đã hiểu lầm.

Một nhóm người bắt đầu hú hét: 

“Thì ra là bạn gái.”

“Vãi, vừa nãy nói là có người yêu rồi mà? Hóa ra hai người họ đang giỡn yêu với nhau đó hả~”

“Lục Gia Ngôn cậu hay quá ha, đã nói là sẽ cùng nhau độc thân giờ lại lén lút có người yêu. Tự phạt ba ly trước đi!”

Tất cả anh em ở bên này ngoại trừ Lục Gia Ngôn ra thì đều gục hết rồi, không có ai nói giúp chúng tôi.

Tôi đỏ mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.

16

Một cái bóng che khuất gần hết ánh sáng.

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Lục Trần một tay đút túi đứng sau đám đông.

Anh trông hơi lười biếng, tay còn lại đang cầm một điếu thuốc chưa châm, nhìn vẻ mặt anh hơi mệt mỏi.

Đây là… Lục Trần?

Tôi nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm túc của anh trong những lần gặp trước, tôi hơi hoảng hốt.

Lục Trần đẩy đám người ở đằng trước sang một bên, ngồi xuống phía đối diện tôi:

“Tôi cũng chơi.”

Hình như anh cũng uống rượu, giọng nói hơi khàn rất quyến rũ.

Tôi siết chặt cốc xúc xắc, suýt chút nữa là làm rơi cốc.

Không ngoài dự đoán, tôi lại thua.

Lục Gia Ngôn vừa định cầm cốc lên uống thì Lục Trần đã uống cạn trước anh ấy một bước.

Đôi mắt của anh rất sáng, ánh đèn màu cam ấm áp trong phòng chiếu vào đáy mắt anh, lấp lánh ánh nước.

“Em thua rồi, tôi uống.”

Phòng riêng vốn đang ầm ĩ bỗng dưng im lặng.

Anh liếc tôi một cái, đáy mắt u ám không rõ, sau đó nói thêm:

“Chú Khúc nhờ tôi chăm sóc em.”

Lục Gia Ngôn nghe xong thì nhíu mày liếc nhìn Lục Trần một cái.

Anh ấy đang định nói gì đó thì chuông điện thoại reo, anh ấy nhìn số gọi đến, vừa bắt máy vừa đi ra khỏi phòng.

Những đồng chí ở phía đối diện trong nháy mắt sục sôi.

“Vãi, thì ra chính chủ ở đây à?”

“Cùng họ với nhau? Không phải đều là họ Lục à, hahaha.”

“Lục Trần, cậu cố tình xuất hiện để tạo couple đúng không?”

“Hay quá nha Lục Trần.”

Tôi bơ vơ một mình trong phòng riêng, lại không thể cau có rời đi nên chỉ đành cứng người không trả lời.

Lục Trần không để ý tới họ, chỉ gõ nhẹ hai cái vào bàn.

Ngón tay anh thon dài, móng tay hiện ánh sáng óng ánh, rất đẹp.

“Tiếp tục đi.”

Tôi lại thua thêm năm ván nữa, cả phòng đều la ó.

Vẻ mặt Lục Trần lại không hề thay đổi, mở xúc xắc ra là anh uống luôn.

Một anh em bên cạnh anh bắt đầu ồn ào:

“Xảy ra chuyện gì thế? Lục Trần, cậu vào bàn chơi với cô ấy nhưng dù cô ấy thua hay thắng cậu đều uống là sao hả?”

“Tôi nói với cậu này, cậu đang phá vỡ quy tắc trò chơi đấy nhá. Mau mau, mau kết thúc ván này đi.”

Lục Trần cười, quả nhiên bỏ xúc xắc xuống.

Nhưng những người khác lại càng hăng hái hơn.

“Cậu ngồi đây làm gì? Cậu không chơi thì đừng cản trở người khác chơi chứ?”

“Mau qua ngồi cạnh cô ấy đi, không thì sao nhìn rõ số điểm được.”

Lục Trần đứng dậy, tôi nhìn thấy anh vòng qua bàn dài đi về phía tôi.

Tim tôi bỗng đập loạn nhịp.

Mùi chanh thanh mát quen thuộc đến gần, Lục Trần ngồi xuống bên cạnh tôi, bắp đùi anh cọ qua mép váy tôi.

Anh giơ tay lấy cốc qua: “Không sao hết, em cứ chơi thoải mái đi.”

“Có anh đây.”

Hình như hơi nóng đã lan từ gò má đến tận bên tai, chắc là mặt tôi đỏ hết lên rồi.

Lục Trần… có nhìn thấy không nhỉ?

17

Lại thua tiếp năm ván nữa, tôi không chơi nổi nữa.

Tôi mím môi, ngẩng đầu nhìn Lục Trần.

Anh đang uống rượu phạt của ván này, yết hầu khẽ lăn, có giọt nước chảy từ trên cằm xuống, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Tôi kéo ống tay áo anh.

“Tôi muốn đi về.”

Xung quanh quá ồn ào nên hình như anh không nghe rõ.

“Hả?”

Anh để sát mặt vào bên tai tôi, nhìn sườn mặt hoàn mỹ kia, đáy lòng tôi tựa như có gì đó đang phát triển như cỏ dại.

Nghe rõ lời tôi nói thì Lục Trần đứng dậy,

“Tôi đưa cô ấy về trước, mọi người chơi tiếp đi.”

Cả đám cười mờ ám, luôn mồm nói:

“Biết rồi biết rồi… mau đi đi…”

Tôi im lặng không nói gì đi theo Lục Trần ra ngoài, vừa đi ra khỏi phòng tôi đã nhìn thấy Lục Gia Ngôn đang gọi điện thoại ở cuối hành lang.

Tôi định đi tới chào tạm biệt anh ấy thì thấy Lục Trần có vẻ cố ý đứng chắn giữa tôi và anh ấy.

“Đi thôi.”

Tôi suy nghĩ, dù sao thì anh ấy cũng nhìn thấy tôi ra ngoài, chút nữa nhắn tin cho anh ấy là được.

“Ừm.”

Lục Trần đi trước dẫn đường, dẫn mãi, tôi thấy có chút kỳ lạ.

Đây có phải là đường đi ra ngoài đâu?

Anh đi thẳng đến cửa WC rồi dừng lại, vừa lúc là lối rẽ.

Anh muốn đi vệ sinh hả?

Vậy tôi… chờ anh ở bên ngoài?

Như vậy thì có hơi ngại không nhỉ, hay là tôi cũng đi vệ sinh?

Tôi còn đang đấu tranh tư tưởng thì Lục Trần đã cởi áo hoodie ra, áo thun màu trắng ôm sát người bên trong bị kéo lên một góc, cơ bụng săn chắc thoáng xuất hiện rồi biến mất.

Lúc tôi cảm giác mình sắp chảy máu mũi thì anh đưa áo cho tôi.

“Mặc vào đi, bên ngoài lạnh.”

18

Cuối tháng chín nên Bắc Kinh khá mát mẻ, tôi mặc váy dài không tay nên hơi mỏng thật.

Nhưng…

Tôi trả lại áo cho anh.

“Không sao đâu, tôi lên xe là không lạnh nữa.”

Anh nhìn tôi một lúc lâu rồi cười, khóe miệng hơi cong lên, không hiểu sao lại có chút lưu manh.

“Vừa nãy tôi uống hơi nhiều nên hơi chóng mặt.”

“Em đi bộ với tôi để tôi tỉnh rượu nhé?”

Tôi nhớ lại vừa nãy anh vì ai nên mới uống rượu, đúng là không tiện từ chối.

Tôi mặc áo hoodie vào, áo anh mặc thì ôm sát người anh nhưng tôi mặc thì lại dài gần như đến đầu gối, hai ống tay áo cũng giống như tay áo hát tuồng.

Tôi nổi hứng, vung vẩy ống tay áo về phía anh.

Anh cười, bước đến nhẹ nhàng nâng một tay của tôi lên, xắn ống tay áo lên, cho đến khi cả bàn tay của tôi đều lộ ra.

Tay áo bên kia cũng được anh xắn lên.

Tôi ngẩng đầu, anh rất chăm chú, giống như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng.

Mùi chanh thanh mát trên áo từ bốn phương tám hướng ngấm vào da thịt.

Tôi và Lục Trần dường như chỉ cần nhón chân là có thể hôn nhau.

Làm sao bây giờ đây?

Giữa tôi và anh có ba lần gặp gỡ buồn cười như thế nhưng hình như tôi đã thích anh mất rồi.