Trữ Sính Viễn bị thương nên thân thể cực kì suy yếu, Tham Duật lại đi không chậm, vì muốn đuổi kịp y, Trữ Sính Viễn nhanh chóng đuổi theo, khiến thân thể suy yếu của y không thể phối hợp tốt với sự chỉ huy của đại não, chân trở nên mềm nhũn, thân thể lảo đảo, Trữ Sính Viễn không kịp thăng bằng thân thể, thầm than nhẹ, nhanh chóng ngã về phía trước.
Thế nhưng trái với ý nghĩ sẽ đối mặt với mặt đất cứng rắn, Tham Duật lại vươn cánh tay đón lấy hắn.
Ôm lấy Trữ Sính Viễn, Tham Duật cũng ngẩn người. Vừa nghe thấy thanh âm kia kinh hô, hắn nhanh chóng quay đầu lại phát hiện thân ảnh ấy sắp té xuống, không kịp suy nghĩ, hắn nhanh chóng theo bản năng, vươn tay ôm lấy thân thể kia.
Thật nhẹ, thật lạnh.
Đây chính là cảm giác của Tham Duật, hắn kinh ngạc nhìn Trữ Sính Viễn, bị thân ảnh ôm yếu đến xa lạ kia làm chấn kinh.
Ở thời điểm khi mọi việc còn chưa phát sính, hắn đã ôm Trữ Sính Viễn vô số lần.
Khi đó, hắn rất mê luyến cảm giác ấm áp cùng hơi thở nhẹ dịu thanh khiết trên người Trữ Sính Viễn mỗi khi ôm y. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ ôm lấy Trữ Sính Viễn một khắc cũng không rời.
– Ôm lấy người này, bản thân mình đã thầm nghĩ phải có được hạnh phúc.
–Cùng người này ở bên nhau suốt đời, đã từng là giấc mộng duy nhất của hắn.
Thế nhưng, tất cả hạnh phúc, trong nháy mắt, đã hoàn toàn đánh vỡ.
Có lẽ trời cao ghen ghét hạnh phúc của nhân gian, cho nên mới lần lượt dùng thống khổ làm để tổn thương đến nhân loại.
Theo bản năng xiết mạnh, Tham Duật ôm chặt người trong lòng, người nam nhân nhỏ bé và yếu ớt.
Đã bao lâu chưa chạm tới thân thể này, đã bao lâu chưa cảm nhận được độ ấm từ y, tận sâu trong trí nhớ hắn, người nam nhân ôn nhu, không thể quên, cùng hơi thở ôn nhu thanh khiết kia, hóa ra, từ lâu đã không còn tồn tại.
Trong nháy mắt, hắn bỗng hiểu rõ lời nói của Lăng Vân, mười năm dây dưa, Trữ Sính Viễn so với mình cũng trải qua không ít đau khổ buồn phiền, có lẽ bọn họ, đều đang thống khổ giãy dụa, mà không một ai may mắn thoát khỏi.
Tham Duật hạ mi, im lặng nhìn, bởi vì ngạc nhiên mà quên buông rời Trữ Sính Viễn, đôi mắt kia từng trong suốt tươi đẹp bao nhiêu, thì bây giờ lại sầu bi cùng nhẫn nhịn bấy nhiêu, hai đồng tử sâu đen như bóng đêm hun hút, khiến hắn bỗng nhớ tới người nam tử nhu hòa trầm tĩnh trước đây.
Giờ phút này, khi ôm y, hắn mới khiếp sợ phát hiện, thì ra từ trước tới nay, trong lòng hắn, đều vẫn là người nam nhân ôn hoa nhu nhược khiến hắn muốn bảo vệ này. Thương tổn y, bởi vì khoảng cách xa xôi trong tâm y, mê hoặc tâm hắn.
Phảng phất như, Tham Duật cảm thấy băng giá trong tim hắn dần được tan chảy bởi cơn gió mùa xuân ấm áp.
Nhẹ nhàng thở dài, hắn buông Trữ Sính Viễn, yên lặng xoay người tiếp tục đi, bất quá, tốc độ đã chậm hơn rất nhiều.
Tham Duật cự nhiên lại ôm mình, hơn nữa, ánh mắt còn lộ ra nét ôn nhu thoảng qua, ánh nhìn chăm chú trong nháy mắt, giống như tia sét đánh vào tim Trữ Sính Viễn, khiến hắn run rẩy muốn khóc.
Mà ở ngực bỗng nổi lên bi thương ngọt ngào cùng đau đớn, giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy, mềm mại mà kiên quyết vạch trần tất cả vết thương, khiến hắn nhớ về những khoảnh khắc hạnh phúc, cũng càng nhớ rõ những ngày đau xót, băng giá.
Một khắc kia, hắn hận chính mình không thể chết đi—hắn hi vọng mình có thể chết a, chết trong cái nhìn của Tham Duật. Thế nhưng ông trời vẫn không thương xót hắn, bằng không, nên khiến hắn chết đi trong hạnh phúc mà hắn chưa từng dám nghĩ đến, chết trong cái ôm ấp vĩnh viễn không thể có được….
Thế nhưng Tham Duật vẫn buông tay, ấm áp đột nhiên biến mất khiến hắn cơ hồ cảm thấy sụp đổ. Nhìn người trước mặt, hắn nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng, môi cũng bởi vì bị cắn chặt mà hiện lên một mạt đỏ ửng, cơn đau, khiến hắn tiếp tục duy trì lí trì cũng bình tĩnh của mình.
Chỉ có cơn đau mới có thể miễn cưỡng áp chế được dục vọng điên cuồng muốn chạy lên ôm lấy y.
Bằng không, hắn chắc chắn đã chạy lên ôm chầm lấy y, khẩn cầu y không cần rời đi, khẩn cầu y cho hắn…..cho hắn chút ôn nhu.
Nước mắt tùy ý chảy xuống trên mặt hắn, hắn ngay cả lau cũng không còn khí lực, hắn nhìn kĩ thân ảnh kia. Hắn yêu Tham Duật, hắn nguyện ý từ bỏ tính mạng mình chỉ cầu được cái ôm ấp của y.
Thế nhưng, đã không còn có thể.
Nơi đây là trì đường, trong hồ nước, hoa sen đang dần héo mòn. Dừng cước bộ, Tham Duật xuất thần nhìn ao trì đang tàn lụi, một lúc sau, hắn nhẹ mở miệng:
“ Mẫu hậu rất thích nơi này, thường thường ở nơi này ngắm sen, không ngại buồn phiền mà họa tranh, dạy ta đọc thơ, mùa thu đến, ôm ta ngắt đài sen….”
Tham Duật mềm nhẹ kể, nhợt nhạt nở nụ cười, dường như y đang nhớ tới nữ nhân ôn nhu xinh đẹp kia.
Thật lâu sau, hắn mới tỉnh lại trong dòng kí ức, liếc mắt nhìn Trữ Sính Viễn, có chút ủ rũ nói:
“ Lăng Vân nói rất đúng, kì thực, ta cũng vì cái chết của mẫu hậu mà trách ngươi, nhưng điều đó cũng phải quá liên quan tới ngươi.”
Trữ Sính Viễn ngẩn ra, lúng túng nhìn Tham Duật
Thật vậy chăng? Tuy rằng Lăng Vân có nói Tham Duật hận hắn không phải bởi vì cái chết của Vân phi, thế nhưng, là do hắn gián tiếp khiến Vân phi tự vẫn, mặc dù không phải do hắn giết, nhưng cái chết của nàng cũng vẫn là vì hắn.
“ Là thật.”
Tham Duật sâu kín nói, y hạ mi mắt nhìn hai bàn tay mình.
“ Mẫu phi sỡ dị tự sát, là bởi vì người đã quá tuyệt vọng, tuyệt vọng vì phụ hoàng, tuyệt vọng vì tình yêu. Người luôn nghĩ phụ hoàng yêu người, người vào cung, không phải vì quyền thế địa vị, mà vì yêu, nên người mới cam tâm tình nguyện vì phụ hoàng làm một con chim hoàng anh bị nhốt trong chiếc ***g hoàng cung rộng lớn.”
Thế nhưng, đến khi người hiểu rõ, điều sâu kín nhất trong cảm nhận của phụ hoàng, tối trọng yếu, nguyên lai là giang sơn, là ngôi vị cữu ngũ chí tôn, mà không phải người, không phải tình yêu. Đối với chuyện này, mọi hi vọng sống của mẫu phi đã bị bóp chết. Người tự sát, là để trả thù người nam nhân hi sinh tình yêu kia.”
“ Chúng ta đều theo đuổi một tình yêu hoàn mĩ, không muốn để cho tình yêu ấy có bất kì tì vết nào, cho nên, mẫu thân thà rằng chết đi, cũng không nguyện tha thứ cho phụ hoàng, mà ta, cũng vô pháp tha thứ cho người đã từng ruồng bỏ tình cảm mình…..”
Y đột nhiên ngẩn đầu nhìn Trữ Sính Viễn, ánh mắt tràn đầy oán hận, nâng tay lên, Tham Duật chậm rãi xoa nhẹ cỗ Trữ Sính Viễn, hai tay khóa chặt chiếc cổ mảnh khảnh kia, tay hắn dần dần dùng sức, Trữ Sính Viễn bởi vì hít thở không thông mà sắc mặt trắng bệch, thế nhưng hắn vẫn lẳng lặng đứng yên, không nói, không động, thâm tình—vẫn dừng lại ở nơi y.
Hắn rốt cuộc cũng đã có thể dùng ánh mắt thâm tình mà nhìn thẳng y.
Ánh mắt Tham Duật bi thương, khiến Trữ Sính Viễn đau đớn, đều là lỗi của hắn, hắn nhìn Tham Duật, con ngươi một mảnh trong veo.
Chỉ cần có thể xóa hết mọi bi thương trong mắt Tham Duật, hắn nguyện ý đánh đổi mọi điều.
Nhìn Trữ Sính Viễn hoàn toàn không phản kháng, Tham Duật đột nhiên chấn động đứng yên, che đi khuôn mặt chính mình, thanh âm đau đớn kịch liệt theo khẽ răng thoát ra
“ Ta hận ngươi, hận đến nỗi muốn giết ngươi, vậy mà, vẫn không thể hạ thủ được. Cứ tưởng tượng đến cảnh ngươi vĩnh viễn biến mất, ta liền mất đi tất cả dũng khí. Ta đã muốn quên ngươi, như vậy ta có thể khiến bản thân được giải thoát, thế nhưng ta làm không được, hóa ra trên đời này vẫn có chuyện mà ta không làm được, ngươi là vết thương nặng nhất mà ta vĩnh viễn không thể chữa lành……….”
Ta không thể giết ngươi, cũng vô pháp quên ngươi, ngươi cứ chấp nhất ở trong lòng ta, khiến ta vô luận có làm gì cũng không thể xem nhẹ sự tồn tại của ngươi. Nhiều năm như vậy, dù ngươi ở đâu, ta cũng đều biết, bất kể là oán hay hận, ta cũng không thể hủy giệt được ngươi. Tình cảm của ngươi, đã quấn chặt tim ta, giống như vết thương trên cánh tay ta, mặc kệ nó xấu xí hay dữ tợn, nó đều đã trở thành một dấu khắc vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
“ Mấy ngày hôm nay, ta đều ở nơi này, vẫn luôn muốn biết nên làm thế nào? Ta giết không được ngươi, cũng không thể thả ngươi, thế nhưng, nếu tiếp tục yêu ngươi, ta không có đủ dũng khí……..Có thể nói, ta chỉ là một tên hèn nhát, đã từng bị thương tổn, tái cũng không còn dùng khí để trải qua thêm một lần nữa.”
“ Không cần yêu ta, ta không xứng để ngươi yêu. Ta chưa bao giờ xa cầu ngươi yêu ta thêm một lần nữa, không cần đau khổ, ngươi hãy giống như Tham Duật của trước đây. Chỉ cần có thể để ta ở bên cạnh ngươi là tốt rồi, cầu ngươi, ngươi thống khổ càng khiến ta hận bản thân mình hơn……”
Trữ Sính Viễn quỳ trước mặt Tham Duật, nước mắt trên gương mặt tái nhợt chảy xuống, thanh âm run rẩy cầu xin.
Không cần yêu hắn, chỉ cần để hắn lưu lại là tốt rồi, hắn chỉ có một điều ước hèn mọn này thôi.
Là hắn khiến y thương tâm, là hắn đã khiến một đứa trẻ hồn nhiên như ánh mặt trời ấy không bao giờ…….có thể tin tưởng vào tình cảm, tình yêu nữa. Hắn đã phạm sai lầm và phải bị trả giá cho những lỗi lầm đó, chính tay hắn đã bóp chết tình yêu của Tham Duật dành cho mình, hắn không còn tư cách để đòi hỏi.
Hắn yêu y, hắn không cầu Tham Duật đáp lại phần tình cảm này, hắn sẽ yên lặng ở bên y, cho đến một ngày, đến một ngày người thuộc về hắn xuất hiện – người có thể khiến hắn buông thảy hết mọi khúc mắc trở lại thành con người vui vẻ hạnh phúc……
Nhẹ nhàng thở một tiếng, Tham Duật quay đầu,
“ Ngươi trở về đi, để cho ta tĩnh tâm lại, hảo hảo suy nghĩ, ta đã quá mệt mỏi….”