Chương 4: Phiên ngoại 2
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Hoàng đế đang say sưa trên tháp cùng hoàng hậu, thám tử hắn phái ra lại trùng hợp bẩm báo giờ này, hai tay dâng ra một bản tấu kết quả tra xét. Đầu tiên là đại thái giám ở ngoài cửa gọi nhẹ, ban đầu hoàng đế cũng không muốn phản ứng, trong lòng, mỹ nhân trong ngực mặt mày diễm lệ, nếu là nam nhân đều sẽ không bỏ qua lương thần mĩ cảnh này, nhưng vừa nghe là tin tức từ Hoàng Đô Tây thành đưa tới, hoàng đế buông lỏng cánh tay, hôn nhẹ hoàng hậu, xuống tháp. Thám tử cất giọng bẩm báo: “Tiểu nhân ở... Tương gia phủ thấy được vật này trong thư phòng...” Hoàng đế tiếp nhận, chưa kịp xem liền cảm thấy đầu có điểm đau, khàn khàn giọng nói: “Trình Đức, thắp thêm đèn.” Đại thái giám liền nghe lệnh, cung nữ đem ngọc lưu ly thắp đèn lên. Hoàng đế nhìn chằm chằm vào bản tấu, mặt trên là bảy chữ cững cáp: Giang Li chi nữ, tất sát. Chữ kia vô cùng quen thuộc, vừa phóng đãng lại mang nét thu liễm, là nét chữ của thiên hạ đệ nhất trạng nguyên Tương gia, hoàng đế cúi đầu mệt mỏi hỏi: “Ai là Giang Li chi nữ?” Thám tử cùng đại thái giám đều yên lặng không nói. “Mau nói, ai là Giang Li chi nữ?” Hoàng đế hỏi lại, đầu có chút phát lạnh, hắn dùng tay xoa xoa, đại thái giám cầm khăn tới, lại bị hắn vứt đi, hoàng đế không kiên nhẫn hỏi lại: “Nói cho trẫm, ai là Giang Li chi nữ?” Giang Li là ngũ bộ tuần phủ, người của Lập vương, năm đó hắn là một trong những trở ngại lớn nhất, bất quá hắn vẫn bị diệt trừ, Lập vương cũng bởi vậy mà bại. Đại thái giám quỳ xuống, cắn răng nói: “Hoa gia năm trước chỉ giết hai người, một là Dương Liễu công tử, người còn lại là Hoa quý phi.” Hoàng để khẽ cười, cả Loan Phượng điện nhất thời âm phong dầy đặc, “Hoa quý phi? Ha ha... Hoa gia cho rằng nàng là con gái của Giang Li?” Hắn cười thành tiếng, hai người phía dưới chỉ biết cúi đầu, không dám lên tiếng, mồ hôi thấm ướt cả xiêm y. Hoàng đế dựa trên tháp, cười nói: “Trẫm sao lại không hề biết, một người là người của Khởi vương, một người lại là người của Lập vương, bọn họ đều có huyết hải thâm thù với trẫm a, Hoa gia này cũng thật thiếp tâm đi, không nói tiếng nào, đều thay trẫm giải quyết.” Trình Đức cúi đầu, vùi mặt trên đất, không dám nói lời nào, biết nói gì đây? Nói hoàng đế ngày đó không thèm để ý tới Hoa Tương, Tương gia làm sao nói được? Lời này hắn không dám nói, nói lời này xong, mạng già của hắn liền mất a.... Loan Phượng điện chớp mắt đã chìm vào tĩnh lặng, cung đăng lay động, khinh sa mạm mạn tung bay, dường như làm ánh đèn trở nên nhạt màu. “Trình Đức, ngươi nói cho trẫm, làm sao phát hiện Dương Liễu là nghĩa tử của Khởi vương phi?” Âm thanh hoàng đế phá vỡ sự yên lặng. Trình Đức ngẩng đầu, không dám lau mồ hôi trên trán, nói: “Khởi bẩm hoàng thương, là do, là do... thư đồng của Dương Liễu tố giác...” “Thư đồng a?” Hoàng đế khẽ gõ trên sườn tháp, mạn mạn suy nghĩ, nói: “Hoa Tương vừa chết, mọi chuyện liền phơi bày, thế nhưng sao trước đó lại tra không ra?” Lời hoàng đế hỏi, người phía dưới không ai trả lời, tiếp tục cúi đầu, nói: “Nô tài không biết.” Hoàng đế mặc cho bọn họ cúi đầu, chính mình suy xét hết thảy, sau một lúc, cười thành tiếng, nói: “Các ngươi lui ra đi, trẫm phải hảo hảo ngẫm lại a, Hoa Tương này, không hổ là trời sinh tài năng, ngay cả khi đã chết, cũng không quên dày vò một số người còn sống...”